Sự phán đoán chuyên nghiệp dựa trên sự xác nhận của tên ăn mày, chiêu thức ra đòn, thói quen dùng vũ khí, vóc dáng, thể lực của Diệp Chiêu đã nhanh chóng khóa chặt tên hung thủ.
Tên nghi phạm giết người này được ưu đãi, thân phận là một tên dân thường nhưng lại được nhốt trong nhà ngục dành cho phạm nhân là quan lại hay trọng phạm phản quốc. Ba người gồm thượng thư Bộ Hình, Kinh Triệu Doãn và Tể tướng nhận lệnh thẩm vấn hắn kín cả đêm. Doãn Thiên Vệ được mệnh danh là đến người chết cũng phải mở miệng thi hành thẩm vấn, giày vò hắn ta đến nửa sống nửa chết, biết thì phải nói mà đã nói thì phải hết. Đến cả việc bên ngoài nuôi bao người vợ bé, nuôi bao nhiêu đứa con riêng đều phải khai ra hết.
Tên nghi phạm giết người này không phải là người Trung Nguyên, mà là người sắc mục[1], tên là Lý Lạp. Hắn lưu lạc ở Đại Tần nhiều năm, tập được kỹ thuật khinh công tuyệt kỹ, sở trường là dùng đoản dao. Người trên giang hồ gọi hắn là “Thảo thượng phi”. Ngày thường hắn chuyên làm những việc như thu tiền đổi mạng, đến nhà cướp bóc, dan díu với phụ nữ. Lần trước có một người nước ngoài giàu có và hào phóng đến tìm hắn ta, nói là Lý đại sư năm ngoái dùng một con hổ ngọc bích giả đổi lấy đồ thật của ông ta nên ông ta ôm hận trong lòng. Vì thế ông ta đưa hắn một trăm lượng vàng, muốn hắn lấy mạng của Lý đại sư. Người đó còn hứa là sau khi thành công sẽ đưa thêm cho hắn một trăm lượng nữa.
[1] Là tên gọi chung của những người vùng Trung Á, Tây Á, Châu Âu, cũng là một trong bốn tộc người của Trung Quốc dưới triều đại nhà Nguyên.
Vốn dĩ hắn định ra tay sớm, tuy nhiên người kỹ nữ mới đến ở Tần Hà quá dịu dàng làm hắn không dứt ra được, vì vậy kế hoạch bị kéo dài thêm vài ngày. Phải đợi sau khi sứ đoàn Đông Hạ vào kinh thành thì mới ra tay hành động. Hắn sợ quan phủ tra xét nghiêm ngặt, nên tiện tay bố trí luôn hiện trường giả, muốn làm đảo lộn hướng điều tra để đổ vạ cho người khác. Không ngờ người bị đổ vạ lại là Nam Bình Quận Vương, sự việc ầm ĩ cả kinh thành khiến hắn sợ lộ tẩy. Hắn bèn hẹn với người khách Trung Nguyên lấy khoản tiền còn lại ở dưới cây liễu trên bờ đối diện với Thái Quy Các và chuẩn bị chạy trốn, không ngờ gặp phải Hạ Ngọc Cẩn đến ăn cơm đợi người, lại gặp thêm khinh công của vị tướng quân hung hãn đang không có đất dụng võ khiến hắn bị đánh cho một trận tơi tả, bắt về quy án.
Người Trung Nguyên muốn mua tên giết người thấy tình hình không ổn, hoặc muốn trốn nợ, hoặc là thấy tình hình hỗn loạn, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Căn cứ theo miêu tả của Lý Lạp phác họa ra chân dung một người. Đó là một người đàn ông trung niên bình thường, tướng mạo giống người Đại Tần, không gầy không béo, không cao không thấp, có ít râu, không có bất kỳ căn cứ nào để xác định lai lịch.
Những người phụ trách điều tra vụ án đối chiếu đi đối chiếu lại tư liệu đến ba lần liền, đến tìm cả người kỹ nữ ở Tần Hà thẩm vấn qua, xác nhận những lời hắn ta nói không hề thiếu sót tí nào, trong lòng vô cùng bực bội. Một vụ án giết người nhỏ nhặt xảy ra vì tranh nhau lợi ích, mà phải cần đích thân Tể tướng đại nhân chủ trì xét xử là sao?
Thế là bọn họ nhốt Lý Lạp vào đại lao của Kinh Triệu Doãn, xử phạt theo qui định, đợi sau mùa thu đi xử trảm. Đáng tiếc hắn ta bị Diệp Chiêu đánh rất dã man, lại bị Doãn Thiên Vệ tra khảo khiến hắn ta đã bị thương lại càng nặng hơn, mất máu quá nhiều, nên sắp chết. Nhưng quan phủ sau khi phát hiện vụ án này không phải là án mưu phản, không muốn lãng phí tiền của mời đại phu đến cho hắn, nên cứ tùy tiện mặc kệ hắn ở đó. Vì vết thương quá nặng, sáng sớm hôm sau hắn đã chết.
Chân tướng vụ án đã được làm rõ.
Hạ Ngọc Cẩn không quên được mối thù, không chịu buông tha cho Hoàng tử Y Nặc: “Thật không liên quan gì với sứ đoàn Đông Hạ sao? Tất cả mọi chuyện có vẻ trùng hợp quá nhỉ!”.
Ngưu thông phán lạnh lùng nói: “Nhân chứng sống ở trên cây, buổi đêm có thể nhìn thấy rõ mặt tên sát nhân, ngài nói xem, trên đường gặp tên sát nhân có được coi là sự trùng hợp chẳng có gì to tát không?!”.
Hạ Ngọc Cẩn không phục, định kéo vợ mình vào làm đồng minh: “Diệp Chiêu, cô nói xem?”.
“Hả?” Diệp Chiêu đang đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, gọi vài tiếng mới quay lại, nghe lại cuộc tranh luận giữa hai người họ xong mới hạ giọng hỏi: “Nếu có liên quan tới anh ta thì sao? Không liên quan thì sao? Không có chứng cứ, dùng quả đấm bắt anh ta phải khai ra chắc? Nếu nguyên nhân của vụ việc không phải là con hổ ngọc bích, thì anh biết vật giả mà Lý đại sư làm ra là cái gì không? Sứ đoàn Đông Hạ tám ngày trước đã tới Thượng Kinh, còn Lý Lạp nhận việc giết người lại là mười lăm ngày trước…”.
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Nói không chừng hắn ta nhận được lệnh nên mới nói thế thì sao?”.
Diệp Chiêu lắc đầu: “Tôi đã tìm những người bạn trên giang hồ hỏi dò qua rồi, đích thực hắn là Thảo thượng phi không sai. Hắn tham tiền háo sắc, vô tình bạc nghĩa, những tên khốn như thế, sao nỡ vì bao biện cho người chủ đằng sau mà chịu tra khảo cực hình đến chết chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy chẳng còn cách nào, buồn bã nói: “Thật không có liên quan gì đến tên gấu đen đó sao?”.
“Tốt nhất là không liên quan gì”, Diệp Chiêu dùng giọng nhỏ nhẹ nói, rồi tự nói một mình: “Nếu thật sự là do anh ta chủ mưu, thì sự việc không đơn giản đâu. Đại Tần vẫn chưa khôi phục được nguyên khí, ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể động binh”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu lo lắng như thế bèn quay ngược lại an ủi: “Cũng không cần phải lo lắng quá. Đồ giả mà Lý đại sư chế tác đều phải là nguyên tác, bất luận là binh khí hay ngọc tỉ, một đồ vật thực sự quan trọng làm sao có thể để vào tay người khác mấy ngày mà không phát hiện ra? Huống hồ người khoan dung độ lượng giống như tôi, khi phát hiện bị lừa, cũng đến đánh cho ông ta một trận, nếu gặp một tên ích kỉ nhỏ nhen, còn thực sự trở thành một vụ giết người nữa”.
Sứ đoàn Đông Hạ phải trở về nước ngay lập tức, cho dù Diệp Chiêu có điểm gì nghi vấn thì cũng không thể tìm ra chứng cứ trong một thời gian ngắn được.
Diệp Chiêu chỉ có thể gác mối lo lắng sang một bên, gượng cười đồng ý với quan điểm của cậu ta. Đồng thời gửi thư lên Hoàng thượng, tấu trình khi sứ đoàn Đông Hạ rời đi phải tăng cường kiểm tra. Tiếp đó hạ lệnh cho các tướng sĩ binh lính trấn thủ ở biên giới Đại Tần và Đông Hạ tích cực luyện tập, củng cố tường thành, tập luyện binh khí mới, tăng cường phòng thủ. Có động tĩnh gì lập tức báo cáo, quyết không để đối phương có khả năng chớp lấy thời cơ.
Tất cả đều được Hoàng thượng chuẩn tấu.
Hạ Ngọc Cẩn bóc gói quà ra, cảm thấy thoải mái, kéo vợ đến cùng xem cảnh tống tiễn tên khốn gấu đen đó. Thấy tay chân của hắn ở cổng thành bị kiểm tra hết lần này đến lần khác, trong lòng thỏa mãn vô cùng. Chỉ hận là Hoàng bá phụ đã dặn đi dặn lại không được ức hiếp đối phương khi họ chuẩn bị rời đi nên tâm trạng không được vui vẻ hoàn toàn.
Hoàng tử Y Nặc rất thoải mái để quân lính gác cổng thành kiểm tra hành lý. Ngoài những thứ Hoàng thượng ban cho như vải vóc, vàng bạc và những đồ vật nhỏ nhặt khác như đồ gốm sứ tự mua, đồ sắt, trà v.v… ra, còn lại không có thứ gì đặc biệt. Đúng lúc khoát tay ra hiệu xuất hành, thì có một bé gái con của một thương gia xếp hàng đợi ra khỏi thành khoảng chừng năm sáu tuổi, đang ở độ tuổi nhảy nhót lung tung, tranh nhau cãi cọ với anh trai, không cẩn thận chạy ra không nhìn đường va vào người Y Nặc, cây kẹo hồ lô trong tay rơi xuống đất, bản thân cô bé cũng ngã xuống.
Đứa bé gái ngẩng đầu, nhìn thấy vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài dữ tợn của đối phương, khiếp sợ hét lên một tiếng rồi khóc luôn.
Quân lính gác thành vội vàng tiến lên xua đuổi.
Hoàng tử Y Nặc ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ bé gái dậy, lại nhặt lên cây kẹo hồ lô trên đất, nhét trả lại, trên mặt nở một nụ cười: “Ngoan, không được chạy lung tung nữa nhé, đi về ăn kẹo đi cháu”.
Đứa bé gái thấy đại thúc hung dữ đó rất dịu dàng, không sợ hãi gì nữa, hai tay đứa bé chắp sau lưng, nghiêm trang nói thành thật: “Mẹ cháu nói, đồ rơi xuống đất rồi, thì không ăn được nữa”.
Hoàng tử Y Nặc ngây ra một lúc.
“Con cái được chiều quen rồi, mong đại nhân tha tội”. Người cha của đứa bé vội vàng lao tới, tát cho đứa bé nói năng lung tung một cái, lôi nó về, đồng thời luôn mồm xin lỗi các quan.
Hoàng tử Y Nặc vứt cây kẹo đi, cười cười nói: “Không sao”.
Hắn đứng dậy, nhìn theo đứa bé gái mặc áo vải bông, chân đi giày thêu hoa, trên đầu thắt một chiếc nơ lụa nhỏ rất đẹp, đôi mắt to tròn lanh lợi, đang kêu gào ầm ĩ đòi bố mua cho một cây kẹo mới. Đứa bé đó có lẽ sẽ không bao giờ biết một cuộc sống ấm áp đầy đủ như thế này là khát vọng trong mộng của đại bộ phận những đứa trẻ ở Đông Hạ.
Đông Hạ khí hậu lạnh giá, khó canh tác, khoáng sản ít ỏi, thợ thủ công thiếu thốn, kinh tế chủ yếu là săn bắn và chăn thả gia súc. Hoàng thất tông tộc đều không dám tự do lãng phí. Những người dân bình thường một năm phải mất bảy tám tháng gặm cỏ, ăn da thú, trong nhà có nồi sắt đã được coi là không tồi rồi. Vì thế trên đường đến đây, thấy Đại Tần đất nước rộng lớn, cảnh tượng đẹp đẽ, đất đai phì nhiêu, các cửa hàng bày đầy những hàng hóa đẹp đẽ hoa cả mắt. Trong cửa hàng, lương thực, thực phẩm không bao giờ thiếu, nhà nhà người người đều có vật dụng bằng sắt, thương gia hoặc nông dân giàu có đều mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, thực phẩm trong bữa tiệc quan viên lại càng xa xỉ vô độ, lãng phí từng đống từng đống một, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Phụ hoàng ơi, lũ dê béo bất tài Đại Tần đang sống những ngày vui vẻ, trong khi những con chim ưng dũng mãnh Đông Hạ lại phải sống trong cơ hàn đói khổ.
Cuộc sống như thế này không thể kéo dài mãi được.
Phải cướp, cướp hết tất cả.
Hắn ta muốn đưa những con hùng ưng sải cánh bay đến Trung Nguyên, đuổi hết lũ dê béo đang sung túc đầy đủ này, khiến bọn chúng phải làm nô lệ, phải trải qua những ngày khổ cực ăn rễ cỏ. Còn người dân của Đông Hạ tiếp quản đất đai màu mỡ, cuộc sống sung túc. Để bọn trẻ con Đông Hạ mặc lên những bộ quần áo vải bông, đi giày thêu hoa mới cứng, miệng ăn kẹo hồ lô, sống một cuộc sống còn ngọt ngào hơn cả mật ong.
Cổng thành rộng mở, quan thành cung kính tiễn sứ đoàn Đông Hạ lên đường trở về.
Hoàng tử Y Nặc quay đầu lại, nhìn những phố phồn hoa không nỡ rời xa. Cổng thành to lớn, trên tường thành, chiếc áo choàng màu đen bay bay, bên trong là một hình bóng đứng thẳng như chiếc bút. Là Diệp Chiêu, con sói vợ hiếm gặp của Đại Tần này, không đi theo sói chồng, lại theo một con dê nhỏ non tơ.
Chợt nhớ lại những hành vi ngu xuẩn ấu trĩ của anh ta.
Người như thế, có thể giữ được nước sao? Hoàng tử Y Nặc lắc lắc đầu, có phần không nhịn được liền mỉm cười, anh ta nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, kiềm chế khát vọng và sự sôi sục trong lòng, kiềm chế tiếng hét dường như muốn thoát ra ngoài cổ họng.
Tạm biệt, Đại Tần phồn hoa.
Nhưng chúng ta sẽ quay lại, lần sau, trở thành chủ nhân của nơi này.
Màu trời có phần ảm đạm, Diệp Chiêu nhìn theo đoàn quân của sứ đoàn Đông Hạ đi xa dần, trong lòng có gì đó không yên.
Hạ Ngọc Cẩn vui vẻ nói: “Yên tâm, trời có sập xuống, cũng không phải trách nhiệm của một mình cô. Nói không chừng cơ bản không có việc gì, là cô lo lắng vớ vẩn thôi. Hoàng thượng và quan viên cùng thống nhất để họ đi, cho dù có việc gì cũng không phải là lỗi của cô. Cô bây giờ nghĩ nhiều quá cũng không có tác dụng gì, việc của tương lai thì tương lai hãy nghĩ, chuẩn bị sớm là được rồi”.
Diệp Chiêu cười lạnh tanh: “Nói cũng phải”.
Quan văn trị quốc, quan võ an bang. Cô ấy là tướng quân hộ quốc, quyền cao chức trọng, càng nên tránh hiềm nghi, không cấu kết với quan văn, nhúng tay vào nội vụ. Chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp thao luyện quân đội, đề phòng bất trắc, lúc kẻ địch bên ngoài xâm phạm hay bạo loạn, bắt tóm hết kẻ địch, mới được gọi là làm tròn trách nhiệm. Muộn một chút phải viết thư nhắc nhở Diệp tướng quân ở biên ải. Ông ta năng lực xuất chúng, đức cao vọng trọng, binh lính tinh nhuệ, trong tay có năm vạn quân, huấn luyện thuần thục, không được khinh địch, cho dù Đông Hạ định đánh đến, cũng không qua nổi rào chắn tự nhiên cửa ải Gia Hưng.
“Như thế mới đúng chứ!”, Hạ Ngọc Cẩn tiện tay choàng qua vai Diệp Chiêu. Hoàng tử chó của Đông Hạ cơ bản không đáng để bận tâm trong lòng. Bây giờ mọi việc kết thúc rồi, còn có việc quan trọng hơn phải làm. Hạ Ngọc Cẩn cười đầy mưu mô rồi lại vô cùng lý lẽ đề xuất kiến nghị: “Diệp Chiêu, hôm nay đại hỉ, đáng để chúc mừng”.
Đầu óc của Diệp Chiêu vẫn còn đang chìm đắm trong việc lớn quân quốc, nhất thời không kịp định thần lại: “Có gì mà chúc mừng chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Cái tên khốn ngứa mắt cút rồi, cái chết của Lý đại sư điều tra ra chân tướng, gánh nặng trên vai tôi cũng được trút xuống rồi. Chúng ta về nhà uống rượu, chúc mừng một chút”.
“Uống rượu?”. Diệp Chiêu nghi hoặc liếc nhìn cậu ta.
“Dù sao là nhà mình, không sợ mất mặt”. Hạ Ngọc Cẩn thề thốt: “Tôi muốn uống rượu cùng cô, vui vẻ một chút, không có ý gì khác!”.
Ngoài sờ đôi chân dài cái eo nhỏ xinh đẹp của vợ, cậu ta đảm bảo không làm gì hết!