Trên đường, có hai người hầu đang ngồi trong xe không chỉ chuyên phụ trách việc sắc thuốc. Đơn thuốc của Tạ thái y không biết đã thêm vào thứ gì đặc biệt, mà mùi vị kỳ quái khó ngửi, đến nỗi bọn thị vệ ai ai cũng bịt mũi, nhưng những người từ Nam Bình Quận Vương phủ đều rất kiên định, cười chê bọn họ kém cỏi.
Hạ Ngọc Cẩn bệnh lâu nằm giường, hầu như đã nếm đủ các loại thuốc đắng trên đời này, nên mũi đã bị tê từ lâu rồi. Bản thân cậu ta khó mà bù đắp được sự thiếu hụt bẩm sinh, nên chỉ thấy tiếc nuối. Trong lòng rất muốn là một người con trai khỏe mạnh cầm đao nhảy ngựa để hoàn thành tâm nguyện của cha. Vì thế biết quý thủy của vợ không đều, vừa thấy xót xa vừa lo lắng, bê bát thuốc nóng hổi mà Thu Thủy mang tới, đích thân đi đến trước mặt Diệp Chiêu, lấy thìa sứ thử độ nóng, cẩn thận đưa lên.
Diệp Chiêu đang bê quyển thư kinh, cố tình ra vẻ đọc, liền bảo: “Để xuống”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Còn nóng uống đi”.
Diệp Chiêu mắt cứ dán chặt vào quyển sách: “Đợi chút”.
Hạ Ngọc Cẩn đặt bát thuốc xuống bên cạnh, đi vòng quanh Diệp Chiêu, nghi ngờ hỏi: “Chắc nàng không sợ uống thuốc chứ?”.
Đôi mắt của Diệp Chiêu hơi cúi xuống, dứt khoát phủ nhận: “Buồn cười thật!”.
Hạ Ngọc Cẩn là một người thông minh, làm gì có chuyện không nhận ra, liền công kích: “Hóa ra nàng cũng có thứ để sợ?”.
Diệp Chiêu tức giận: “Là ghét!”.
“Nàng cũng có ngày hôm nay”. Hạ Ngọc Cẩn không đợi cô chửi xong, ôm bụng cười bò ra đất.
Diệp Chiêu cơ thể khỏe mạnh, đến thương hàn cũng không bị, làm sao mà phải uống thuốc chứ? Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc cô đều cảm thấy rất ghét. Bây giờ bị Hạ Ngọc Cẩn cười nên tính cách võ tướng lại bùng lên, ngoan cố ương bướng, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là không chịu uống.
“Đến đây, nếm một ngụm, cũng không có gì kinh khủng lắm đâu”. Hạ Ngọc Cẩn lau lau giọt nước mắt vừa cười ra, lại đưa chiếc thìa sứ lên miệng vợ, Diệp Chiêu còn đang tức giận, mặc kệ cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn: “Đừng sợ, ta còn không sợ uống thuốc”.
Diệp Chiêu nhắc lại: “Không phải sợ, mà là ghét!”.
“Được được, ghét thì ghét”. Hạ Ngọc Cẩn lấy lòng kiên nhẫn dỗ trẻ con ra, cả khuôn mặt đầy “sự nhân từ”: “Đường đường là đại tướng quân, cũng không thể ghét là không uống chứ?”.
Bát thuốc kinh khủng đen sì sì, đang bốc ra mùi vị khó chịu, ánh lên sắc mặt khó đăm đăm của Diệp Chiêu.
Hạ Ngọc Cẩn lại lần nữa thúc giục.
Diệp Chiêu không còn cách nào khác, nghiến răng, đỡ lấy bát thuốc, ngẩng đầu, uống một hơi hết sạch. Mùi vị còn khó ăn hơn cả vỏ cây rễ cỏ, nghẹn đến nỗi suýt nữa cô nôn hết ra. Thấy Hạ Ngọc Cẩn vẫn còn đứng ở bên cạnh để xem trò, liền cố gắng nhịn lại, thần sắc như đang nói: “Chỉ thế mà thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn nhịn cười đến nỗi suýt nữa bị nội thương.
Diệp Chiêu cúi đầu, cố gắng quên đi vị đắng ở trong miệng.
Hạ Ngọc Cẩn túm lấy vai cô nói: “Há mồm ra”.
Diệp Chiêu không hiểu, nhưng vẫn nghe lời liền há mồm ra.
Hạ Ngọc Cẩn tiện tay ném một viên kẹo ô mai vào, lên giọng dạy bảo: “Ở trước mặt người nhà, ít thể hiện thôi”.
Diệp Chiêu suýt nữa bị nghẹn, khuôn mặt mất sắc, to tiếng phản bác: “Ai thể hiện? Thiếp không thích ăn kẹo...”.
“Đừng nhổ ra”. Hạ Ngọc Cẩn ngăn cản hành vi ấu trĩ của vợ lại, giải thích: “Uống xong thuốc đắng, phải ăn một chút đồ chua ngọt, thì vị ở trong mồm sẽ hết. Tạ lão đầu còn nói, nàng ngày nào cũng phải lấy nước ấm rửa chân, không được ăn đồ lạnh, không được uống rượu lạnh, uống nhiều các thứ nước bồi bổ như táo ngâm đường. Bất luận nàng rèn luyện có mạnh mẽ đến thế nào, rốt cuộc vẫn là con gái, có những thứ không thể thay đổi được, nhất định phải giữ gìn, không được làm loạn lên”.
Diệp Chiêu im lặng.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Tạ lão đầu nói nàng uống khoảng nửa năm thuốc để bồi bổ, chú ý ăn uống, thì sẽ tốt lại thôi, nhịn một chút là qua ngay mà”.
Diệp Chiêu cau mày nhăn nhó.
Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục an ủi: “Lúc đầu không quen, ta còn nhỏ cũng không chịu uống thuốc, đều là mẹ ta đem người ấn xuống đổ vào mồm, sau này uống mười mấy năm liền, cái gì cũng uống quen hết. Cơ thể không khỏe là vấn đề lớn, ta còn đang mong tiểu Chiêu đây. Cùng lắm lần sau để ta thử xem, bảo thái y đừng làm đắng thế”.
Diệp Chiêu sững người lại, lập tức ngước mắt lên nhìn cậu ta, bỗng nhiên nhượng bộ.
Từ đó về sau, thuốc đến là hết, không có một câu trách móc nào nữa.
Đoàn xe đi đi ngừng ngừng, kinh thành đã hiện ra trước mắt.
Diệp Chiêu là người trong nhà đi cùng, đồng thời không nhận ý chỉ đi cứu nạn. Hạ Ngọc Cẩn mới đúng là khâm sai đại thần, vì thế cậu ta để vợ ở trong phủ dưỡng bệnh, đem theo Hải chủ sự và những người khác, vào cung bẩm báo lên Hoàng thượng. Hoàng thượng không nói nhiều, trực tiếp để thái giám truyền chỉ, ban thưởng và thăng chức cho Hải chủ sự và những người khác tùy theo công lao. Chỉ còn để lại Hạ Ngọc Cẩn, để cậu ta một mình đi vào hậu cung ngự thư phòng để chịu tra hỏi.
Hạ Ngọc Cẩn thường xuyên ra vào cung, quan hệ với thái giám và cung nữ khá tốt.
Mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt đồng cảm, đều ra hiệu cho cậu ta cẩn thận.
Dù sao con chồn lông vàng sợ lỡ tay đánh chết cậu ta, không dám dùng bừa hình phạt, nhiều nhất là cắt chức chịu mắng, nếu bị mắng nhiều quá thì giả vờ ngất, đợi hoàng tổ mẫu tới cứu.
Hạ Ngọc Cẩn anh dũng vô song bước đi.
Hoàng thượng chỉ vào đống tấu to tướng trên bàn, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đều là của ngươi hết đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy đống tấu cao bằng nửa thân người kinh ngạc vô cùng, ngưỡng mộ nói: “Nhiều chữ như thế, chắc bọn họ viết lâu lắm nhỉ?”.
Hoàng thượng tức giận đập bàn: “Còn dám châm chọc à?!”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức cúi đầu, nhìn xuống đất, mặt đầy uất ức, suýt chút nữa nhỏ mấy giọt nước mắt.
Hoàng thượng ném vài bản tấu cho cậu ta: “Tự mình giải thích đi!”.
Hạ Ngọc Cẩn hít sâu một hơi, nhặt lên, xem xong càng uất ức: “Con từ nhỏ đã yếu ớt, ra khỏi nhà sống ở bên ngoài làm gì chịu được cái khổ và gian nan trên đường đi và sự thiếu thốn bên ngoài chứ? Hơn nữa con làm Quận Vương và Tuần thành ngự sử, vợ con làm tướng quân, trong nhà có hai suất bổng lộc, cũng có khá tiền, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, trong lòng vui mừng. Giang Đông mỹ nữ lại nhiều, tiêu tiền cũng thoải mái một chút, nhưng đều là tự móc hầu bao của mình ra, không hề tham ô vi phạm vương pháp, không hề hăm dọa trăm họ, không để quốc khố xuất một đồng, cũng không đưa mỹ nữ về nhà, dựa vào cái gì mà nói con sinh hoạt phung phí? Còn về cái tên Chương huyện lệnh... tuy ông ta thực sự là một tên quan khốn nạn, cũng thu thập được không ít ngân lượng, nhưng con giết ông ta không phải vì ông ta tham ô vi phạm vương pháp, mà là ông ta dung túng cho con trai trêu ghẹo Hoàng tôn Hoàng tử...”. Cậu ta nói đến đây, cũng thấy mất mặt quá, đành đổi lại giấu giếm đi: “Không... hắn ta muốn trêu ghẹo vợ con, đường đường là một Nam Bình Quận Vương Phi! Đây là đại bất kính, nhất định phải xử tội chết!”.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc tức đến nỗi đỏ gay lên, chắc cũng hiểu được chân tướng sự việc. Chỉ là một tên tú tài, lại dám bức gian Quận Vương Hoàng gia, như thế còn vượt xa tội đại bất kính? Giáng tội chết ba đời nhà hắn ta cũng không quá đáng, vì thế liền cho qua việc này, chỉ trách mắng: “Xử lý không thỏa đáng”.
Hạ Ngọc Cẩn gãi gãi đầu: “Con lại không hiểu, người không biết không có tội...”.
Hoàng thượng hỏi: “Vơ vét cướp bóc thì sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy chủ đề này liền vô cùng hứng thú: “Ai vơ vét cướp bóc ạ? Con chỉ là bắt bọn họ nói đạo lý trong mấy ngày thôi. Bọn họ đều hoàn toàn tỉnh ngộ, tự nguyện quyên góp, cứu giúp nạn dân, con còn tặng cho bọn họ một tấm biển, lập bia ghi nhớ công đức nữa, đá hắc văn đấy!”.
Hoàng thượng quát: “Lập công đức gì chứ! Đá hắc văn rất đắt đấy! Thật là không hiểu nỗi khổ của dân, đồ lãng phí tiền bạc!”.
Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu: “Con biết lỗi...”.
Hoàng thượng thở chậm lại, tiếp tục hỏi: “Vợ ngươi đâu?”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Con sợ máu, để cô ấy giúp giết người”.
Hoàng thượng: “Thật ngu ngốc!”.
Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục cúi đầu.
Hoàng thượng bắt đầu trách mắng, từ việc cậu ta trước đây say rượu làm loạn trên phố đến việc ham chơi lười biếng, lơ là công việc. Dạy dỗ hơn nửa canh giờ, nuốt rất nhiều nước bọt, thấy cũng tạm đủ rồi, cuối cùng ra quyết định: “Phạt ngươi ba tháng bổng lộc, đóng cửa ở nhà suy nghĩ một tháng”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe mãi không thấy đúng lắm, sững người hỏi: “Bãi chức thì sao ạ?”.
Hoàng thượng đầy đạo lý từ ngữ nghiêm khắc nói: “Niệm tình tấm lòng vì dân của ngươi, làm việc tuy chưa chu đáo, nhưng cũng coi là làm xong, công tích còn ít, tạm thời ghi lại, không tăng không phạt, tiếp tục ở vị trí Tuần thành ngự sử”.
Mong ước của Hạ Ngọc Cẩn rơi vào hư không, chán nản.
Hoàng thượng tiếp tục nói: “Thái y viện chuyển lời, Quận Vương Phi hình như cơ thể không khỏe? Thái hậu rất lo lắng cho việc con cái của ngươi đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn sững người, biết những việc này có giấu cũng không được, vội vàng nói: “Không phải chuyện gì to tát ạ, bồi bổ vài ngày là được ạ, để tổ mẫu đừng vội lấy thêm thiếp cho con ạ”.
“Sinh con là việc lớn của người phụ nữ, sao có thể coi nhẹ được?”. Hoàng thượng rất nhân từ: “Thế này đi, chỗ Thái hậu để ta đi nói cho. Nhân bây giờ thiên hạ ổn định, Điền tướng quên đảm nhiệm thay trong quân doanh kinh thành cũng coi là một người thích hợp. Vậy để Quận Vương phi cởi bỏ áo giáp về nhà nghỉ ngơi một thời gian, không cần lo lắng vì nước nữa, đừng làm lỡ việc bồi bổ cơ thể, mau mau cho ta ôm cháu chứ”.
Nếu Diệp Chiêu về nhà bồi bổ cơ thể, cơ thể khỏe rồi lại sinh con, sinh con rồi lại nuôi con...
Đợi sau khi mọi việc xong xuôi, thì nhân sự trong quân doanh đã thay đổi hết rồi.
Đây là lời khuyên từ bỏ chức vị một cách giữ thể diện, cũng giống như một lão tướng quân tuổi già rồi thì về hưu trở về quê hương dưỡng lão, không bao giờ cần trở lại nữa.
Hạ Ngọc Cẩn sững người lại.
Cứ coi là cậu ta làm những việc khốn nạn, tại sao người bị cách chức lại là vợ cậu ta chứ?