Yến Quốc là dân tộc sinh sống trên lưng ngựa, vô luận nam nữ lão ấu đều am hiểu thuật cưỡi ngựa.
Thế nên, Vân Yến công chúa đề nghị muốn mọi người cùng nhau săn bắn, là bởi lý do này.
Chỉ là khổ cực những người trong hoàng thất sống an nhàn sung sướng lâu
nay, hầu như mỗi người đều được nuông chiều từ bé, đâu có thể cùng Vân
Yến công chúa am hiểu văn võ mà đánh đồng.
Sau đó, tất cả mọi người đều nghĩ đến Bình vương phi!
Cơ mà hết lần này tới lần khác Bình vương phi xuất thân con nhà võ tướng
lại từ lúc đoàn sứ giả hòa thân vào kinh liền vẫn cáo ốm tại gia, khiến
người ta nghĩ nàng cáo bệnh thực sự là không đúng lúc chút nào.
Tối hậu, hoàng thượng hạ chỉ, Bình vương phi vô luận như thế nào trong buổi đi săn cũng không được phép vắng mặt.
Bởi vậy, đương Ôn Nhược Thủy xuất hiện tại khu vực săn bắn của hoàng thất
thì, hết thảy ánh mắt nữ nhân đều kìm lòng không đặng mà bay tới trên
người nàng.
Ngày hôm nay có thể cùng Vân Yến công chúa đua tài cũng chỉ có nàng, sao có thể không dẫn tới mọi người chú mục đây?
“Ngươi là Ôn thiếu tướng quân?” Vân Yến công chúa ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ôn Nhược Thủy lễ phép gật đầu, “Mạt tướng gặp qua công chúa.” Nàng hành lễ chính là quân lễ, đại khí mà gọn gàng.
“Đã sớm nghe danh Ôn thiếu tướng quân là anh thư, hôm nay vừa thấy quả nhiên khí độ bất phàm không kém bậc tu mi.”
“Công chúa quá khen.” Nàng thần tình lãnh đạm, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Vân Yến công chúa hướng Lý Dật Phong phía sau nàng nhìn thoáng qua, khóe
miệng khẽ nhếch, nói: “Bản cung vẫn cho rằng tướng quân cho dù lập gia
đình cũng sẽ gả cho đại tướng trong quân, phu xướng phụ tùy, cũng không
ngờ vào kinh mới biết tướng quân lại làm dâu hoàng gia, từ nay về sau
rửa tay gác kiếm.”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây sắc mặt khẽ
biến. Đây kỳ thực là chuyện không ít người trong lòng rõ ràng, Ôn Nhược
Thủy từ đầu liền đối với hôn sự này một mực không tán thành, nói là Bình vương dùng quyền ép người cũng không quá phận.
Lý Dật Phong ánh mắt hơi trầm xuống. Vân Yến công chúa lời nói ra, cho tới giờ vẫn là yếu điểm của hắn.
Ôn Nhược Thủy nghe vậy mỉm cười, “Thế gian này hôn nhân vốn không do mình
định đoạt, công chúa làm thế nào biết được chính mình sẽ ly quốc hòa
thân?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ngưng trọng bắn trúng tâm tư Vân
Yến công chúa, nàng mặt cười cứng lại, chợt như không có việc gì cười
nói: “Tướng quân nói rất phải.”
Ôn Nhược Thủy nhàn nhạt cười.
Vân Yến công chúa mắt thấy người hầu dắt ngựa lại, ánh mắt chợt lóe, nói:
“Chẳng biết tướng quân có phải là cung mã thành thạo hay không?”
Lý Dật Phong cau mày lại. Yến quốc công chúa này lại lần nữa khiêu khích, rốt cuộc ý muốn thế nào đây?
Hắn có chút lo lắng nhìn về phía thê tử. Gả cho hắn, thủy chung ngay từ đầu là không phải nàng nguyện ý, hắn cũng hiểu được mình thua thiệt nàng,
hôm nay vị Vân Yến công chúa này lại lần nữa đâm trúng nỗi khổ riêng đó, hắn chỉ sợ nàng sẽ không khống chế được.
Nhưng, hiển nhiên là hắn lo lắng quá nhiều.
Chỉ thấy Ôn Nhược Thủy đạm nhiên cười, từ trong tay người hầu tiếp nhận dây cương, gọn gàng phi thân lên ngựa, “Công chúa thử một lần liền biết.”
Lời này, trong bình thản lại thấm đượm vị khiêu khích.
Bình vương phi cùng Yến quốc công chúa trong lúc nhìn nhau, giao phong vô
số, không gặp ánh đao nhưng ẩn giấu kiếm ảnh, mà hiển nhiên là Bình
vương phi bản lĩnh cao hơn một bậc.
“Nương tử.”
Ôn Nhược Thủy cúi đầu nhìn trượng phu đứng ở dưới chân ngựa hướng mình vươn tay , “Vương gia?”
“Ta cưỡi ngựa rất kém cỏi.” Hắn nói rất tự nhiên, tuyệt không cho rằng có cái gì hảo mất mặt.
Nàng nét mặt tươi cười hiện lúm đồng tiền, kéo hắn lên lưng ngựa.
Vân Yến công chúa trong mắt hiện lên một tia khinh thường. Đường đường một
đấng nam nhi, lên ngựa còn cần thê tử hỗ trợ, làm sao có thể giao phó cả đời?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đối Ôn Nhược Thủy đáp lại ánh mắt đồng tình. Thương cảm nàng một đời danh tướng, dĩ nhiên ủy khuất gả cho nhân vật như vậy.
Tự thủy chung yên lặng mà nhìn xem tất cả – Gia Luật Phi Hùng, nhãn thần phút chốc trở nên ảm đạm. Tươi cười phát
ra từ tâm can nọ nàng chỉ cấp Bình vương xem, mà Bình vương trong mắt
chan chứa sủng nịch không chút nào che giấu, hắn không thèm quan tâm cái nhìn người khác, chỉ cầu lấy của nàng một nét nhăn mày cười.
Hắn nếu là Bình vương, cũng sẽ không biểu lộ ưu điểm của mình ra, Bình
vương này cũng thật là dụng tâm kín đáo, ngược lại công chúa nhà mình
lại thiếu ánh mắt nhìn người. Hắn trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Đương tiếng trống vừa vang lên thì, mọi người chờ xuất phát.
Một tiếng thanh la, khu vực săn bắn nhất thời ngựa chạy như bay.
Nhìn tất cả mọi người phóng đi, Lý Dật Phong ôm thê tử thắt lưng cười hỏi: “Thế nào, sao lại không đi?”
“Ngày hôm nay chúng ta cũng không phải là nhân vật chính, không cần cướp danh tiếng của người khác.”
“Vậy nàng nói ngày hôm nay ai là tâm điểm?”
Ôn Nhược Thủy quay đầu liếc hắn một cái, nở nụ cười, “Vương gia không phải trong lòng hiểu rõ sao?”
“Ta hiện tại chính là hỏi nàng.”
“Ai là vai chính đều được, chỉ cần không phải là chúng ta.” Vân Yến công
chúa rõ ràng là nhằm vào nàng, loại tình huống này nàng tránh né còn
không kịp, tự nhiên tuyệt đối sẽ không đi gây chuyện náo động.
“Chúng ta tạm thời coi như là một lần dạo chơi ngoại thành được rồi.”
“Nói cũng phải.” Nàng khẽ động dây cương, con ngựa chậm rãi chạy nước kiệu.
Ở một bên mọi người giương cung giục ngựa truy đuổi con mồi thì, Bình
vương phu phụ thả lỏng dây cương nhìn chung quanh, thưởng thức cảnh trí
khu vực săn bắn hoàng gia.
“Thỏ!” Ôn Nhược Thủy kinh hỉ thấy một con thỏ trắng như tuyết trước mắt lủi qua.
“Muốn bắn sao?” Hắn hỏi.
“Nó khả ái như vậy, sao lại muốn bắn?”
“Nàng muốn nói với ta rằng mình chưa từng bắn thỏ ư?” Hắn không tin.
“Nếu không phải vì sinh tồn, hà tất phải giết oan.” Nàng trả lời như thế
thật giống như đạo lý tướng quân không muốn chiến, nhưng lại không hãi
sợ chiến.
“Bên kia hoa thật xinh đẹp, ta đi hái cho nàng.” Nói, người đã nhảy xuống ngựa.
Ôn Nhược Thủy không nói gì ghìm cương ngựa, nhìn hắn hướng tới chỗ thỏ trắng lủi mất mà chạy qua.
Lý Dật Phong hái được hai đóa hoa trà, đưa đến trước mũi ngửi, sau đó đứng lên, hướng thê tử cách đó không xa phất phất tay.
Ôn Nhược Thủy vốn đang nhàn nhạt nhìn hắn, đột nhiên nhãn thần trở nên sắc bén, cả người từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên.
“Cẩn thận — “
Chỉ là, nàng ở quá xa, châu sai (* thoa cài tóc) trong tay không kịp phóng
tới, hắn đã trúng tên mà ngã xuống đất, tâm nàng tại một sát na (*giây,
khắc) đó dường như bị ai xé rách, phảng phất lại nhớ tới một màn nhiễm
huyết trên chiến trường năm ấy.
“Lý Dật Phong –” nàng run run hai tay nâng hắn dậy.
“Nương. . . tử. . .” Hắn giơ lên trong tay hoa trà, “Tặng cho nàng.”
Lệ nàng không hề báo trước mà tuôn trào, “Ta không thích hoa.” Nàng chỉ
muốn hắn bình an, ý niệm này giờ đây thật sâu khắc trong đầu nàng.
Hắn cố sức đem cánh hoa hoa gài lên mái tóc nàng, lại nôn ra một búng máu, “Rất đẹp…..”