Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 80: Ngự nhạn truyền thư




Theo đường thuỷ muốn đến Mạc Bắc phải mất hơn nửa tháng, Liễu Tích Âm đầy bụng oán trách. Trên đường cứ đi ba ngày lại nghỉ hai ngày, hành trình chậm chạp. Giang Bắc lại nằm trên đường đi Mạc Bắc, vì thế Diệp Chiêu ngay từ đầu không ngờ rằng cô ấy đi mười ngày mà vẫn chưa đi qua Giang Bắc, càng không ngờ cô ấy không lựa chọn qua huyện Tần An về nhà, mà lại từ huyện Tụ Thuỷ đi núi Cố Đà để xuất gia.
Diệp Chiêu thấy Hạ Ngọc Cẩn đi rồi, lập tức lén lút mò về phòng, bảo Thu Hoa canh bên ngoài, Thu Thuỷ mài mực, đem đến một đống thơ ca ca phú, sao chép y nguyên, vắt chéo chân, cắn đuôi bút, miễn cưỡng phải làm, tiếp tục viết bức thư xin lỗi thứ ba mươi tư cho em họ.
“Một ngày không gặp, dài như ba thu vậy... là chỉ không gặp bạn bè, là lạnh lẽo như trời mùa thu hay sao nhỉ? Tiêu là thổi tiêu à? Tại sao lại là thái tiêu nhỉ?”. Liễu Tích Âm thích những thứ chữ nghĩa, Diệp Chiêu viết đến nỗi đầu óc sắp nổ tung lên rồi, chỉ hận một điều không thể cho một mồi lửa đốt hết thư phòng đi, cô cầu cứu nhìn về hai nữ thân binh.
Thu Hoa nhìn trời, Thu Thuỷ nhìn đất, hai người con gái mù chữ im lặng không nói, biểu hiện khó coi hơn cả việc đang sống sờ sờ mà chủ nhân bắt bọn họ đi treo cổ vậy.
Diệp Chiêu thở dài, cảm thấy nhớ Hồ Thanh đang ở Thượng Kinh xa xôi vô cùng.
Đông một ít, Tây một ít, lúc thì nói ra tình cảm của mình lúc thì kể lể nỗi khổ của mình lúc lại kìm nén vòng vo lúc lại cởi mở phóng khoáng, kết hợp hàng trăm nhà thơ nhà văn, cuối cùng trở thành một bức thư xúc động trôi chảy dài đến mấy chục chữ. Cô kiên nhẫn, xem lại ba lần nữa, nét chữ cũng coi là ngay ngắn. Đáng tiếc không có trợ lý để xem lại và sửa chữa, trong đây có thể còn rất nhiều chữ viết sai, cũng chỉ có thể tập hợp lại thôi.
Văn viết không hay cũng không sao, thành ý gửi gắm trong đó mới quan trọng.
Diệp Chiêu mãn nguyện thổi khô mực, tận hưởng khá lâu, rồi cuộn lá thư lại, rồi in lên một dấu son sáp, còn gửi kèm một chiếc trâm hoa mai ô mộc đặc sản mà mua ở cửa hiệu trang sức ở Tụ Thuỷ, bảo Thu Thuỷ lén đem đến trạm dịch.
Thu Hoa trách móc nói: “Tướng quân người gửi nhiều thư như thế, sao biểu tiểu thư đến một câu hồi âm cũng không có? Cứ coi Quận Vương gia chúng ta ghen tuông, không cho cô ấy vào nhà, cũng không thể tất cả đều trách tướng quân được? Cô ấy cũng quá ngoan cố”.
Diệp Chiêu suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nói: “Cô ấy vốn dĩ là một đứa trẻ dễ ngang bướng, chắc là vẫn còn đang giận”.
Thu Thuỷ bĩu bĩu môi: “Người cứ cách năm ba ngày lại viết thư cho cô ấy, nói không chừng cô ấy nhìn thấy thư đến, nhớ lại chuyện cũ, lại tức giận đấy”.
Diệp Chiêu đáp: “Viết thư ít nhất có thể nói lên là ta vẫn chưa quên cô ấy, từng phút từng giây lúc nào cũng hối hận. Tuy cô ấy nhận được thư của ta có thể sẽ tức giận, nhưng nếu không nhận được thư, cô ấy càng tức giận hơn. Cứ để một thời gian nữa, đợi cô ấy nghĩ thông rồi, lại đi gặp cô ấy”.
Thu Hoa nghe thật mơ hồ: “Có tác dụng không ạ?”.
“Hải phu nhân dạy rồi, đây là tuyệt chiêu lấy lòng con gái hồi tâm chuyển ý!”. Từ sau khi tự bắt được con báo trắng đó, Diệp Chiêu vô cùng khâm phục khả năng dạy dỗ của Hải phu nhân, toàn tâm nghe theo. Tuy cô ấy không biết những lời ngọt ngào, nhưng sự thành tâm, nghị lực và sự ngoan cố thì cô ấy có thừa, có thể lĩnh hội hiểu thông tất cả chiến thuật, thề sẽ nịnh em họ nghĩ lại. Đợi Hạ Ngọc Cẩn hết tức, đợi sau khi em họ từ bỏ, lại đưa cô ấy về kinh thành tìm một mối tốt để thành thân, năm lần bảy lượt đến nhà chơi, quen mắt rồi sẽ thấy thích thôi. Dù sao người chồng tương lai của em họ dám đối xử với cô ấy không tốt, cô sẽ dám làm cho mẹ chồng của em họ cả đời này không bao giờ nhận ra dáng vẻ của con mình nữa!
Diệp Chiêu sắp xếp thoả đáng, cảm thấy hai cách đều tốt, viễn cảnh trước mắt như hoa, cô dứt khoát cầm bút lên, cố gắng lần nữa, viết tiếp bức thư ngày kia sẽ gửi.
Viết được một lúc, Cục Xương ở bên ngoài tới báo.
Diệp Chiêu lập tức vứt giấy bút cho Thu Hoa thu lại: “Đừng để Quận Vương biết”.
Thu Hoa nhận lấy khiến tay dính đầy mực, lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện chính phòng viết thư cho em họ, làm như viết cho tình nhân vậy?”.
Diệp Chiêu quay đầu, quát: “Khốn kiếp! Dùng từ gì đấy?! Khó nghe chết được, những gì các ngươi đọc đều vứt hết cho chó hả?!”.
Thu Hoa sửa chữa: “Là Hồng Hạnh nhảy tường?”.
Diệp Chiêu càng tức: “Vớ vẩn! Ta đây chả trèo cái tường nào cả!”.
Thu Thuỷ vừa đưa thư trở về không nghe rõ, thấy tướng quân tức giận, lập tức nịnh nọt: “Dốt! Tướng quân còn phải trèo tường sao? Đều là dùng khinh công bay qua”.
Diệp Chiêu tức giận cốc cho mỗi người một cái thật đau, đang định dạy dỗ tiếp, Cục Xương đã thở hổn hển chạy vào, khẩn thiết nói: “Tướng quân... Quận Vương gia bị thương rồi, còn đang rất tức giận, bảo người mau đến”.
Diệp Chiêu đứng phắt dậy, vội hỏi: “Là ai mà gan to đến thế?”.
Cục Xương sợ đến rùng mình, ấp ấp úng úng nói: “Là gan của vàng ạ”. Cậu ta nói hai câu, thấy không đúng lắm, vội vàng giải thích: “Quận Vương gia thấy vàng bên trong bức tường sáng lấp lánh, muốn đi sờ, kết quả bị vàng rơi xuống, làm chân của ngài ấy bị thương. Bây giờ cả mu bàn chân đều sưng lên rồi, cứ nằm trên giường kêu “Ai da”. Trong lúc đó, Dế Mèn ra ngoài làm việc trở về, nói bọn thương gia Thụ Thuỷ sống chết cũng không chịu giảm giá bán lương thực. Quận Vương gia quá tức giận, đến chiếc gối bằng gốm cũng đập vỡ luôn, bảo tướng quân mau qua xem nên xử lý thế nào”.
Thu Hoa ôm cục u lớn trên đầu, kêu lên: “Quận Vương gia thật đáng gườm, đến bị thương cũng do vàng gây ra! Vô cùng cao quý!”.
Thu Thuỷ khâm phục: “Lợi hại, trên đời hiếm thấy”.
Cục Xương tự hào: “Còn phải nói sao?!”.
Diệp Chiêu: “...”.
Cô mặc kệ ba tên ngốc, chạy đến phòng ngủ, thấy trên đất đang chất đống rất nhiều vàng, thầy lang đang chỉnh xương chữa thương cho Hạ Ngọc Cẩn. Hạ Ngọc Cẩn hét lên như lợn bị giết, chỉ vào đống vàng chửi rủa không thôi. Đợi vợ vào, cậu ta giảm âm lượng xuống, gắng gượng kìm nén nước mắt đang trào ra vì đau, cắn chặt răng, toàn thân đều là khí khái anh hùng cao vút, đốt ngón tay nắm chặt đến nỗi trắng lên, “mỉm cười khí khái” nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ xíu thôi, có cái gì mà ngạc nhiên cơ chứ?”.
Chết muốn thể diện thì sống phải chịu tội thôi.
Có ai dám vạch mặt cậu ta chứ.
Đại phu chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, nhịn cười đến nỗi gần như bị nội thương.
Diệp Chiêu ngang nhiên an ủi: “Một vết thương nhỏ xíu thế này đối với nam nhi đại trượng phu mà nói, thực sự không là gì cả”.
Hạ Ngọc Cẩn lại thấy Diệp Chiêu tẻ nhạt chết đi được.
Khó khăn lắm mới đợi chân được băng bó, cậu ta mới dần thở lại được, nghiêm chỉnh nói: “Giá lương thực bên ngoài bỗng nhiên lại tăng vọt, cũng không biết ai đang mua với số lượng lớn, khó mà tập hợp đủ theo nhu cầu cứu trợ. Số lương thực còn lại của chúng ta, mặc dù đã hết sức tiết kiệm, cũng chỉ đủ cho dân Tụ Thuỷ dùng trong mười ngày. Ta nghĩ đàm phán về chuyện này với bọn thương nhân Tụ Thuỷ, nhưng cái đám cẩu gian thương đó, bất luận bắt ép bọn họ thế nào, đều nghiến răng nói trong kho trống rỗng, không có lương thực để bán. Trừ phi bán với giá cao, mới có thể nghĩ cách lấy một ít từ nơi khác về. Ta tức đến nỗi tay run chân mềm, mới nhất thời mất thế”.
Mọi người muốn giữ thể diện cho cậu ta, tất cả đều gật đầu.
Thu Hoa nói to: “Đi chém hết cái đám cẩu gian thương đó đi! Xem chúng nó có giao lương thực ra không!”.
Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu, trên mặt toả ra ánh sáng nhân từ: “Quá tàn nhẫn, ta tâm địa lương thiện, lấy đức thu phục lòng người, làm sao làm được cái việc cưỡng bức người khác? Cũng không nỡ để vợ phải vất vả, đi đâu cũng giết người, khi trở về con chồn vàng nhất định mắng ta vô dụng. Tóm lại muốn bọn họ cam tâm tình nguyện móc gạo ra mới tốt”.
Nghe những lời tự khoa chính nghĩa của cậu ta.
Dế Mèn rùng mình một cái, còn Cục Xương lén hấp háy mắt.
Diệp Chiêu nhắc nhở: “Đừng để bị thương vô ích”.
“Đúng!” Hạ Ngọc Cẩn do dự khá lâu, bình tĩnh nói: “Đi bảo với mọi thương nhân và những nhà giàu có, nói là ta lo lắng việc Giang Bắc bị cắt đứt lương thực, ba ngày không nuốt nổi cơm, yếu đuối không có sức lực, không cẩn thận bị thương. Để mọi người đều mau chóng mang lễ vật tới thăm hỏi, cùng hiến kế cứu nạn”.
Đợi mọi người ra ngoài hết, cậu ta mới nhắc to lại lần nữa: “Phải là lễ nặng. Đừng có coi thường quan khâm sai nhé...”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.