Vì em họ tới nên Diệp Chiêu mới coi như có được cơ hội hiếm có là đích thân sắp xếp phòng cho con gái.
Tủ để đồ, giá để đồ, màn chướng, ..., cô còn hào hứng lật đi lật lại trong kho, cái gì tinh xảo hay hay đều lấy hết, mang tất cả vào phòng, không hề thấy tiếc tí nào, miễn là vứt đầy phòng. Ai nhìn thấy cũng lắc đầu. Hạ Ngọc Cẩn thực sự không chịu nổi con mắt thẩm mỹ lộn xộn của Diệp Chiêu đành đích thân ra tay, chỉ đạo mọi người dọn dẹp lại, sắp xếp căn phòng gọn gàng ngăn nắp. Vứt hết mấy cái đồ ngọc ngà vàng bạc đó đi, thay vào đó là nghiên bút giấy mực và tranh thư của danh họa, cũng coi là có nét của một khuê tú giống mọi nhà trong kinh thành.
Tận mắt nhìn thấy một căn phòng mới, Diệp Chiêu ngượng ngùng giải thích: “Trước đây thiếp chưa bao giờ làm những việc này”.
Hạ Ngọc Cẩn tuyệt vọng vỗ vỗ vào vai cô, thở một cái dài thườn thượt, lắc lắc đầu rồi tiếp tục đi ra nơi luyện võ.
Trên đời này, có vài người trong lòng thích dùng sự trừng phạt để tăng thêm lòng tự tin. Ví dụ như xem không xong quyển sách là không ngủ được; viết không ra một đoạn văn vừa lòng thì không ra ngoài; thi không được tú tài thì không lấy vợ; kiếm không được hai mươi lạng bạc thì không ăn thịt v.v…
Hạ Ngọc Cẩn cũng là người như thế. Bình thường thích âm thầm gieo xúc xắc nếu ba lần liên tiếp không ra báo tử là hôm đó không ăn cơm tối; không giải quyết được tên khốn nào đó là một tháng không đi lầu xanh hoặc gì gì đó. Bây giờ, ước nguyện lớn nhất của cậu ta là, trước khi chưa chuẩn bị xong việc chinh phục vợ mình, quyết không hành sự.
Vì thế, để mong đánh gục vợ mình một cách thuận lợi, cậu phải dùng thủ đoạn. Hạ Ngọc Cẩn không kén chọn món ăn nữa, ngoài việc ăn ngấu nghiến những món do Dương Thị chuẩn bị, hàng ngày không có việc gì thì ở lì trong phòng luyện võ, mồ hôi vã ra như mưa, khổ công luyện tập. Sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, đến An Thái Phi cũng vui đến nỗi không kiềm chế được cảm xúc của mình, không những miễn cho cậu ta việc thỉnh an, còn sai người mang tới không ít đồ bồi bổ. Đến cả Thu Hoa và Thu Thủy là hai người vẫn nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, cũng cảm động trước nghị lực này. Không những coi trọng thêm mấy phần, mà còn nhìn cậu ta từ chỗ là đồ thừa đến bây giờ không còn coi là đồ thừa nữa, thái độ cũng không còn gay gắt như trước nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Hạ Ngọc Cẩn nhớ ra Diệp Chiêu trong thời gian này tâm trạng đang rất vui, liền hỏi hai nữ binh giám sát cậu ta luyện võ: “Quan hệ của cô ấy và em họ rất tốt hả?”.
Thu Thủy nghĩ một lúc, đáp: “Lúc đánh nhau, Diệp tướng quân có lúc cũng viết thư cho Cữu lão gia. Thu nạp được chiến lợi phẩm cũng chọn ra vài món tặng cho các tiểu thư thiếu gia anh em họ, cho em họ Tích Âm hình như nhiều hơn một chút. Chắc hai người quan hệ cũng không tồi”.
Hạ Ngọc Cẩn tò mò: “Cũng là người yêu thích võ nghệ hả?”.
Thu Hoa nhanh mồm nói: “Ai biết được? Tướng quân không thích kể chuyện riêng trước mặt người khác, thư tín tất cả đều do Hồ quân sư giúp đỡ xử lý, người có thể hỏi anh ta”.
“Không cần đâu”. Hạ Ngọc Cẩn xoa xoa cánh tay đau nhức, không quan tâm: “Ta chỉ tò mò hỏi thôi. Có điều cũng là một con nha đầu mới nứt mắt, cho dù có khó sống với nhau đến thế nào cũng không cần đến chồng của chị họ là ta ở cùng với nó, chắc là không có việc gì đâu”.
Thu Thủy gật đầu: “Cũng đúng, tướng quân sẽ không để em họ ở cùng với anh đâu”.
Thu Hoa thêm vào: “Tránh việc làm hỏng danh tiếng nhà người ta”.
“Vớ vẩn”. Hạ Ngọc Cẩn lầu bầu, “Chỉ dựa vào danh tiếng của nhà cô ta, đem con gái đi gả chồng, danh tiếng có thể hơn ta sao?”.
Một lát sau, dưới sự đàn áp của hai nữ binh dữ tợn phòng luyện võ lại trở nên hòa bình như trước.
Hơn một tháng sau, qua nhiều chuyến đổi tàu xe, em họ Diệp Chiêu cuối cùng cũng tới kinh thành. Diệp Chiêu ở doanh trại nhận được tin, vội vàng sai người đi đón.
Hai xe để đồ, cùng với một chiếc kiệu nhỏ màu xanh lắc lư đến cửa phủ Quận Vương, bọn nô tài xúm vào giúp tháo dỡ đồ đạc, đưa vào chỗ để đã chuẩn bị trước. Mấy người vú già đi trước rước kiệu, đi từ cửa bên vào cho đến tận cửa của chính phòng mới dừng lại.
Nam Bình Quận Vương phủ, nữ chủ nhân lại không có tác dụng mấy, chỉ có thể do Dương Thị làm chủ, đem theo vài người giúp việc ra nghênh đón.
My Nương và Huyên Nhi quen tướng quân nên rất to gan, cũng đứng ở nơi không xa nhìn trộm xem thế nào.
Dưới gốc cây hạnh hoa, màn kiệu nhẹ nhàng được nhấc lên. Một cô gái gọn gàng xinh xắn bước ra, tóc rẽ ngôi vấn cao hai bên, mặc một bộ áo lụa màu xanh, trên đầu cài vài chiếc trâm bạc thời thượng, trên khuôn mặt bầu bĩnh có vài nốt tàn nhang, đôi mắt cười cong cong như trăng non, hai khóe miệng còn có một đôi má lúm đồng tiền đáng yêu nhanh nhẹn, vừa nhìn đã thấy thích.
Người này là em họ sao? Nhìn có vẻ không khó ở chung lắm.
Dương Thị thở phào nhẹ nhõm, đang định bước lên nghênh đón.
Không ngờ, cô gái đó quay người hành lễ, cung kính vén tấm rèm lên, nhẹ nhàng nói: “Cô nương, đến rồi”.
Trong chiếc kiệu màu xanh đó, một bàn tay nhẹ nhàng thò ra đặt lên vai của cô gái đó.
“Xuân thông ngọc chỉ như lan hoa”, cánh tay với bàn tay giống y như những tác phẩm văn chương vẫn thường miêu tả hiện ra trước mắt mọi người. Chỉ dựa vào bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn, mềm mại, không một tì vết đó thôi cũng đủ đẹp đến nỗi khiến người ta phải nghẹn thở thất thần rồi.
Dương Thị đờ người ra một lúc, nở nụ cười bước lên trước nghênh đón.
Liễu Tích Âm từ từ bước từ trên kiệu xuống, hoa hạnh màu đỏ trên cây bỗng chốc mất đi vẻ rạng rỡ của nó.
Cô ấy có một khuôn mặt hoàn mỹ, đôi mắt hoàn mỹ, cái mũi hoàn mỹ, cái miệng hoàn mỹ, cơ thể hoàn mỹ, từ đầu đến tay, không có chỗ nào không đẹp. Nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, hoa hờn nguyệt thẹn, hồng nhan họa thủy… Từ xưa đến nay, những từ ngữ để miêu tả một mỹ nữ đều có thể dùng cho cô ấy mà không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ vì nụ cười của cô ấy mà đốt lửa trêu chư hầu, xây ao rượu rừng thịt thì cũng đáng. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, một chiếc áo dệt màu trắng, còn lại từ trên xuống dưới không hề có bất kỳ loại trang sức nào, chỉ cài một chiếc châm tiểu ngọc đơn giản nghiêng nghiêng trên mái tóc đẹp như mây của cô ấy, bên trên còn có một viên đá kim cương lấp lánh ánh sáng, to như đốt ngón tay, hơi lắc lư theo cô ấy, giống như chuồn chuồn chạm mặt nước, như dương liễu đón gió. Nhẹ nhàng bước tới, điềm nhiên vừa phải hành lễ với Dương Thị, giọng nói hình như có mang một âm luật rất đặc biệt, động tác duyên dáng như đang múa vậy.
“Choang”. Một tiếng động chói tai vang lên.
Hóa ra là mấy nô tài đứng ngoài nhìn đến nỗi mê mẩn, không cẩn thận làm rơi chiếc đĩa đựng bánh ngọt khiến mọi người giật cả mình.
Mấy người con gái đều đang tự hỏi: “Những người đàn ông trong thiên hạ nhìn thấy cảnh sắc như này, liệu còn muốn nhìn người khác nữa không đây?”.
My Nương luôn luôn tự hào về vẻ đẹp của mình, bây giờ kẻ địch xuất hiện, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn chăm chăm vào người ta. Nhìn từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân tới đầu. Xem đi xem lại vài lần, biết mình không phải là đối thủ, tức đến nỗi vặn gãy cả móng tay, vò nát chiếc khăn tay. Sắc mặt khó coi đến nỗi son phấn cũng không che giấu nổi.
Huyên Nhi tuy chậm trễ, nhìn thấy một người sắc đẹp xuất chúng, cũng có phần lo lắng, kéo tay áo của My Nương nói: “Người này… Tích Âm tiểu thư hình như còn xinh đẹp hơn Quận Vương gia?”.
“Cái gì mà xinh đẹp? Cô ta còn xinh đẹp hơn cả hai lần Quận Vương cộng lại”. My Nương chỉ hận một nỗi không thể lột da mặt của Liễu Tích Âm gắn lên trên người mình, giọng nói cũng gằn ra từ cổ họng: “Làm gì có người con gái nào lại giống hồ ly tinh đến thế? Thật đáng ghét!”.
Trong lòng Dương Thị phải lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mười tám lần: “Tiểu thư đến ở tạm là để chuẩn bị lấy chồng”, cuối cùng mới khắc phục được tâm trạng đang hỗn loạn, liền cười nói: “Tướng quân được tin tiểu thư đến, rất vui mừng. Cô ấy nói sẽ lập tức về ngay. Đường xá xa xôi, chắc tiểu thư cũng mệt mỏi rồi, trước tiên tôi đưa cô đi sắp xếp chỗ ở nhé?”.
Liễu Tích Âm ngại ngùng cúi đầu xuống, e thẹn nói: “Là Tích Âm làm phiền rồi”.
“Đều là người một nhà, có gì mà làm phiền với không làm phiền chứ. Tích Âm biểu muội quá khách khí rồi!”. Diệp Chiêu chưa đến tiếng đã đến. Cô đang mặc triều phục, không kịp thay đồ, hào hứng chạy thục mạng tới, theo sau còn có Hạ Ngọc Cẩn. “Lần trước gặp mặt, em còn chưa đến ngực chị. Bây giờ đã cao lên nhiều đấy”.
Liễu Tích Âm hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng quay người lại, cúi đầu bái kiến, chỗ cổ áo lộ ra chiếc cổ thon, mảnh như cổ thiên nga, cô cụp mắt xuống, miệng cười nói: “A Chiêu…”.
Mỹ nhân thế này, đến Hạ Ngọc Cẩn quen soi gương, cũng không kìm được phải nhìn vài lần.
Diệp Chiêu nhìn thấy dung mạo của cô ấy, vốn dĩ định ngăn lại hai tay của cô ấy đang dừng trong không trung, nhưng ngại ngùng rụt tay về. Mất một lúc lâu mới vỗ vỗ vào vai Tích Âm, dịu dàng nói: “Con gái mười tám, tí nữa ta không nhận ra”.
Liễu Tích Âm nói: “A Chiêu lại không thay đổi mấy, vẫn y hệt như trong trí nhớ của em”.
Diệp Chiêu cười: “Tám năm rồi, cũng lớn rồi, làm sao còn được như trước nữa?”.
Liễu Tích Âm che miệng cười nói: “Là A Chiêu thành người lớn rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn thưởng thức người đẹp một lúc lâu. Cùng là con gái của võ tướng, thấy người ta duyên dáng mang đầy nữ tính, lại nhìn vợ mình thô lỗ đầy nam tính, không ngừng thổn thức. Đang xem xét sau này nếu không may sinh con gái, nhất định không để nó học theo gương xấu của mẹ, phải chăm chỉ tiếp cận người dì họ này, chỉ cần học được hai ba phần, cậu ta cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.
Diệp Chiêu bỏ mặc Hạ Ngọc Cẩn đang mải suy nghĩ, đích thân cầm tay em họ, thân thiện đưa cô ấy đi đến căn phòng đã được sắp xếp từ trước.
Trước khi đi, Liễu Tích Âm còn hơi nhìn về Hạ Ngọc Cẩn, ánh mắt long lanh, khóe miệng mỉm cười vừa như có vừa như không, rồi trong nháy mắt đã biến mất.
Là đôi mắt đẹp? Lâu lắm rồi không nhìn thấy một đôi mắt đẹp?
Không phải là cho vợ cậu ta, mà là cho cậu ta?
Hạ Ngọc Cẩn mất một lúc mới định thần lại, cảm động đến nỗi không biết trời đất là gì.
Em họ Diệp Chiêu tốt! Không những người đẹp, tâm tốt mà tầm nhìn cũng tốt!
Nếu một người đẹp khéo léo hiểu biết như thế mà không gả cho một lang quân tốt, tài mạo song toàn tương xứng, thì con gái toàn thiên hạ này đều chửi rủa nguyệt lão cho sét đánh chết.