Con trai ở xa vạn dặm, cho dù muốn cứu cũng không kịp, huống hồ Nam Bình Quận Vương tuy là đồ bỏ đi mà tất cả mọi người đều coi thường, nhưng lại là cháu yêu của hoàng Thái hậu. Chỉ cần không mưu phản, cho dù có hoang đường làm loạn thế nào đi nữa, Hoàng thượng cũng không bao giờ lấy mạng cậu ta, nhiều nhất chỉ là trách mắng phạt cấm túc mà thôi.
Thôi nhận vậy.
Tiền không quan trọng bằng tính mạng.
Tuy có thể sẽ bị lột sống một lớp da, chỉ cần xương cốt gia tộc hãy còn, mặc dù nhất thời sa sút, nhưng vẫn có thể làm lại được.
Huống hồ Quận Vương gia tuy ác, nhưng vẫn để một con đường sống, từ đầu đến cuối đều là mời bọn họ uống trà, bàn bạc việc cứu nạn, không có kiểu ỷ thế cưỡng đoạt. Chỉ cần giao tiền bạc lương thực ra, bọn họ còn được coi là người tốt, là anh hung ở Tụ Thủy này.
Hồ lão gia tỉnh dậy, cân đo giữa cái được và cái mất, thở dài một tiếng, run rẩy bàn tay, ký vào tờ giấy cho vay nợ với cái giá cao nhất từ trước tới nay. Sau đó ôm lấy ngực nằm lên chiếc ghế dài, nghỉ ngơi một lúc lâu mới thở lại được.
Việc lột da của Nam Bình Quận Vương, thật khác thường.
Cậu ta không quan tâm đến số lương thực dự trữ, chỉ nhìn vào sự giàu có của các nhà. Không hỏi lý do, tùy tiện định giá trị, định số lượng, khấu trừ hết bát cháo của mọi nhà, tiếp tục “bàn bạc” việc cứu nạn. Sau đó Diệp Chiêu đem quân, cầm giấy cho vay đến các nhà, không thể gọi là lục soát vì còn hơn cả lục soát. Lấy gần hết số lương thực của mỗi nhà, góp không đủ lại bắt bọn họ đi mua với giá cao. Bắt ép đến nỗi tất cả mọi nhà phải cực kỳ thắt lưng buộc bụng, khiến họ phải ăn cháo loãng sống qua ngày, sắc mặt khó coi gần như nạn dân. Những thiếp phòng như hoa như ngọc bây giờ đói mình liễu eo nhỏ, người hầu còn phải lén lút đến trại cứu nạn để xin giúp đỡ, chỉ đổi lại một tấm biển khen thưởng “Tích Thiện Nhân gia” do Hạ Ngọc Cẩn viết cũng khá đẹp, treo ngoài cửa tiếp tục gây khó chịu.
Tận mắt chứng kiến đại gia Tụ Thủy dốc toàn lực để giúp cứu trợ, nạn dân biết cho dù ăn cướp cũng không kiếm được mấy hạt gạo, sau đó không làm bạo động nữa. Hạ Ngọc Cẩn thấy Bồ sư gia chỉ đạo mọi việc quy củ hợp lý, cả thành trên dưới không có nơi nào báo với cậu ta có cướp bóc cả, đành tha cho. Hải chủ sự báo cáo việc sử dụng tiết kiệm số lương thực còn lại, có thể duy trì đến khi Hoàng thượng điều động lương thực tới, cậu ta mới rời khỏi Tụ Thủy, tiếp tục đi đến các thành trấn khác cũng bị nạn ở Giang Bắc.
Danh tiếng của Quận Vương hoang đường và Diêm Vương sống truyền khắp Giang Bắc, ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm.
Mọi người chỉ sợ Nam Bình Quận Vương đích thân lục soát nhà mình, đoàn kết một lòng, chi một số tiền lớn, phát cháo phát thuốc, cố gắng dùng cái giá nhỏ nhất để giúp các nạn dân có thể kiên trì trong thời gian dài nhất.
Kết quả là Hạ Ngọc Cẩn đến nơi, đâu đâu không khí cũng đều rất hòa thuận. Quan dân giúp đỡ lẫn nhau, ngoài việc Diệp Chiêu ra ngoài chém mấy tên côn đồ lưu manh, mấy đám thổ phỉ ác bá ra, thì những việc khác đều có Hải chủ sự kinh nghiệm đầy mình ra mặt xử lý, không ái dám để cậu ta phải suy nghĩ.
Đằng sau của việc cứu nạn thuận lời, là quan trường Giang Bắc hận cậu ta tận xương tận tủy, những nhà đại gia có nhà nào mà không thân thiết với vài người làm quan đâu?
Một bức thư trắng như mảng tuyết bay tới kinh thành, khóc cũng có, chửi cũng có, công kích báo thù cũng có.
Sinh hoạt vô độ, lơ là công việc, hoang dâm vô đạo, tàn bạo ác độc, ham chơi lười biếng, lấy hình phạt ra làm trò vui, giết người vô cớ, cướp bóc tham lam, dung túng thuộc hạ đi lầu xanh, làm loạn công đường, không hiểu nỗi khổ của dân, ngày nào cũng rượu thơm thức ăn ngon...
Ngoài triều đình, tin đồn lan khắp nơi. Tất cả những hành động của Nam Bình Quận Vương đều được nói khoác lên mười lần.
Trên triều đình, văn võ bá quan đều xắn tay áo lên, tập trung vào chửi.
Tất cả những tội danh muốn nghĩ tới đều có hết, chỉ là không có người nào nói lời hay mà thôi.
Làm quan có thể làm đến người người đòi đánh thật là không dễ dàng gì.
Hoàng thượng ở ngự thư phòng nhìn thấy đống tấu cao bằng nửa thân người, áp lực rất lớn.
Trước khi đi, ông ta lo lắng quan trường Giang Bắc không nghe lời, lừa trên dối dưới, vì thế có ý cho phép Hạ Ngọc Cẩn tùy tiện một chút, ngoan cố một chút. Lại để một người khá là kiên định như Diệp Chiêu theo sát, khống chế bọn thổ phỉ, dọa nạt bọn quan lại, tiện thể ngăn cản Hạ Ngọc Cẩn làm loạn quá đáng.
Không ngờ, Diệp Chiêu làm việc chính trực lại không trấn áp được cái tên khốn đó, lại còn hùa theo nó làm việc không chính đáng. Kết quả là tiết kiệm được nhiều tiền hơn so với dự kiến, nhưng lại làm cho mọi người phẫn nộ. Chém tham quan, đe dọa nhà giàu thì thôi, làm gì có chuyện trong khi cứu nạn đi cùng vợ, uống rượu hoa, du ngoạn sơn thủy, còn gọi ca kỹ đến phục vụ chứ? Khâm sai đại thần cốt cách ở đâu chứ? Tốt xấu gì cũng phải nghĩ đến thể diện hoàng thất và hình tượng trong lòng trăm họ chứ?
Đối diện với quan viên phẫn nộ, xã luận sôi sục, tóc trên đầu của Hoàng đế Đại Tần đều rơi rụng ít nhiều.
Hoàng thượng lo lắng hỏi Tống Quý Phi: “Tổ tiên khai quốc Đại Tần, chắc chẳng có ai trẻ thế mà đã trọc đầu đâu nhỉ?”
Tống Quý Phi xoa xoa đầu ông ta, dịu dàng tế nhị nói: “Là vì bệ hạ lo cho nước cho dân, càng có dáng của một thánh quân mà”.
Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi, đập bàn nói: “Đều là do cái tên khốn đó hại! Đợi nó về đây! Xem ta! Xem ta...”
Tống Quý Phi mím môi cười: “E là tiểu Quận Vương đang đợi người giải quyết đây”.
Một con lợn chết, đánh không sợ mắng không sợ, thì làm sao giải quyết đây?
Hoàng thượng ngẩng lên trời thở dài, sự tức giận trong lòng bỗng nhiên biến mất, ông ta nhớ lại hình dáng Hạ Ngọc Cấn lúc còn nhỏ.
Lúc đó khuôn mặt Hạ Ngọc Cẩn còn xinh đẹp hơn cả con búp bê, đáng yêu dễ thương, ngoan ngoãn biết điều, nhưng lại ngại cơ thể mình yếu ớt đến cực độ. Hoàng hậu lúc đó, bây giờ là Thái hậu vô cùng thương xót nó, thường gọi tới ở trong hoàng cung dài ngày, để ngự y lúc nào cũng kè kè bên cạnh, lấy các loại thuốc tốt nhất đem dùng. Lúc đó Hoảng thượng còn chưa lên ngôi, thường xuyên đến thỉnh an mẹ. Nhìn thấy một đứa bé trắng như nắm tuyết, trong một trời xuân ấm áp, còn như con mèo hen cuộn trong tấm áo da cáo, nhưng lại chưa từng buồn rầu lo lắng bao giờ, thích cười, thích nói. Giọng nói lại dễ thương, tính tình lại nhẹ nhàng. Bên trên là Thái hậu Hoàng hậu, bên dưới là cung nữ thái giám, ai ai cũng thương, ai ai cũng thích.
Nhưng sau khi lớn lên...
Cái con búp bê ngoan ngoãn đáng yêu đó, lúc nào cũng ngọt ngào gọi ông ta “hoàng bá phụ” lại trở thành một tên vô lại chứ?
Rốt cuộc là đứa nô tài nào không có mặt đã làm hư nó?
Hoàng thượng rất muốn đánh người.
Ông ta liên tiếp hạ chỉ, giục cái tên vô lại ở Giang Bắc chơi đủ rồi thì mau mau trở về. Đợi sau khi trở về sẽ theo kế hoạch đầu tiên là tóm lấy, lột quan miễn chức, vứt vào nhà đóng cửa suy nghĩ, kiểm điểm tội lỗi, để an ủi tất cả quan viên và dân chúng, cũng coi là có xử lý.
Nhưng lại có một chuyện khác, cũng gấp gáp không kém.
Danh tiếng của Nam Bình Quận Vương không tốt, có thể làm bừa, nhưng tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ lại không thể làm bừa.
Chiến sự vừa ổn định, mọi người hoảng sợ không yên. Đối với việc Diệp Chiêu nữ giả dạng nam làm quan, chỉ là nói những lời không hay, đợi sau khi ổn định lại, tận mắt chứng kiến cô ta không tuân thủ nữ đức mà cứ thích làm đàn ông, vừa thấy làm sụp đổ cái tôn nghiêm của đàn ông, lại sợ con gái phụ nữ trong nhà học theo cái xấu, vì thế nhìn cô ta thế nào cũng thấy nghịch mắt. Trên triều đình thỉnh thoảng có những lời chửi rủa, chỉ nói phụ nữ tham gia triều chính, bản lĩnh lại vô cùng cao cường, nhất định sẽ có đại loạn. Hơn nữa những lời nói này càng ngày càng kịch liệt, với tinh thần không đạt được mục đích thì không thôi.
Hoàng thượng lúc đầu còn mặc kệ không để ý.
Quân quyền Mạc Bắc quá mạnh, uy danh của Diệp Chiêu quá lớn. Sau khi điều chỉnh lại triều chính lại gặp chiến lọan, người tài cạn kiệt, việc kế nhiệm trong quân đội có sự đứt quãng. Ngoài vài lão tướng ở biên ải có kinh nghiệm, còn phần lớn tướng lĩnh đều trẻ hơn một giáp, chiến công và danh tiếng khó có thể so với Diệp Chiêu. Vì thế ông ta dứt khoát dựa theo hung danh của Diệp Chiêu, để cô ta làm tướng lĩnh, ra tay giải quyết quân doanh kinh thành đang hỗn loạn, rồi từ từ bồi dưỡng tướng lĩnh mới. Đợi qua vài năm nữa, thế cục ổn định, Diệp Chiêu sẽ phải mang bầu, có thể nhân cơ hội đó để cô ta về nhà làm Quận Vương Phi, bồi bổ để sinh con.
Chỉ cần không phải là Diêm Vương sống nắm quyền, không phải bị phụ nữ đè đầu cưỡi cổ, bất kể là ai đảm nhiệm, đối với quan binh mà nói đều là việc tốt có xin cũng không được.
Người kế nhiệm cho dù tư cách và lai lịch có kém một chút, nhưng cũng dễ có được dụng đãi.
Kéo dài... Ra sức kéo dài...
Kéo dài đến lúc cuối để mọi người cùng vui mừng.
Hoàng thượng một mực nghĩ như thế.
Cho đến khi Giang Bắc manh nha chiến sự, một tiên sinh âm dương đã để lại một tấm bia đá dự báo, trên đó khắc đậm tám chữ lớn “Tẫn kê tư thần, thiên hạ đại loạn”.
“Từ cổ chí kim, phụ nữ sao có thể tham gia triều chính chứ?!”
“Ông trời giáng tội Đại Tần, để làm cảnh báo!”.
Sau khi tin tức được tiết lộ ra, cả nước kinh hoàng, chửi rủa ầm trời.
Khoảng trăm quan viên đội trời nắng, mồ hôi ướt sũng lưng, quỳ ở bên ngoài điện Thái Bình mạo hiểm can ngăn, khiến bảy tám người bị say nắng mà ngất đi.