Đạp Tuyết là một con ngựa quý có thể chạy được nghìn dặm. Nó theo Diệp
Chiêu ra trận từ nhỏ, lại cùng cô trải qua biết bao sóng to gió lớn,
gian nan hoạn nạn nên tình cảm cực kỳ sâu đâm. Giờ đây, nó đang hướng
đầu về phía Hạ Ngọc Cẩn và thở phì phì một cách ngạo mạn, gõ gõ móng,
rồi sau đó lại ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Diệp Chiêu với bộ dạng của một kẻ tôi tớ có tình cảm sâu đậm với người chủ.
Diệp Chiêu vuốt ve cái bờm mượt mà của Đạp Tuyết rồi đút vào mồm nó một viên kẹo, sau đó cả hai đứng tại chỗ chăm chú quan sát Hạ Ngọc Cẩn với ánh
mắt giễu cợt. Anh chàng đang thay đổi sắc mặt, lúc nghiến răng nghiến
lợi, lúc đau khổ sầu não, lúc thấy hằn học, lúc ai oán không dứt, đôi
lúc trông lại thấy thất vọng chán nản đến tột cùng... Hàng mi dài phủ
bóng trên khuôn mặt anh tú của Hạ Ngọc Cẩn, che khuất hai con ngươi đang chuyển động, chốc chốc lại liếc sang nhìn trộm Diệp Chiêu, dường như
đang mưu tính chuyện gì đó, khiến Diệp Chiêu cảm thấy rất khoái trá. Hạ
Ngọc Cẩn chẳng khác nào con chồn ở núi Nhược An Tháp của sa mạc phương
Bắc bị cô dồn vào đường cùng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi vòng vây,
đồng thời lại cũng giống như con ngựa hoang kiêu hãnh trên thảo nguyên
Hô Nhĩ Khiết.
Nhưng cho dù là thú hoang săn bắn được hay là đã bị thuần dưỡng thì đều có thể mang đến khoái cảm cho Diệp Chiêu, khiến cô
không thể cưỡng lại được.
Tiếc thay, trước mắt Diệp Chiêu không
phải là chồn, cũng chẳng phải là ngựa mà chính là chồng của cô, cho nên
cô không thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì được.
Diệp Chiêu nhìn thêm một lúc rồi tiếc nuối nói: “Đi thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu, cương quyết không đồng ý.
Diệp Chiêu hỏi: “Tại sao lại không đi?”.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn lắc đầu, mãi sau mới thốt ra hai chữ cộc lốc: “Mất mặt”.
Diệp Chiêu không gặng hỏi được gì, đành tự mình suy đoán.
Trước đây trong quân đội, cuộc sống của cô khá là đơn giản. Ngoài việc liều
mạng chiến đấu ra thì chả còn việc gì khác. Xung quanh cô chỉ toàn là
những người đàn ông thô lỗ, từ đầu đến chân đều toát ra mùi mồ hôi và
hơi rượu nồng nặc, chỉ cần nói chuyện với nhau dăm ba câu là đã hỏi thăm đến mẹ của đối phương rồi. Bất luận là suy nghĩ hay hành động đều có
thể nắm bắt dễ dàng. Khi hứng hởi là đang nghĩ đến đàn bà, khi buồn rầu
là đang nhớ gia đình, khi phẫn nộ là đang nghĩ đến kẻ địch, khi buồn bực thì đích thị là đã tiêu hết tiền trợ cấp rồi.
Tên quan văn được
triều đình phái đến để giám sát quân lệnh thì suy nghĩ sâu sắc hơn một
chút và cũng biết giở một vài thủ đoạn, nhưng chẳng qua vẫn là vì tiền,
quyền và công lao nên Diệp Chiêu chỉ cần cho thuốc đúng bệnh, đánh trúng vào sở thích của hắn là chẳng có khó khăn gì để đối phó.
Cô làm nam nhi từ nhỏ, cả ngày ở cùng với đám con trai, nên Diệp Chiêu tự tin rằng mình hiểu rất rõ tâm lý của đàn ông.
Vì thế chẳng khó khăn gì đoán được lý do tại sao Hạ Ngọc Cẩn lại lừng
khừng khi Diệp Chiêu nói đến chuyến đi này. Đích thị là do tuyết rơi,
con tuấn mã, cơ thể yếu đuối và nỗi lòng khó nói bày ra trước mắt cô,
với bốn điều này cộng lại thì đáp án nhất định là: Đạp Tuyết quá cao,
thân mình của Hạ Ngọc Cẩn thấp quá nên không leo lên nổi!
Diệp Chiêu nhẹ nhàng thở dài.
Cô đừng vạch trần chân tướng ra để làm cho đối phương mất mặt thì tốt hơn.
Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu lắc đầu, sau đó đi tới bất ngờ đưa hai tay ra
nắm chặt lấy vai mình. Hạ Ngọc Cẩn lập tức bị nhấc bổng lên không trung, cảm giác nhẹ bỗng, trời đất như quay cuồng, khi mở mắt ra đã thấy mình
ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Con ngựa còn ném cho Hạ Ngọc Cẩn một cái
nhìn tỏ rõ sự khinh bỉ. Hạ Ngọc Cẩn chưa kịp mở miệng phản đối thì Diệp
Chiêu đã vỗ vào mông ngựa, con Đạp Tuyết lập tức tung bốn vó trên không, lao đi như tên bắn, chân đạp lên lớp tuyết trắng xoá, phi vào con ngõ
nhỏ quen thuộc hướng về phủ Trấn Quốc Công.
“Sai rồi!”, Diệp Chiêu quát.
Đạp Tuyết liền chuyển hướng rẽ một cách thản nhiên, chạy về hướng An Vương phủ.
Trời đầy tuyết, trên đường rất ít người qua lại. Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy cổ ngựa, cảm thấy gió lạnh như dao cắt, thổi vào cổ áo, quẹt qua gò má rét run,
cảm giác khó chịu không tả được. Anh ta ngẩng đầu lên, thấy trên không
có một bóng đen vừa vụt qua, nhìn kỹ lại thì hoá ra là Diệp Chiêu đang
khai triển khinh công đi trên mái nhà. Hai chân Diệp Chiêu như bước trên mây, cả thân hình bay vút lên, chiếc áo choàng đen cô mặc mở rộng trong gió, giống như một con hạc tiên nho nhã đang bay lượn trên không trung, theo sát từng bước chạy của con ngựa.
Con ngựa đột nhiên dừng bước, hai chân hạc tiên cũng chạm đất.
Hạ Ngọc Cẩn sững người nhìn cánh cổng lớn màu đỏ sẫm của nhà mình hồi lâu
rồi mới hoàn hồn như người vừa chợt tỉnh giấc mộng. Diệp Chiêu giơ tay
định đỡ nhưng Hạ Ngọc Cẩn đã giận dữ hất ra và tự mình lăn từ trên lưng
ngựa xuống. Anh ta rụt cái cổ lạnh cóng vào, ngắc ngứ hỏi: “Làm... làm
gì có ai dùng khinh công chạy khắp trong thành như vậy chứ?! Thật...
thật chẳng ra thể thống gì cả!”.
Diệp Chiêu rũ rũ những bông tuyết trên người rơi xuống, thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng chưa lợi hại đến mức biến thái đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe xong, mí mắt chớp chớp, vội vàng nhìn trộm xem có phải Diệp Chiêu đang tức giận không.
Nhưng sắc mặt của Diệp Chiêu lại chẳng có thay đổi gì nhiều, cô chỉ căn dặn
người hầu đưa con Đạp Tuyết vào chuồng ngựa và nhớ chăm sóc cẩn thận,
rồi sau đó chìa tay về phía cửa lớn, ra hiệu mời Hạ Ngọc Cẩn vào.
Hai chân Hạ Ngọc Cẩn nặng như đeo đá, mãi không bước nổi vào trong.
Diệp Chiêu hỏi: “Lẽ nào để tôi phải ném anh vào?”.
“Cô lui ra, tôi có chân!”. Hạ Ngọc Cẩn mặt xanh lét, nhưng lại cứng cỏi nói thêm: “Có gan thử xem!”.
Hạ Ngọc Cẩn vênh mặt đi vào trong phủ. Diệp Chiêu theo sát đằng sau. Hạ
Ngọc Cẩn đi vào hành lang về phía dưỡng tâm đường là nơi An Thái Phi ở
để thỉnh an. An Thái Phi thấy Hạ Ngọc Cẩn bình an trở về, chẳng để ý gì
đến sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn mà chỉ thấy vui mừng không kể xiết, cuống
quýt lau ngay nước mắt, rồi chạy tới vỗ về, sờ tay lên khuôn mặt con
trai, luôn miệng nhắc nhở Diệp Chiêu: “Không thấy chồng cô gầy đi bao
nhiêu à? Phải đi hầm một vài thứ bổ dưỡng để nó bồi bổ cơ thể chứ, nhìn
khuôn mặt bầu bĩnh này sắp gầy thành mặt hạt dưa rồi”.
“Dạ? Gầy
đi ấy ạ?”, Diệp Chiêu đứng bên cạnh, nghe thấy mẹ chồng nói, lập tức
đứng thẳng người, nhìn lại thân hình của Hạ Ngọc Cẩn, rồi lại nhìn lòng
bàn tay của mình, sờ một lát, rồi trả lời một cách thành thực, “Anh ấy
khoảng sáu nhăm cân, còn nặng hơn cái rìu thanh đồng quỷ diện của con,
không gầy đâu ạ!”.
An Thái Phi và Hạ Ngọc Cẩn khó chịu ra mặt.
Diệp Chiêu vội vàng ngậm miệng, đứng bên cạnh giả làm tượng gỗ.
Hạ Ngọc Cẩn vất vả giải quyết xong vụ càu nhàu của mẹ mình, muốn đi về thư phòng, bèn dặn dò người hầu mang khăn trải giường cùng đồ dùng của mình chuyển qua đó để quán triệt luôn việc hai vợ chồng ở riêng. Nhưng khi
Hạ Ngọc Cẩn quay đầu nhìn lại vẫn thấy Diệp Chiêu đi lẵng nhẵng theo
đằng sau, như có chuyện gì muốn nói, thế là anh ta dừng bước, hỏi một
cách hoài nghi: “Cô muốn làm gì?”.
Diệp Chiêu khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: “Ngày mai cùng nhau về phủ nhà tôi”.
Hạ Ngọc Cẩn lúc này mới phát hiện ra mình dường như đã quên bẵng mất việc
này, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Thời gian đã qua rồi, còn về gì nữa?”.
Diệp Chiêu nói: “Tôi đã nói với mọi người, anh bị bệnh, nên sẽ về trễ”.
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Chúng ta đã gây ra thế này, không về thì hơn”.
“Không được”. Diệp Chiêu nghiêm túc nói: “Chúng ta không những phải về, mà tôi còn hy vọng anh phải cố gắng tỏ ra hoà hợp như giữa tôi và anh không có chuyện gì, đừng có làm loạn ở phủ Trấn Quốc Công đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi cười hỏi: “Cô dựa vào cái gì?”.
Diệp Chiêu nói: “Thái gia gia đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi không muốn cụ phải lo lắng”.
Hạ Ngọc Cẩn mỉa mai nói: “Cô rất lo lắng về chuyện này à?”
“Chúng ta nói thẳng với nhau nhé”, Diệp Chiêu ngồi trên chiếc ghế dài ở hành
lang, bình thản nói: “Tôi biết, tôi không thích hợp làm một người vợ
tốt, chuyện hôn nhân này trong lòng cả tôi và anh đều không thoải mái,
hai người chung sống với nhau sẽ rất khó khăn, cho nên tôi cũng không
định bắt ép anh làm gì cả. Từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Bất luận anh muốn ăn uống chơi bời hay nạp thêm thê thiếp, tôi
cũng không can thiệp, anh có thể không nể mặt tôi, nhưng anh phải để lại cho người nhà tôi vài phần thể diện”.
“Thể diện? Tôi còn tưởng
cô không quan tâm cơ đấy?”. Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đến sự hậm hực của mình,
nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt, đầu cúi xuống.
Diệp Chiêu im
lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Diệp gia đời đời trấn giữ sa mạc
phương Bắc, khi thành bị phá đã phải chịu hoạ diệt môn, Thái gia gia
trên đường lên kinh biết tin, quá phẫn nộ nên mới bị tổn thương thần
trí, đến nay vẫn không tỉnh lại. Chị dâu và cháu trai tôi về nhà mẹ đẻ,
may mắn thoát nạn này, chị ấy còn trẻ đã phải ở trong cảnh goá bụa, một
mình nuôi con nên với Diệp gia chúng tôi chị ấy ân trọng như núi... Tất
cả những người đó là người thân còn lại của tôi trên thế gian này, tôi
không muốn vì tôi mà họ lâm vào cảnh khó xử”.
“Thật nhìn không
ra, tướng quân máu lạnh như cô cũng có thứ để quan tâm cơ đấy”, Hạ Ngọc
Cẩn trong lòng chợt cảm thấy xúc động, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh
lùng của Diệp Chiêu thì lại không nhịn được nói: “Đáng tiếc là cô quan
tâm, nhưng tôi lại chả quan tâm!”.
“Khốn kiếp!”. Diệp Chiêu giận dữ gằn giọng hỏi: “Anh nói lại lần nữa thử xem?”.
Hạ Ngọc Cẩn cứng đầu nói: “Nói thì nói! Tôi không quan tâm đấy!”.
Diệp Chiêu tóm lấy Hạ Ngọc Cẩn, gí sát anh ta vào cột đá rồi ghé vào tai nói nhỏ: “Đừng có coi thường lời cảnh cáo của tôi”.
Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giãy giụa, nhưng không làm gì được Diệp Chiêu, tức giận nói: “Cô! Cô không sợ...”.
“Dưới trời đất này, ai dám không nể mặt họ, tôi cũng sẽ không nể mặt người
đó!”. Diệp Chiêu ngắt ngang lời Hạ Ngọc Cẩn, rồi lại nhìn kỹ anh ta một
lần từ đầu đến chân, nhếch mép cười nửa miệng. Trong đôi mắt màu lưu ly
nhạt của Diệp Chiêu ánh lên cái nhìn lạnh lùng, giống như loài dã thú
muốn nuốt chửng con vật vừa săn được, đến ngay cả hàm răng trắng muốt
của cô cũng dữ tợn và thâm hiểm: “Đừng có giở trò, khi ông đây ở sa mạc
phương Bắc làm lưu manh, tên tiểu tử nhà ngươi còn chưa biết đang chui ở lỗ nào đâu!”.
Cổ tay Hạ Ngọc Cẩn đau quá, mồ hôi chảy ra đầm
đìa, không chịu nổi nữa đành nghiến răng nói: “Được, được, tôi nể mặt
họ, bỏ tay ra!”.
Diệp Chiêu lúc này mới từ từ thả Hạ Ngọc Cẩn ra, đấm mạnh tay vào cột, rồi quay người bỏ đi.
Hạ Ngọc Cẩn lúc này mối hoàn hồn, từ từ nghiêng đầu nhìn chiếc cột đá xanh ở hành lang, trên cột hằn rõ một vết tay sâu nửa thốn[1], một cơn gió
thổi qua, vụn đá như bột bị cuốn lên, bay tứ tung.
[1] Thốn: đơn vị đo lường của Trung Hoa xưa, 1 thốn bằng 3,33cm.