Một con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm có gì khác với một con sói ăn kiêng ba tháng chứ?
Thứ nhất, con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm càng ngoan cố ăn thịt.
Thứ hai, con sói ăn kiêng hai mươi bốn năm càng thêm nhẫn nhịn với việc ăn thịt.
Thứ ba, con sói ăn kiêng ba tháng càng có kinh nghiệm hơn với việc ăn thịt…
Hạ Ngọc Cẩn lắc lắc chân, kêu la vùng vẫy một hồi, rồi lấy cớ rơi xuống, cuối cùng cũng ngăn được hành động lung tung của con sói mẹ hung hãn này. Cậu ta thở ra hơi, sờ sờ vài cái chấm đỏ trên cổ mình, sắc mặt liền thay đổi. Cũng may trăng cao trời tối, khiến người ta không phân biệt rõ được là đỏ lựng, xám xịt hay đen sì. Cậu ta trợn mắt nhìn chằm chằm căm hận vào cái đồ không coi trọng lời hứa đang ở trước mặt, trách móc nói: “Cô coi thường thỏa hiệp! Định đi ngược lại qui định hay sao?!”.
Diệp Chiêu xoa xoa đầu, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó gật gật đầu: “Hình như vậy”.
Hạ Ngọc Cẩn hét lên: “Cái gì mà hình như! Rõ ràng là vậy!”.
Diệp Chiêu thích thú nhìn cậu ta hò hét lung tung, rồi đột nhiên đưa tay ra tóm lấy tóc cậu ta, đẩy lên một cành cây to, đánh một cái, giọng đầy mùi rượu hỏi: “Khi chúng ta thỏa hiệp, phu quân có nói là nếu vi phạm thì sẽ xử phạt thế nào không?”.
Hạ Ngọc Cẩn ngớ người ra, nhớ lại chuyện đó, suy nghĩ rất lâu, ấp a ấp úng một lúc: “Tất nhiên tôi thích phạt thế nào thì phạt thế đó”.
Diệp Chiêu khoát tay, nghiêm giọng quở trách: “Sáng ra tối sửa, không có quy trình gì hết, coi luật lệ là trò đùa! Hoang đường! Nếu là trong quân đội của tôi, thì sẽ trị như sau, nhẹ thì giáng chức, nặng thì chém đầu!”.
“Cô!” Hạ Ngọc Cẩn bị nói cho đến nửa câu cũng không nói ra được.
“Đừng vội, anh chưa có kinh nghiệm, làm sai tôi không trách anh, cũng không nỡ trách anh, chúng ta qui định lại là được rồi”, Diệp Chiêu thấy cậu ta tức điên lên, rất điềm tĩnh rót một chén rượu cho cậu ta để an ủi, lại còn mặt dày hỏi: “Nếu không, phạt ba chén rượu?”.
“Cút!” Kinh nghiệm ăn chơi Hạ Ngọc Cẩn đầy mình. Cậu tức giận uống một hơi hết một chén rượu để lấy dũng khí. Rồi bất kể là ba bảy hai mươi mốt, lao tới xé quần của vợ ra. Trước tiên phải xử lý cái chân để làm tới đã, sau đó đẩy cô ta xuống. Cậu ta xé một chút, không xé được, lại lấy sức xé tiếp, nhưng vẫn không xé được, cuối cùng phát hiện ra: Diệp Chiêu là người tập võ, quần áo mặc rất chặt chẽ gọn gàng. Không thể so sánh với những chiếc váy mỏng của mấy cô nương lầu xanh được, hơn nữa ở trên cây cũng không tiện dùng sức!
Trong lúc cứ xé lung tung, cậu ta không cẩn thận để dây lưng túm thành một nút lớn, càng không thể cởi được áo. Trong tình cảnh không thể thực hiện được kế sách nào, đành phải áp dụng hành động mang tính báo thù vậy! Cởi áo trong của Diệp Chiêu ra, tức giận nhìn nhìn vài cái, rồi sau đó buồn bã phát hiện ra bộ ngực vợ mình… chắc chỉ hơn mấy cái tên trong nhà chứa nam một tí… Càng buồn hơn là, ngoài bộ ngực ra, những nơi khác sờ sờ vài cái, đều cứng cứng, không thấy cái gì mềm mại cả.
Diệp Chiêu vừa uống rượu vừa mặc cho cậu ta tùy ý động tay động chân, trong lòng không ngừng nhẩm lại những chỉ dẫn của Hải phu nhân, định thần lại một chút, mở lời khêu gợi: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Với kinh nghiệm lầu xanh, Hạ Ngọc Cẩn lúc này đã hiểu ý “Cảnh sắc trước ngực em còn đẹp hơn ánh trăng”. Nhưng cậu ta sống chết cũng không tìm thấy ánh trăng của vợ ở đâu, liền chồm lên, cắn cắn mạnh vào chỗ cổ, vừa sờ soạng vừa nói: “Vứt mẹ nó cái ánh trăng đó đi!”. Hạ Ngọc Cẩn dùng lực quá mạnh, khiến cành cây đung đưa đung đưa, làm giật mình vài con chim non đang say ngủ, tán loại sải cánh, coi thường liếc nhìn cái đồ bị người ta kéo mà vẫn chưa rơi xuống một cái, rồi bay đi mất.
Diệp Chiêu nằm trên cành cây, giữ chặt thân thể hai người, chớp chớp mắt, khóe miệng mỉm cười tủm tỉm. Hạ Ngọc Cẩn nhìn hàng lông mi dài dài của cô ấy chớp chớp trông còn duyên dáng hơn cánh bướm sải bay. Đôi mắt màu lưu ly vốn dĩ dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác trong màn đêm lại nhuộm màu đêm tối, cứ đong đưa, biến tất cả sát khí thành tình cảm, cứ đâm thẳng vào trái tim cậu ta, sau đó lại cào cào như một con mèo nhỏ, đúng lúc muốn bắt lấy, trong nháy mắt lại chạy biến đi mất.
Trong lúc Hạ Ngọc Cẩn còn đang choáng váng, Diệp Chiêu từ từ nới lỏng chiếc thắt lưng của mình lúc nãy đã bị thắt nút, cởi bỏ chiếc áo ngoài, miệng mở he hé để lộ hàm răng trắng muốt cắn nhẹ vào chỗ xương đòn của cậu ta. Cái lưỡi linh hoạt như một con rắn không ngừng tham lam liếm láp lúc nhanh lúc chậm theo hình vòng tròn, có lúc lại cắn nhẹ. Sau đó từ từ chuyển dần xuống dưới, rồi cứ thế xuống thấp dần, khiến Hạ Ngọc Cẩn không kiềm chế được rướn cong người lên. Dường như từng đường gân thớ thịt trong người cậu ta đều đang bị điện giật vậy. Hạ Ngọc Cẩn phát ra những tiếng rên rỉ không biết là đau khổ hay sung sướng nữa.
“Dừng tay!” Hạ Ngọc Cẩn đang đê mê đột nhiên bừng tỉnh, đẩy Diệp Chiêu ra, kiên định nhắc lại chủ trương một lần nữa: “Phải là tôi chủ động mới đúng”.
“Được!” Diệp Chiêu không hề ngại ngần cởi áo ra, dựa vào cành cây một cách thoải mái nói: “Anh tới đi!”.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn quanh bốn phía, thấy hoàn cảnh không thích hợp cho mình phát huy, liền khoát tay mạnh mẽ, mang đầy phong thái tướng soái nói: “Xuống đi, về phòng chiến tiếp!”.
Lời chưa nói hết, bỗng cả người rơi vào không trung. Cậu ta còn chưa kịp kêu gào thì người đã yên vị ở dưới đất rồi. Sau đó lại nhảy vài bước trong không trung, đầu óc quay vòng vòng, nháy mắt đã tới chiếc giường có chiếc chăn uyên ương màu đỏ mà hôm nay Dương Thị vừa phủ lên.
Diệp Chiêu hỏi: “Kích thích không?”.
Mùi gỗ giáng hương vấn vương nhè nhẹ trong không trung. Hạ Ngọc Cẩn còn chưa hết kinh ngạc đã thấy cả người đều mềm nhũn ra, vội vàng tóm chặt lấy Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu quan tâm: “Trừ phi… Anh sợ?”.
Hạ Ngọc Cẩn sau một lúc định thần lại, ngẩng đầu lên nói: “Cái việc vặt vãnh này, có thể dọa được ta sao?”.
Diệp Chiêu hỏi: “Anh thực sự không sợ?”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Tất nhiên!”.
Diệp Chiêu cắn lấy tai anh ta hỏi: “Hai quân tương phùng, có thể xảy ra chiến tranh không?”.
Hạ Ngọc Cẩn hào khí ngất trời; “Vừa gặp là bùng phát!”.
“Tướng địch dũng mãnh”. Diệp Chiêu đưa tay ra túm lấy eo cậu ta, kéo sát về phía mình. Tay kia thâm nhập vào trong khàn giọng nói: “Để thiếp kiểm tra lương thảo trước đã”.
“Vô sỉ, vô sỉ quá đi mất!”. Hạ Ngọc Cẩn nghe lời nói của vợ mình, thấy tổng soái ba quân mà lại nói ra những lời khiếm nhã như thế, bị kích thích đến nỗi không thốt lên được lời nào. Tự nhiên cảm thấy cổ họng khô rát, bụng dưới lập tức phát ra từng đợt nóng hầm hập. Đên khi đoản binh giao chiến, tướng quân vốn giỏi giang trong việc cưỡi ngựa và phóng tên, mười tám ban võ nghệ khỏi cần nói đến. Trong doanh trại thì chỉ toàn con trai, mọi người đều cởi trần chạy lung tung, xuống sông tắm rửa đầy rẫy, nên từ lâu đã nhìn quen hết mọi ngõ ngách của các huynh đệ. Bây giờ lại có được cao nhân đích thân dạy dỗ, sao phải sợ một chút công phu nhỏ nhoi trên giường đó chứ? Lúc đầu Diệp Chiêu mơn trớn vài chỗ có phần ngại ngùng, nhưng sau đó càng lúc càng thuần thục. Lại thêm bàn tay cô tuy hơi thô ráp nhưng vuốt ve hết trái lại qua phải làm cho sự ham muốn của Hạ Ngọc Cẩn càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, tim đập nhanh như ngựa phi. Cậu ta chỉ muốn kiên nhẫn kiềm chế lại để nắm thế chủ động không cho đối phương khiêu khích thành công.
Hải phu nhân đã dạy: Người đàn ông trên giường càng chửi cô vô sỉ, thực ra là càng muốn cô, nhất định phải thừa thắng xông lên.
Diệp Chiêu là một đồ đệ tốt, cô lập tức cởi áo ra, để những lọn tóc xoăn dài xõa xuống toàn thân, giống như một con báo đen tham lam trong đêm tối, sống nhờ săn mồi, nhanh nhẹn và linh hoạt, tuy gầy nhưng không có chút mỡ nào, bộ ngực tuy không nảy nở, nhưng cái eo nhỏ nhỏ giống như một con rắn đang múa, rắn chắc, mạnh mẽ và đẹp đẽ.
Hạ Ngọc Cẩn nuốt nước miếng, cảm thấy hít thở thật khó khăn, đầu óc cảm thấy trống rỗng.
Diệp Chiêu duỗi đôi chân dài ra, quặp lấy eo của cậu ta, chặt cứng không để cậu ta trốn thoát. Rồi cúi người xuống hôn như mưa như gió, tay trái vân vê vòng vòng trên ngực cậu ta, tay phải tấn công ở phía dưới, thỉnh thoảng lại vặn vẹo cái hông, không để cho cậu ta một chút nào để thở.
Hạ Ngọc Cẩn không chịu nổi nữa. Cậu ta đập tay xuống giường, gầm gừ: “Ở trên! Ta muốn ở trên!”.