Hạnh nhi cẩn thận giương mắt quan sát chủ tử, sau đó mới thập thò bước tới gần nàng.
“Muốn nói cái gì?” Ôn Nhược Thủy lật sang trang sách mới, vừa nói.
Hạnh nhi cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người rốt cuộc tức giận cô gia cái gì a?”
“Lắm chuyện.”
“Cô gia thiệt rất tội nghiệp, đều không biết được đắc tội người chỗ nào, chỉ có thể đáng thương như vậy mà ngủ ở thư phòng.”
Ôn Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng mà nhếch khóe miệng, “Ngươi
nói Trương gia bất quá chỉ là một hộ thương gia giàu có, ở tại tình
huống đã sáng tỏ người tiếp tú cầu không phải là Bình vương mà vẫn ngoan cố không chịu buông tha, như vậy bình thường sao?”
“Rất không bình thường.”
“Nhất là sự tình còn nháo đến tận trong cung.”
“Chẳng lẽ là cô gia –” không thể nào. Hạnh nhi vẻ mặt khó có thể tin.
“Cũng không phải, ta chỉ là không thích bị người dùng kế mà thôi.” Nàng cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hạnh nhi vẻ mặt mờ mịt, nhịn không được gãi gãi đầu. Chuyện này như thế nào cùng cô gia giải thích đây?
“Được rồi, đừng ở chỗ này suy nghĩ nữa, cần phải đi báo tin rồi.”
“Hả?” Hạnh nhi há miệng sững sờ ở tại chỗ.
“Ngươi đi theo ta nhiều năm, còn muốn gạt ta sao?”
“Hạnh nhi không dám.”
“Không, ngươi thật ra lại dám ở trong nước trà hạ dược.” Ôn Nhược Thủy không có vẻ gì giận dữ nói, đem sách lật đến trang tiếp theo.
Hạnh nhi
nhất thời hướng bên cạnh rụt lui ra xa một chút. Chuyện này nàng đích thật là làm quá mức, thế nhưng, lại có chuyện muốn nói, “Tiểu thư,
người cũng không phải không thấy được cô gia làm những gì vì người,
ăn-mặc-ở-dùng, đều tận lực dựa theo sở thích của người mà sắp xếp. Mà chuyện này nô tỳ cho tới bây giờ không hề nói qua với bất kì ai, bởi
vậy có thể thấy được cô gia đối với người dùng tình thâm sâu cỡ nào,
nhưng người vẫn để Vương gia ngủ thư phòng, cứ như vậy sớm muộn gì cũng
bị người có dụng ý thừa cơ mà chen vào.”
“Ngươi nhìn thấy gì?” Ôn Nhược Thủy liền mí mắt cũng không chớp.
“Tiểu thư, người vì sao còn có thể lãnh đạm như thế?”
“Ngươi nếu thấy được, tự nhiên là chuyện gì cũng không có phát sinh, không phải sao?” Nàng quay đầu hướng Hạnh nhi mỉm cười.
“Thế nhưng, tiểu thư, ” Hạnh nhi mặt lộ vẻ hoang mang, “Người hiện tại cũng
đã biết chân tướng, vì sao còn không để cô gia trở về phòng ngủ?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Nhưng người cũng không thể hành xử quá tùy theo tính tình của mình, người
nọ là do quý phi nương nương thưởng cho cô gia, kỳ thực chính là đại a
đầu thông phòng chuẩn bị cho cô gia a.” Hạnh nhi nghĩ cần phải nói rõ
ràng.
“Muốn nạp đã sớm nạp, không cần chờ tới bây giờ.” Nàng cũng không thèm quan tâm.
“Quên đi, nô tỳ mặc kệ người.”
“Ngươi không lộn xộn là tốt rồi.”
“Tiểu thư, ta là giúp người mà.”
Ôn Nhược Thủy ngón tay xỉa trán thiếp thân nha hoàn, “Ngươi nha, ít hại ta một điểm, ta liền a di đà phật.”
“Tiểu thư, người lâu nay thật kỳ quái, bây giờ mới khôi phục bình thường.”
Hạnh nhi thân thủ xoa cái trán, trên mặt tràn đầy tiếu ý.
“Thúi nha đầu, ngươi không phải muốn đi mật báo sao? Còn đứng đây làm cái gì?”
Hạnh nhi cười hạ giọng nói: “Nô tỳ không biết người cùng cô gia chơi trò bí
hiểm gì, bất quá, tiểu thư nói nô tỳ nhất định nghe theo, ta liền chạy
qua cấp cô gia mật báo.”
Nhìn nha hoàn cười lanh lảnh chạy ra
cửa, Ôn Nhược Thủy cũng nhịn không được nở nụ cười, nàng một lần nữa cầm lấy sách, dự định tiếp tục xem…