“Hồ Thanh huynh đến rồi? Mau lại làm một chén”. Hạ Ngọc Cẩn vội vàng bảo lão Cao lấy thêm một ly rượu nữa đến.
Hồ Thanh chun chun mũi ngửi ngửi mùi thơm trong không khí, nếm một miếng
thịt dê, cười nói: “Khen cho đệ tìm thấy cái quán này, mùi vị thật
tuyệt”.
Hạ Ngọc Cẩn tự hào nói: “Còn phải nói, thử xem cả Thượng
Kinh này có ai thông thuộc chỗ ăn uống chơi bời hơn đệ không? Đồ uống
của huynh đâu rồi?”.
Hồ Thanh đưa tay ra, trên ngón tay treo tòng teng một cái hồ lô nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn và mở nắp, mùi rượu thơm
ngào ngạt toả ra.
Hạ Ngọc Cẩn ngửi ngửi, khen ngợi: “Quả nhiên là Nữ Nhi Hồng chôn mười tám năm dưới lầu Vọng Dương ở cửa ngõ phố Đông.
Không cần dùng đến quyền thế cưỡng ép mà cái tên chủ quản đê tiện đó lại nỡ bán cho huynh? Chắc là phải dùng thủ đoạn hay lắm đây”.
Hồ Thanh xoè tay ra nói: “Đã tình nguyện cá cược thì phải chịu thua thôi”.
“Đệ cá cược chẳng lẽ thiếu nợ huynh sao?”. Hạ Ngọc Cẩn thò tay vào trong
tay áo lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đập vào tay Hồ Thanh hỏi: “Có muốn chơi vài ván xúc xắc không?”.
Hồ Thanh lắc lắc đầu: “Ai cũng biết rõ, trình độ lắc xúc xắc của ta không bằng đệ, không chơi thì tốt hơn”.
Rượu Nữ Nhi Hồng được rót ra, hương thơm toả ra xung quanh làm tan đi bầu không khí lạnh buốt.
Quá ba tuần rượu, cho dù tửu lượng của Hạ Ngọc Cẩn khá tốt, nhưng khuôn mặt cũng đã bắt đầu ửng đỏ. Cậu thở ra hai làn hơi trắng, cuộn người trong
chiếc áo khoác lông chồn trông giống như một cuộn lông, đôi mắt lờ đờ
nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Nhớ lại hình dáng màu đỏ đứng thẳng
trong tuyết mấy hôm trước, trong lòng vô cùng buồn bã, không kìm được
tiếng thở dài.
Hồ Thanh nói: “Đệ say rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn đưa một ngón tay ra, lắc lắc, rầu rĩ nói: “Huynh nói xem, người đó tại sao lại ngang bướng như thế chứ?”.
Hồ Thanh hỏi: “Ai?”.
Hạ Ngọc Cẩn dường như không nghe thấy anh ta nói gì, tự hỏi tự đáp: “Cô
tay lấy đệ cũng chả có tí lợi nào, nhưng vì muốn giữ thể diện cho Hoàng
thượng... Đêm tân hôn đệ làm quá đáng như thế, cô ta chỉ việc nhân cơ
hội đó đánh cho đệ một trận, lại làm loạn lên một hai năm, rồi có thể
chia tay. Đệ nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra...”.
Hồ Thanh nói: “Suy nghĩ của cô ấy thật khó nắm bắt, có lẽ cô ấy thích tướng mạo của Quận Vương đệ? Dễ dàng thu phục chăng?”.
“Đúng! Huynh nói thì có lý lắm”. Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, nói năng bắt đầu
lung tung. “Nhất định là do đệ quá đẹp đúng khẩu vị của Sơn Đại Vương”.
Hồ Thanh gật đầu đồng tình: “Tất cả phụ nữ đều không phải là người tốt”.
Hạ Ngọc Cẩn chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Huynh đệ, thế con hổ cái của huynh đâu? Chắc là tốt hơn cô vợ nhà đệ chứ?”.
Hồ Thanh cười đau khổ nói: “Tại hạ vẫn chưa thành thân”.
Hạ Ngọc Cẩn nhổm người dậy, ngạc nhiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới,
không ngại ngần nói: “Huynh xem ra còn hơn ta hai tuổi, tuy chỉ là một
chức quan nhỏ không có gì, nhưng cũng vẫn gọi là quan, tại sao lại độc
thân chứ? À, trừ phi là huynh có điều gì khó nói? Không sợ, đệ đây biết
một vị lang y trên giang hồ rất giỏi, thuốc tráng dương của ông ta cực
kỳ hiệu nghiệm! Đợi lát nữa đệ đưa huynh đi đến đó”.
“Không phải”. Hồ Thanh bị tên quỷ say rượu này làm cho ngượng đỏ mặt, giải thích rằng: “Người con gái tôi yêu đã lấy chồng rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn khinh bỉ nói: “Cái loại đàn bà mau thay lòng đổi dạ đó, không cần luyến tiếc”.
Hồ Thanh lắc đầu: “Cô ấy bị bố mẹ bắt lấy người khác, hơn nữa người cô ấy lấy lại là một tên khốn”.
“Cái gì? Mắt mũi bố mẹ cô ta mọc ở trên mông hả? Bỏ đi một người rể hiền như huynh, lại đi chọn cái đồ khốn đó?”. Hạ Ngọc Cẩn rất nghĩa khí vỗ ngực
nói: “Đừng buồn! Để đệ nghĩ cách cho huynh khiến cho tướng công của
người con gái đó phải nhảy lầu tự tử mới được! Sai mỹ nhân đến quyến rũ, lừa sạch gia sản của hắn ta, đánh cho hắn ta một trận! Nhất định phải
làm loạn cho đến khi vợ chồng hắn chia tay! Nhất định phải để huynh lấy
được về mới thôi!”.
Hồ Thanh nửa như cười nửa như không cười nói: “Chuyện đó sau này hẵng tính, đệ bây giờ cũng còn đang đi trốn, cũng
không dễ dàng, tí nữa nghĩ cách về nhà đối phó với tướng quân đi”.
“Đối phó cái gì? Huynh cũng coi thường đệ à?!” Sắc mặt trắng xanh của Hạ
Ngọc Cẩn bỗng trở nên đỏ lựng, bộ dạng hùng hổ nói: “Đệ không sợ con hổ
cái đó, khi về đệ nhất định sẽ chia... chia tay với cô ta!”.
Hồ Thanh lắc đầu: “Cứ từ từ, đừng kích động”.
Rượu càng say nói chuyện càng hăng.
Chợt tấm mành trúc bị hất mạnh lên, một đứa trẻ con ăn mặc rách rưới tầm
khoảng bảy tám tuổi lao vào. Trên khuôn mặt đỏ au au của thằng bé còn
lấm tấm vài giọt mồ hôi. Thằng bé vừa thở hổn hển vừa nói: “Lão gia!
Tướng quân sắp tới rồi!”.
Hạ Ngọc Cẩn sợ đến nỗi nhảy dựng lên, gần như tỉnh rượu hẳn, tay chân run lẩy bẩy.
Lão Cao đang mơ mơ màng màng cũng bật dậy, nhìn thấy cậu ta hốt hoảng bèn
trấn tĩnh lại nói nhanh: “Quận Vương, chạy cửa sau thoát thân đã”.
“Đúng! Cứ chạy đã rồi hẵng tính!”. Hạ Ngọc Cẩn lấy từ trong người ra một ít
bạc, tiện tay thưởng cho thằng bé báo tin và ra lệnh: “Ngươi làm tốt
lắm, mau nghĩ cách ngăn cô lại một lát”.
“Dạ!”. Thằng bé nhận được lệnh, quệt mũi sau đó hào hứng quay đầu chạy đi.
Hạ Ngọc Cẩn mặc vội cái áo choàng, cầm theo cái bếp ủ chạy về phía cửa
sau, cuống quýt trèo lên bức tường thấp. Vì tâm trí hoảng loạn, quần áo
dày nặng, chân tay lạnh cóng, nhảy lên vài lần mà vẫn không trèo được.
Lão Cao vội vàng đưa cho cậu ta cái bàn.
Hồ Thanh lảo đảo chạy theo, chỉ vào cửa chính, cười nhạo nói: “Nếu tôi là cậu, thì sẽ lao ra từ cửa chính”.
“Đồ đểu! Định coi ta là đồ ngốc chắc?!” Hạ Ngọc Cẩn quay lại cười nhạo lại.
Hồ Thanh lắc đầu, thở một hơi dài thườn thượt, đưa cốc rượu lên dốc vào mồm, rồi ung dung thong thả đi về.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng nhảy lên bức tường thấp, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí vô cùng mãnh liệt xộc tới.
Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời đang cố gắng xuyên qua tầng mây dày. Một chiếc áo choàng màu
đen bay nhẹ trong gió rét, hiện lên trên nền tuyết một hình dáng nhàn
nhạt. Những hạt tuyết nhỏ li ti bám đầy trên tóc của Diệp Chiêu. Diệp
Chiêu đứng ở gần đó, khoanh hai tay ôm ngực, đôi mắt khép hờ, nhẹ nhẹ
thở ra những làn hơi trắng, hình như cô ta đã đợi được một lúc.
Trời ạ! Sao cô ta biết mình sẽ nhảy tường nhỉ?!
Hạ Ngọc Cẩn không cần suy nghĩ, quay đầu định chạy theo hướng ngược lại.
Mới đi được một bước, Diệp Chiêu đã mở to mắt, chậm rãi nói: “Khinh công của ta ba năm trước đã đạt tới độ siêu đẳng”.
Chỉ một câu đơn giản của Diệp Chiêu, Hạ Ngọc Cẩn hiểu ngay mình không còn đường lùi nữa.
Hạ Ngọc Cẩn tuyệt vọng thu chân lại, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Diệp Chiêu buông hai tay xuống đi về phía cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn muốn lùi lại, nhưng bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện hoảng loạn
của bản thân thật không ra thể thống gì, cậu ta quyết định cho dù lần
này bị đánh cũng không để mất mặt, liền ưỡn thẳng người lên hỏi: “Cô tới đây làm gì?”. Hạ Ngọc Cẩn muốn tỏ ra ngạo mạn nhưng lời nói yếu ớt như
sắp hụt hơi đến nơi.
Diệp Chiêu không buồn để ý. Cô bước đến cách cậu ta ba bước, đứng lại do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Về nhà đi”.
Hạ Ngọc Cẩn vênh mặt lên đáp: “Không muốn về”.
Diệp Chiêu từ từ nói: “Mẫu thân lệnh cho tôi đi tìm anh về, bà ấy rất lo lắng cho anh”.
“Ha ha...”. Hạ Ngọc Cẩn không kìm được cười phá lên: “Bà ấy bảo cô tìm là cô ngoan ngoãn đi tìm sao?”.
Diệp Chiêu gật đầu: “Đúng vậy”.
Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Nếu bà ấy không bảo cô tìm, thì cả đời này cô cũng không đi tìm?”.
Diệp Chiêu nắm chặt hai tay, do dự một lúc, lại gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Nói như vậy tức là cô ta hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì hết.
Kiểu con dâu này hoàn toàn không để ý đến chồng, lòng tự trọng của cậu ta có gì đó không thoải mái.
Trong lòng Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy kỳ lạ.
Cậu ta vội vàng xua đi cái cảm giác không tự nhiên đó. Liếc nhìn thấy các
khớp xương của Diệp Chiêu căng ra có vẻ như đang chuẩn bị một cú đấm
đáng sợ, trong bụng biết rõ có lắp thêm cánh mình cũng khó mà thoát
được, chỉ còn cách chấp nhận chán nản hỏi: “Kiệu đâu?”.
“Cần cái thứ đó làm gì chứ?”. Diệp Chiêu ngớ người ra một lúc.
Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi suýt nữa thì hộc máu: “Tuyết rơi nhiều như thế
này! Đường thì trơn như thế! Nhà thì ở xa như thế! Cô bắt tôi đi bộ
về?!”.
“Chỉ có năm con phố thôi”. Diệp Chiêu hoàn toàn không ngờ
một người đàn ông đến mấy bước đi bộ cũng không thèm đi, không ngừng
nhìn lên nhìn xuống biết bao lần.
“Cho dù cô lợi hại đến biến
thái, cũng đừng coi người khác cũng biến thái như cô!”. Hạ Ngọc Cẩn cảm
nhận thấy rõ cái nhìn coi thường của đối phương, lại tức giận kêu lên:
“Ta đây không muốn đi bộ, không được sao? Đi tìm kiệu đi!”.
“Tôi sẽ không để anh thoát khỏi tầm mắt tôi đâu”. Diệp Chiêu nói kiên quyết.
Một lúc sau, một con tuấn mã trắng hơn tuyết chạy tới, bước chạy của nó tuyệt đẹp.
“Lên đi”. Diệp Chiêu kéo dây cương, chỉnh lại yên ngựa.
“Đợi đã! Cô định để tôi cưỡi ngựa, còn cô đi bộ ở dưới?”.
“Ờ, dù sao thì tôi cũng lợi hại đến biến thái mà”.
Hai con người, một con ngựa.
Tướng quân cưỡi ngựa, Quận Vương đi bộ theo sau, thật khó coi.
Đàn ông cưỡi ngựa, cô dâu đi bộ theo sau, như vậy thì còn mặt mũi nào nữa.
Hai người cùng cưỡi, càng là việc kinh thiên động địa.
Hạ Ngọc Cẩn một lần nữa lại rơi vào sự mâu thuẫn sâu sắc.
Cậu ta cứ đứng đực ra đấy, đánh chết cũng không chịu đi.