Hạ Ngọc Khuyết thật là có con mắt tiên liệu trước.
Anh ta sớm đã có sự chuẩn bị sẵn. Trong lúc Hạ Ngọc Cẩn định trèo tường
chạy trốn, anh ta đã kéo cậu ta lại, bấm mấy cái huyệt trên cơ thể Hạ
Ngọc Cẩn, khiến cậu ta mồm không nói được, cơ thể không động đậy được,
đồng thời ghìm chặt hai bên cậu ta để khống chế nhất cử nhất động, tránh không cho cậu ta lại gây ra hậu hoạ.
Giờ lành vừa đến, nhạc mừng nổi lên, kiệu hoa từ từ đi tới trước sự chứng kiến của mọi người.
Diệp Chiêu từ từ bước xuống, người ưỡn thẳng, không có biểu hiện gì là hồi
hộp. Khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt màu đỏ khiến mọi người không nhìn
rõ được nét mặt của cô. Ngoài viên đá hồng ngọc vô giá tuyệt đẹp đeo ở
thắt lưng ra, trên người Diệp Chiêu không đeo thêm bất cứ đồ trang sức
nào khác. Diệp Chiêu nhìn quanh một vòng, rồi từ từ bước vào hỉ đường
trong lúc mọi người vẫn đang xì xào. Động tác của cô thật tự nhiên và
khoan thai, giống y như bước đi của rồng của hổ vậy.
Hạ Ngọc Cẩn
được hai người lực lưỡng hộ tống đưa ra. Thân hình cậu khá gầy gò. Ở Đại Tần thì vóc dáng của cậu ta cũng được coi là cao ráo nhưng cũng chỉ cao hơn Diệp Chiêu nửa cái đầu. Lại thêm vẻ mặt nhăn nhó, hành động bị hạn
chế, nên hai người đứng cạnh nhau, tương phản quá lớn, rõ ràng là cô dâu bị cưỡng hôn một cách tàn bạo.
Hoàng gia chỉ định hôn nhân, cho dù xét ở khía cạnh nào đi nữa thì cũng là cưỡng hôn.
Đặc biệt là bị bắt lấy một Diêm Vương sống mà chẳng ai dám động chạm vào.
Tất cả những người đàn ông có lương tâm đều tỏ ra đồng cảm với Hạ Ngọc Cẩn.
Hoàng thượng cố ý sai người tới tham dự hôn lễ, còn thưởng không ít đồ vật
cho Nam Bình Quận Vương gọi là an ủi, để giữ thể diện cho cả hai bên. An Thái Phi hầu như là khóc suốt trong cả buổi lễ, nếu người nào không
biết sự thật nhìn vào thì trông bà không giống như là lấy được con dâu
về mà là đưa con trai vào chỗ chết. Trấn Quốc Công Diệp lão thái gia lại rất vui mừng, dặn dò người mới: “Con nên sớm sinh quý tử, con đàn cháu
đống, sinh con xong rồi mới đi chiến trận giết giặc được!” Lúc ông ta
nói những lời này hình như thần trí rất tỉnh táo, mắt cứ nhìn chằm chằm
vào bùng Hạ Ngọc Cẩn khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quặc.
Trong lịch sử thì đây là một hôn lễ rất khó... hình dung, cứ bình bình như vậy đến lúc kết thúc.
Sau khi nhìn thấy ván đã đóng thuyền, người đã được đưa vào động phòng,
những người hộ tống Hạ Ngọc Cẩn mới giải huyệt đạo trên người cho cậu
ta, chúc mừng cậu rồi nhanh chóng cáo lui để đi lĩnh thưởng.
Hạ
Ngọc Cẩn được giãn gân giãn cốt một chút, ngó ngó người được gọi là cô
dâu đang ngồi trước mặt mình. Tư thế ngồi của cô ta tuy đã cố gắng thu
người lại, so với lúc hành quân đánh trận có phần dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn mang cảm giác mạnh mẽ quyết liệt, giống như một con mãnh hổ
đang nghỉ ngơi vậy. Cái dáng vẻ ung dung khoan thai hoàn toàn không
giống của một người con gái. Mấy ngón tay cô ta gõ nhịp trên thành
giường chứng tỏ cô ta hoàn toàn thờ ơ với vở kịch ồn ào này.
Đây là cô dâu mới lấy về sao? Là con trai mới đúng chứ!
Đường đường là một đại nam nhi lại chịu uất ức và khó chịu như con rể ở nhờ nhà vợ vậy!
Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng tức giận. Không thèm để ý đến thái độ của Diệp
Chiêu, Hạ Ngọc Cẩn lấy hết dũng khí quyết tâm nói ra những điều mình
nghĩ từng câu từng chữ một: “Cô là vợ của ta, thì cũng chỉ coi như là vợ của ta mà thôi, đừng hy vọng có thể can thiệp vào công việc của ta!”
Diệp Chiêu hạ giọng điềm nhiên trả lời: “Ờ”.
Giọng của Diệp Chiêu nghe là lạ. Khi chinh phạt cô thường phải gào thét để ra hiệu lệnh, cổ họng chịu tác động nhiều nên có phần khàn đục khô khan,
thật khác xa với giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của các cô gái ở Thượng
Kinh. Hơn nữa ngữ điệu lại còn theo kiểu ra lệnh và lạnh lùng, dường như không coi người đàn ông đang gào thét trước mặt mình ra gì.
Hạ
Ngọc Cẩn từ khi sinh ra đến nay, chỉ có cậu ta không coi ai ra gì, chứ
chưa bao giờ bị người khác không coi ra gì. Trong lòng cậu ta phẫn nộ
đến nỗi tức nghẹn họng không thốt ra được lời nào.
Diệp Chiêu đợi lâu không thấy cậu ta nói gì, mới hỏi: “Nói xong rồi hả?”.
Hạ Ngọc Cẩn khinh khỉnh đạp mạnh cửa bước ra ngoài. Đi được vài bước, cậu
cúi xuống vốc lấy một nắm tuyết, mặc kệ mọi người đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, cậu xoa xoa tuyết vào mặt để cái lạnh ngấm vào da thịt
làm cho tan dịu sự bức bối trong đầu óc. Hạ Ngọc Cẩn không phải là đồ
ngốc. Cậu hiểu rất rõ Nam Bình Quận Vương là cái chức danh chẳng có thực quyền gì cả. Chẳng qua là Hoàng thượng dùng để lôi kéo, khống chế con
cờ của đại tướng quân, khiến cậu không thể chia tay thê tử được. Chỉ còn cách duy nhất để Diệp Chiêu cực kỳ căm ghét mình là đánh nhau một trận
rồi chủ động đề xuất chia tay.
Làm thế nào để thê tử căm ghét mình đây?
Cái lũ bạn chó má của mình kinh nghiệm phong phú may ra có thể tham khảo ý kiến được.
Cách dã man nhất chính là trong đêm động phòng đến chỗ vợ lẽ mặc kệ cô vợ mới cưới không thèm quan tâm!
Hạ Ngọc Cẩn từ trước đến giờ coi trời bằng vung, nói làm là làm. Cậu lập
tức đi đến Thanh Tâm Viện nơi mấy người thiếp đang ở. Những người lính
đứng gác bên ngoài hôn phòng chưa nhận được chỉ thị của tướng quân nên
không ai dám ngăn lại. Những nô bộc khác thì lén lút đi báo tình hình
cho An Thái Phi và An Vương Gia. An Thái Phi vốn xót con trai và căm
ghét con dâu vì thế chẳng buồn quan tâm. Còn Hạ Ngọc Khuyết thì từ lâu
đã chán ngấy thằng em trai ngang ngược của nhà mình, đang hy vọng cô em
dâu làm tướng quân sẽ mạnh tay trị cho một trận nên cũng không quan tâm
nốt.
Hạ Ngọc Cẩn đi đến trước cửa phòng Dương Thị mà không gặp khó khăn.
Dương Thị kinh ngạc nhìn cậu ta một lúc, mới hành lễ nói: “Hoá ra là phu quân ạ? Phải trách thần thiếp có mắt như mù. Có điều nửa năm nay rồi không
gặp phu quân buổi tối, mà hôm nay trời lại tối quá, nên nhất thời thần
thiếp không nhận ra”.
Những lời này nói ra chứa không ít sự oán hận.
Hạ Ngọc Cẩn ngại ngùng gãi gãi mũi. Nhớ lại bản thân mình những năm gần
đây toàn vui chơi bên ngoài, đối đãi chẳng ra gì với thê thiếp trong
nhà. Thỉnh thoảng bị mẹ trách mắng thì mới tới ngủ một hai đêm, mà với
Dương Thị thì càng ít khi qua đêm. Bây giờ gặp phiền phức lại đến tìm cô ta đầu tiên, thật chẳng còn mặt mũi nào nên cười cười vài cái, rồi quay đầu đi tìm My Nương.
My Nương nhìn thấy Hạ Ngọc Cẩn đến, nghĩ
tới cây gậy răng sói mà bọn a hoàn nghe ngóng được báo cáo lại, sợ đến
nỗi mặt trắng bệch ra, dứt khoát nói: “Thần thiếp hôm nay thân thể không được sạch sẽ, không thể hầu hạ phu quân được đâu ạ!”.
Hạ Ngọc Cẩn phẩy phẩy tay không thèm để ý nói: “Ta không quan tâm”.
My Nương vội vàng liến thoắng như tên bắn: “Thần thiếp còn đang bị phong
hàn, đau bụng, đau mắt, tứ chi mỏi mệt, tim cũng đang đau nhói. Hơn nữa
gần đây thần thiếp ngủ không được yên, toàn nói mơ, mà lúc ngủ mơ thường đánh người cắn người... thực... thực sự không thể được ạ... Phu quân
thử đi tìm Huyên Nhi xem”.
“Cái đồ tiện nhân này thấy người ta
khốn khó lại còn đẩy người ta vào chỗ chết! Thế mà thường ngày lúc nào
cũng nói chị em tình cảm sâu đậm, hoá ra nhân dịp này lại hại ta!” Huyên Nhi ở ngay bên cạnh, nghe được phong thanh, không cần chải đầu vội vàng lao đến chỉ vào mặt My Nương mắng sa sả. Sau đó mới quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Ngọc Cẩn, khóc thảm thiết đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng
ròng, dập đầu nấc nghẹn nói: “Xin Quận Vương đại nhân tha mạng. Cầu xin
ngài nể tình thân phận Huyên Nhi từ nhỏ đã hầu hạ mà cho nô tỳ một con
đường sống! Hãy để nô tỳ thắp nhang thờ Phật đến hết kiếp này cũng được
ạ...”
Hai mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc, một người thì giả vờ ngốc nghếch, một người thì khóc lóc nước mắt đầm đìa, khiến người ta dễ
tưởng lầm là người chủ nhân tuấn tú ung dung như cậu chắc đang bắt ép họ làm việc gì đó cực kỳ tồi tệ.
Hạ Ngọc Cẩn quay đầu lại, liếc
thấy cô a hoàn khá xinh đẹp của cô dâu cuống quýt đứng ra xa vài mét,
liếc thêm cái nữa thì ngay cả cô a hoàn không xinh đẹp của cô dâu cũng
chạy mất, còn những tên nô tài khác thì cúi đầu lủi dần vào bóng tối.
Sự khó chịu trong lòng của Hạ Ngọc Cẩn thật khó diễn tả, biết rõ là biển
lửa mà còn ép đối phương nhảy xuống thì thật chẳng ra gì. Cậu do dự một
lúc, cuối cùng bực bội quay về thư phòng ngủ. Mọi người đều sợ tiếng dữ
của tướng quân nên không ai dám quan tâm đến cậu, vì thế trà nguội nước
lạnh, đến một tấm chăn mỏng cũng không có. Hạ Ngọc Cẩn đành cuộn mình
lại cho ấm, giận dữ hắt xì hơi mấy cái liền.
Ở phía bên kia, Diệp Chiêu sau khi nhận được tin báo liền cởi bỏ chiếc áo đỏ và vứt vào một
góc phòng. Cô quay người soi vào gương, dưới ánh nến mờ mờ, người trong
gương đang mím chặt môi, lông mày nhướng cao. Cho dù ở trong bầu không
khí tràn đầy niềm vui, đôi mắt đẹp màu lưu ly ấy vẫn không giấu nổi sự
sắc sảo đã được rèn luyện ở trên sa trường.
Diệp Chiêu từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng dặn dò người đứng bên ngoài: “Ngủ đi, không cần phải đợi nữa”.
“Nhưng! Quận Vương!”.
“Tướng quân! Cậu ta thật đáng ghét!”.
Hai giọng nói hình như vang lên cùng lúc, hoá ra đó là hai chị em song
sinh, người chị gọi là Thu Hoa còn người em gọi là Thu Thủy. Cả hai đều
có đôi lông mày rậm, mắt to, nước da ngăm ngăm đen, phong thái rất tự
tin. Họ mặc quân phục, lưng đeo gươm, khuôn mặt đều cau lại vì phẫn nộ,
dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đi chém người được.
Bọn họ
vốn dĩ là con gái của Thu Lão Hổ, thống lĩnh bọn sơn tặc trên núi Kỳ
Long, từ nhỏ đã biết cầm dao cướp bóc, thuộc loại cũng có bản lĩnh. Bốn
năm trước, núi Kỳ Long bị bọn Man Kim xâm chiếm, bọn chúng giết người
phóng hoả, không có việc gì là không dám làm. Thu Lão Hổ do không chịu
chung đường với bọn lưu manh vô lại đó, vì thế lão bị bọn Man Kim sai
lính giam giữ. Về sau được Diệp Chiêu cứu thoát, để cảm ơn công đức ấy,
lão tự xin gia nhập vào dưới trướng của Diệp Chiêu và đảm nhận làm tướng lĩnh. Thu Hoa và Thu Thủy từ nhỏ đã giỏi võ nghệ, vô cùng ngưỡng mộ võ
thuật của Diệp Chiêu, tự nguyện làm lính thân cận theo hầu hạ tướng quân và nằm trong số không nhiều người năm đó biết thân phận nữ nhi của Diệp Chiêu.
Hôm nay thấy vị tướng quân mà mình sùng bái nhất phải
chịu nhục trong đêm tân hôn, hai chị em cảm thấy như chính bản thân mình bị sỉ nhục. Bản tính thổ phỉ lại trỗi dậy, hai chị em rút gươm ra quay
đầu bước đi.
Diệp Chiêu vội vàng hỏi lại: “Đi đâu đấy?”
Thu Hoa tức giận đùng đùng đáp: “Thần đi trói cái tên không biết tốt xấu
đấy về đây! Lấy roi ngựa vụt cho một trận, rồi lấy dao kề vào cổ hắn,
trước tiên bắt hắn quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó ném lên giường của
tướng quân! Xem hắn muốn mạng hay muốn lên giường! Đồ khốn kiếp! Hắn
không biết người dám làm nhục tướng quân của ta sẽ bị như nào sao?”.
“Hỗn xược! Dưới chân thiên tử, phải biết kiềm chế, mau mau thu lại bản tính
lỗ mãng của tỷ đi, đừng nói năng lung tung làm gây thêm rắc rối cho
tướng quân!”. Thu Thủy vội vàng ngăn cản sự bốc đồng của chị, sau đó
cười nhạt nói: “Em có bột mê hương ở đây, đợi lát nữa cho vào trà của
Quận Vương, sau đó đưa hắn về đây, bảo đảm mọi việc thành công”.
Thu Hoa gật đầu nói: “Muội nghĩ thật chu đáo, nếu hắn không uống, ta sẽ hất cả vào người hắn ta”.
“Đủ rồi!”. Diệp Chiêu nghe nhức cả đầu không chịu được bèn quát to. Làm sao có thể để cho hai đứa thổ phỉ này trói phu quân của mình trong chính
nhà mình chứ. Diệp Chiêu đến cạnh bàn tự rót hai tách trà uống, suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Lấy chăn đem đến thư phòng cho anh ta, những việc
khác thì để kệ anh ta thích làm gì thì làm”.
“Tướng quân...” Giọng Thu Hoa và Thu Thủy vẫn còn ấm ức.
“Cứ như thế trước đã”. Diệp Chiêu lắc lắc tay áo, rút trong đó ra một chiếc dao găm được làm rất tinh xảo, rồi lại móc tiếp từ dây lưng ra mấy đồng bạc, thở dài một tiếng, cất tất cả dưới gối. Trước khi đi ngủ, Diệp
Chiêu bỏ tấm màn đỏ xuống rồi nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Cây nến long phượng tượng trưng cho sự cát tường đột nhiên tắt phụt.
Đám cưới cuối cùng cũng đã kết thúc.