Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến Hạ Ngọc Cẩn không biết phải dùng cách biểu hiện nào để đối diện.
Trước đây, Hạ Ngọc Cân rất căm hận quyền thế của vợ áp bức mình. Nhưng sau khi Diệp Chiêu bị cưỡng bức từ chức, Hạ Ngọc Cẩn giống như một binh sĩ đang hành quân đánh những tiếng trống dõng dạc, đúng lúc ưỡn ngực hãnh diện, thì da trống lại bị đánh vỡ. Giống như một hòn đá rơi làm phá hỏng đi bản nhạc hay, khiến những nốt nhạc đang vang lên trên quảng trường rộng lớn, không cam chịu nhưng cuối cùng cũng qua đi, dần dần biến mất, rồi không bao giờ còn nghe thấy nữa.
Không có sự vui mừng như trong tưởng tượng, không có sự giải thoát, không có niềm hạnh phúc, không có sự buồn bã.
Cũng giống như một chai điều vị có mùi cổ quái từ nước ngoài mang tới làm loạn lên vậy, tạo ra một mùi vị không thể nói ra, không thể miêu tả.
“Diệp Chiêu dù có mạnh mẽ thế nào cũng vẫn là con gái, không nên vì nước nhà mà lỡ mất tuổi xuân. Lúc đánh trận để con gái mặc áo giáp ra chiến trường, đã là không nên rồi. Bây giờ chiến sự ổn định, vẫn bắt cô ấy tiếp tục hy sinh, càng không nên. Trẫm cũng vì hai người các ngươi thôi, mau sinh một đứa con trai khỏe mạnh thông minh, kế thừa sự nghiệp của mẹ cũng không tồi hoặc sinh một tiểu Quận Vương đáng yêu xinh đẹp cũng tốt. Lần trước Tây Phiên mang tặng một chiếc gương thủy tinh rất đẹp, để ta tặng Quận Vương Phi hai cái, chỉnh lý lại diện mạo...”
Hạ Ngọc Cẩn quên mất con chồn lông vàng nói gì phía sau.
Bất luận là khiêu khích hay là ly gián, bây giờ chiến sự ổn định nhưng chính cục rối loạn. Cố gắng đương đầu, tập trung nhân lực tiền bạc hay tìm cách xóa bỏ những tin đồn đang càng ngày càng mạnh mẽ, với sức lực của một phía, đối kháng lại với tiếng đồn của cả thiên hạ, thực sự không phải là cách làm hay, chi bằng tạm thời để Diệp Chiêu rút lui.
Từ cổ chí kim, danh thần tướng thiện, công lớn hơn chủ, sẽ bị ghen tị. Nhiều người nói, ắt sẽ khiến người khác phải tin; tin đồn thất thiệt, biến không thành có.
Hoàng đế là Hoàng đế của Đại Tần, giang sơn là giang sơn của Hạ gia.
Là tử tôn của Hạ gia, Quận Vương của Đại Tần, cậu ta cũng có nghĩa vụ bảo vệ giang sơn.
Cậu ta không thể phản bác, cũng không có cách nào để phản bác.
Cứ coi là có thể vì cô ấy mà chống lại một lúc, cũng không thể chống lại cả đời. Duy nhất chỉ có cách là về hưu ở lúc sự nghiệp đang rực rỡ nhất để tránh tai họa, người thông minh không tham gia vào những việc có thể gây nguy hiểm cho mình, để sống được dài lâu.
Hơn nữa, trong lòng...
Cậu ta không quan tâm vợ mình là tướng quân hay không là tướng quân, cậu ta chỉ muốn sống bình yên đến già với cô gái khốn kiếp tên là Diệp Chiêu đó.
Nhưng, cô ấy thì sao?
Một con chim ưng bay vút trời xanh, cam tâm tình nguyện vì con cừu nhỏ trên thảo nguyên này mà thu lại đôi cánh dũng mãnh đó sao?
Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên cảm thấy chua xót vô cùng.
Hoàng thượng rất hài lòng và cảm kích đối với việc Diệp Chiêu chống đỡ khi lâm nguy, cứu hoàng triều Đại Tần, hơn nữa chưa từng tự cho mình lập được công lớn mà ngạo mạn, kéo bè kết phái, gây loạn triều chính. Bây giờ gạt bỏ người đã có công lớn với mình, ông ta cũng có chút không nỡ. Thấy Hạ Ngọc Cẩn không phản đối, liền thở phào một cái, bèn thu lại tất cả các hình phạt để ngăn ngừa đối phương quấy rầy phiền nhiễu, còn thưởng cho Diệp Chiêu không ít thuốc tư âm bổ huyết nổi tiếng và vải vóc châu báu để an ủi, vội vàng hạ chỉ bãi hết chức vụ của Diệp Chiêu, điền ruộng cho tướng quân lấy về, thay thế chức tướng quân, chỉ để lại tước vị Tuyên Võ Hầu, để thưởng cho công lao của cô ấy trước đây.
Hạ Ngọc Cẩn tạ ơn lui về, trước tiên đi Từ An Cung, cố nặn nụ cười, nói về những chuyện thú vị trong lần cứu nạn ở Giang Bắc với Thái hậu một lúc lâu, trêu cho bà già cười vang liên hồi. Lúc rời đi, khuôn mặt cậu ta hình như rất u ám, dựa vào chiếc cột ở hành lang, hình như cả đời này chưa bao giờ mệt như thế.
Cục Xương hiểu được tình tiết, bèn lấy lòng: “Việc này không phải do Quận Vương gia làm chủ, huống hồ cậu cũng không làm chủ được việc này, tướng quân sẽ không trách người đâu”.
Dế Mèn cũng góp vào: “Tương lai để tiểu Quận Vương kế thừa sự nghiệp của mẹ, không phải là càng tốt đẹp hơn sao?!”.
Hạ Ngọc Cẩn vò nát từng cánh hoa tường vi, trân trân nhìn thái giám đang cho con chó nhốt trong chuồng ở trong vườn hoa ăn, không biết đang nghĩ gì.
Dế Mèn: “Quận Vương gia... đây là hoa mà Huệ Phi nương nương thích nhất. Hai ngày nữa còn phải mang đi cùng thưởng thức với Hoàng thượng nữa, người đừng xé, xé nữa là toi đấy ạ”.
Cục Xương: “Cậu à, mau đi thôi, những người cung nữ trồng hoa sắp khóc đến nơi rồi, hình như con nhìn thấy Huệ Phi nương nương sắp lao từ bên kia sang rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn định thần ra, vứt một đống trên đất, chạy biến mất.
Lỗi của Hạ gia gây ra, cậu ta do dự không biết khi trở thì đối diện với Diệp Chiêu thế nào đây. Cậu lang thang đi hết từ phía Đông chợ đến phía Tây chợ, rồi lại đi từ bên Tây chợ đến bên Đông chợ, sau đó đi loanh quanh bên bờ sông Tần Hà, nhưng bỏ hết ngoài tai những tiếng cười tiếng mời gọi của mỹ nhân ca kỹ, không nghe thấy tiếng chào gọi của lũ bạn ăn chơi, chỉ than vắn thở dài, ôm một hũ rượu ấm, nhìn vào dòng sông im lìm đờ đẫn.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi một tên bạn rượu đi đến: “Vợ làm tướng quân, có gì khó chịu không?”.
Tên bạn uống liền ba chén, trả lời: “Tất nhiên! Lúc anh thành thân, không phải vì thế mà than trời kêu đất, làm loạn lên nhất định đòi bỏ đó sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn cười cười: “Cô ấy làm rất tốt”.
Tên bạn xoa xoa ngón tay: “Triều đình trên dưới đều là đàn ông làm quan, quan viên còn chưa phân định xong. Cô ấy lại chiếm vị trí cao, tất nhiên trong lòng không phục. Hơn nữa những lời đồn đó quá lợi hại, nói Diệp Chiêu là sao thiên sát hạ phàm, lại là thuần âm nên gây ra lũ lụt. Nếu cô ấy không lui về phía sau, e là còn có đại hạn châu chấu nữa, mọi người khiếp sợ vô cùng”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Tiên sinh âm dương khốn kiếp cái gì, thật quá vô sỉ!”.
Tên bạn: “Thà tin là có chứ không thể tin là không mà. Tôi nói này người anh em Ngọc Cẩn, anh có gì không vui chứ? Vợ anh không làm tướng quân, không phải đúng với ý của anh sao? Chẳng phải bên ngoài gây ra ít lời đàm tiếu để tránh cho anh đi đến đâu không bị mất thể diện còn gì. Ấy? Đừng đi mà! Anh đi rồi ai thanh toán chứ?! Người anh em Ngọc Cẩn... hôm nay tôi không đem tiền..”
Cậu ta đi ra bên ngoài, lại nghe thấy có người đang cao giọng luận đàm.
“Cô Diệp Chiêu đó, vừa đen vừa hung hãn, không có một tí gì dáng vẻ của con gái cả?”.
“Tay thô chân kệch, đến nha đầu đun nước nhà tôi còn hơn cô ta”.
“Ra vẻ là anh hùng, hóa ra là một sao tai họa”.
“Nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, quả là yêu nhân hiện thế, thiên hạ đại loạn rồi”.
“Lấy cô ta về không bằng nuôi một tên nô tài, tốt xấu gì cũng biết dịu dàng quan tâm”.
“Mạnh huynh cao kiến!”.
Từng trận cười đùa, âm thanh thật chói tai.
Nam nữ có sự khác biệt, mỗi người có một chức phận riêng. Không có người con gái nào thích những người đàn ông giống con gái và cũng chẳng có người đàn ông nào lại thích con gái giống con trai.
Hạ Ngọc Cẩn không phải chưa từng nghe những lời chế giễu Diệp Chiêu. Lần đầu còn xông vào góp vài câu, oán trách bản thân mình phải lấy người con gái như thế biết bao đen đủi, lại còn dùng lời lẽ để có được sự ủng hộ của người khác, trút hết những khó chịu trong lòng.
Nhưng hôm nay, cậu ta lại không thể chịu được.
Trong phủ Quận Vương, Diệp Chiêu từ lâu đã quen với dị nghị bên ngoài, bản thân cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc triều đình thu lại binh quyền. Cô không cảm thấy bất ngờ với thánh chỉ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, từ việc tạ ơn tiếp chỉ, đến việc giao lại binh phù, tinh thần đều không có gì thay đổi. Sau khi tiễn công công truyền chỉ, cô ngăn cản hai chị em Thu Hoa, Thu Thủy đang bực tức phẫn nộ, tháo bỏ thanh bảo kiếm bên hông. Thanh kiếm ánh lên những tia sáng sắc lạnh thấu xương, trên đó đã từng nhuốm biết bao máu tươi, hòa quyện biết bao linh hồn đã chết.
Kết thúc rồi
Lời của mẹ, mong ước của cha.
“A Chiêu, con mới là đứa con gái mà cha tự hào nhất, cũng là đứa con gái mà cha thương yêu nhất. Người nhà Diệp gia chết ở trên chiến trường đủ nhiều rồi, vì thế cha mong con đừng như các anh con dùng cả tính mạng để chiến đấu và hy sinh trên chiến trường, mà hãy giống như những người con gái bình thường khác, đi lấy chồng, có được một niềm hạnh phúc giản đơn”.
Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi.
Cô nguyện cất đi thanh kiếm sắc, thu lại đôi cánh.
Từ giờ về sau, không có ánh sáng của gươm kiếm, không có bay cao trời xanh, không có vó ngựa thảo nguyên, không có đấu tranh sinh tử. Chỉ có cá chép nghịch nước, ngô đồng cao xanh, hoa đằng tím diễm lệ, hoa tường vi kiều diễm.
Từ giờ về sau, ở trong cái viện nhỏ bé này, sống một cuộc sống mà tất cả mọi người đều mong cô sống như thế.
Nhưng, đôi tay cầm chặt lấy bảo kiếm, tại sao vẫn không chịu buông ra?
“Tướng quân! Tướng quân! À không... phu nhân!”. Cục xương từ ngoài hổn hển chạy vào, không đợi thông báo, lao ngay vào trong phòng, khản cả cổ nói: “Phu nhân, Quận vương gia và công tử nhà Mạnh thái phó đánh nhau? Đánh, đánh rất hung hãn...”.
Hạ Ngọc Cẩn từ nhỏ tới lớn đều có người đằng sau ra tay, chưa từng bao giờ đích thân đánh nhau.
Thu Hoa nghển dài cổ ra, Thu Thủy trợn tròn mắt nhìn Cục Xương như đang nhìn một con quái vật do hồ ly biến thành.
Diệp Chiêu định thần lại, sợ cậu ta chịu thiệt, hỏi rõ địa chỉ, rồi vội vàng lao đi.
Khi đến bờ sông Tần Hà, nhìn thấy Hạ Ngọc Cẩn hai mắt đỏ ngầu, tay cầm roi ngựa, đang chạy đuổi theo khắp con phố, ra sức quất vào mấy tên đang giơ lưng lên chịu báng. Những tên gia đinh theo chủ ra ngoài, vừa không dám ra tay đánh Nam Bình Quận Vương, lại không dám để chủ nhân mình bị đánh, đành phải hiến thân sĩ tốt chịu trận, bị vụt mấy cái, đau đến khóc cha khóc mẹ, nước mắt sắp chảy ra.
Hai quân giao chiến, bên nào mạnh sẽ thắng.
Bọn ăn chơi tuy người đông thế mạnh, nhưng bị cậu ta đánh đến không màng tính mạng, bèn núp đằng sau gia đinh chửi rủa.
“Hạ Ngọc Cẩn, không phải ngươi uống say rồi đấy chứ?”.
“Ông đây chửi yêu nhân, có gì to tát đâu chứ?! Cái đồ tiểu tử như ngươi không phải trước đây cũng hùa vào chửi theo chúng ta sao?!”.
“Ngươi điên rồi?”.
“Người phụ nữ thô lỗ, người vợ hung hãn đó, có gì mà đáng để ngươi bảo vệ chứ?”.
“Trời ạ! Đừng tưởng ngươi là Quận Vương, trên đời này có to thế nào đi nữa thì cũng không to hơn chữ lý, còn đánh nữa... còn đánh nữa là ta sẽ đánh trả lại đấy!”.
“Ta về sẽ mách cô mẫu!”.
“Cút! Liên quan mẹ gì đến nhà ngươi chứ!”. Hạ Ngọc Cẩn lại vụt một roi nữa, cậu ta có chút men say, vừa đuổi vừa chửi: “Người mà các người chửi là thô lỗ, là hung hãn, là yêu nhân... đấy là vợ ta, vợ của ta!”. Nói đến đây, tiếng cười nho nhỏ của những người đứng xem xung quanh đập vào tai cậu ta. Cậu ta đứng trên con phố lớn, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa: “Diệp Chiêu là vợ của Hạ Ngọc Cẩn!”.
Cậu gằn từng chữ, mỗi chữ như sấm nổ bên tai, cả phố im lặng không một tiếng động.
Khiến bước chân định bước lên trước cứu giúp của Diệp Chiêu bị dính chặt tại chỗ, bên tai cứ vẳng đi vẳng lại câu nói mà đến trong mơ cô cũng chưa từng nghe thấy. Cô võ nghệ cao cường, anh dũng vô song, cô tay cầm binh khí cưỡi ngựa xông pha, chinh chiến sa trường, cô là con gái không chịu nhượng bộ con trai, chịu hết những dị nghị của thiên hạ, cô cả đời này chưa bao giờ nghĩ người đàn ông của mình đứng trước mặt cô, tức giận bùng phát đến nỗi mặt đỏ gay gắt.
Trong lòng cô đang có cảm giác gì?
Là sự kích động lần đầu tiên được cha khen?
Là nỗi lo lắng lần đầu tiên mặc áo giáp xuất chinh?
Là sự hưng phấn khi vạn quân lao lên chém giết?
Là sự khoái chí khi lấy được thủ cấp của tướng địch?
Là sự mãn nguyện khi công thành đoạt trì thành công?
Không, tất cả những cảm giác này hoàn toàn không phải.
Diệp Chiêu nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình, trái tim cô đang đập nhanh hơn, không thể ngăn lại, không thể kiểm soát, càng lúc càng đập dữ dội. Nhịp đập như nhịp trống gõ truyền ra cả bàn tay, giống như một tia lửa do lưỡi kiếm chạm vào làm cháy bùng lên những cành cây khô héo, bùng lên ngọn lửa dữ dội. Từ đầu ngón tay bắt đầu lan ra, huyết mạch đang sôi lên chảy đến mọi ngõ ngách trong cơ thể, cuốn đi những hụt hẫng do bị cách chức đoạt quyền, giống như một con phượng hoàng tắm trong lửa, sắp đốt cô thành tro thành bụi.
Từ đầu đến cuối, cô đều biết người đàn ông này rất tốt.
Nhưng cô phát hiện ra những điều mình biết còn chưa nhiều, chưa rõ ràng và chưa đầy đủ.
Diện mạo anh ta, hình dáng anh ta, hành động của anh ta, giọng nói của anh ta.
Cảnh tượng đầy màu sắc trước mắt biến thành trắng đen, chỉ có cái bóng dáng yếu ớt đó là tươi mới.
Cô cứ bước thẳng tới.
Hạ Ngọc Cẩn sức khỏe không tốt, đuổi đánh được nửa con phố, chửi được vài câu, liền liên tục thở dốc, hơi thở đứt quãng. Chẳng lâu sau, trong đám người lại phát ra tiếng cười chế giễu. Cậu ta trợn mắt trừng trừng nhìn về phía phát ra tiếng cười, nhưng trong lòng lại vô cùng bất lực. Cậu ta không thể xoay chuyển tình thế, không thể ngăn cản được lời lẽ của mọi người. Cậu ta không thể bảo vệ được người con gái của mình, cậu ta vẫn là một người đàn ông vô dụng như thế. Nhưng ít nhất cậu ta cũng không thể để những lời nói bẩn thỉu đó xuất hiện bên tai mình.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, công tử Mạnh thái phó được người hầu bảo vệ, nhưng vẫn bị mấy roi. Tuy sức lực của Hạ Ngọc Cẩn có hạn, lực quất cũng có hạn, nhưng vẫn là mình ngà thân ngọc, đau đến nỗi mắt rưng rưng. Sau khi hết hoảng loạn, cuối cùng cũng nghĩ ra Nam Bình Quận Vương cũng chỉ là một tên tông thất nhàn rỗi không quyền không thế, chỉ là một tên quan nhỏ quản phố xá, đến cả Hoàng thượng cũng không coi hắn ta ra gì. Nếu không phải đằng sau có sự sủng ái của hoàng Thái hậu, cơ bản không thể ngóc đầu lên được, còn anh em mình lại là quan cao trong triều, làm gì có chuyện phải kính trọng lễ phép chứ? Bèn ra hiệu cho bọn nô tài cho hắn ta một trận, đẩy vài tên ra, để uy hiếp.
Bọn nô tài xắn tay áo lên, đang định ra sức giữ lấy Quận Vương, cướp lấy cái roi, bỗng nhìn thấy Diệp Chiêu phía sau tay cầm bảo kiếm, xám mặt lại nhìn mình, sát khí đằng đằng, hình như lúc nào cũng có thể vung kiếm chém người được, bèn sợ hãi lùi phía sau vài bước.
Tướng quân đã cởi bỏ áo giáp, nhưng uy vũ thì vẫn còn.
Hạ Ngọc Cẩn thấy quân địch lùi lại hết, những người đứng xem không dám mở mồm cười đểu, cứ tưởng là bọn họ sợ mình, tiếp tục dùng roi ngựa, giễu võ dương oai: “Cút! Sau này không được nói những lời khốn đó trước mặt ông! Nếu không ông đây sẽ giết hết chúng mày!”.
Mạnh thái phó đem theo thuộc hạ, nhanh chóng chuồn mất.
Hạ Ngọc Cẩn đắc ý quay người lại, liền thấy Diệp Chiêu đang ngại ngần đứng sau nhìn cậu ta. Chần chừ một lúc, nhớ lại những lời nói vừa nãy, máu nóng toàn thân bốc lên, mặt nóng như bị lửa đốt vậy, không biết giải thích thế nào, ấp úng hồi lâu, rồi hỏi: “Nàng đến lâu chưa?”.
Diệp Chiêu: “Vừa đến”.
Hạ Ngọc Cẩn càng ấp úng: “Ta... ta... ta không sao...”.
Từ cổ chí kim, đạo vợ chồng, hàm súc là đẹp, kính trọng là đẹp.
Làm gì có người đàn ông trước mặt mọi người trên phố, nói những lời say rượu mất mặt như thế chứ?
Tỉnh rượu rồi, hai người nhìn nhau càng cảm thấy ngại ngùng.
Hạ Ngọc Cẩn biết việc này nhất quyết sẽ lại trở thành chuyện cười cho thiên hạ, nên xấu hổ đến nỗi đỏ mặt tía tai, tay chân thừa thãi, giải thích cũng không xong.Cuối cùng cậu ta dứt khoát không nói nữa, vội vàng nắm lấy tay Diệp Chiêu, nhanh chóng kéo cô về nhà, tránh việc tí nữa tiếng cười chế giễu vang lên, hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Một bàn tay nõn nà và một bàn tay thô ráp, mười ngón đan vào nhau, nối chặt với nhau. Trong bàn tay, một luồng hơi ấm đang bốc lên, đang cuộn chảy ở giữa, tạo thành một thể thống nhất không muốn chia xa.
Cậu ta kéo mạnh một chút.
Không kéo được.
Cậu ta lại kéo mạnh lần nữa.
Vẫn không kéo được.
Cậu ta quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Chiêu cứ chằm chằm nhìn vào mình, biểu hiện rất kỳ lạ. Đôi mắt màu lưu ly nhạt không hề có sự kiên định dứt khoát trước đây, giống như hồ nước bị đá rơi vào, từng đợt sóng nhỏ lan tỏa ra, lại giống như đang mơ trong khi tỉnh vậy, cả người cứ phiêu du trong giấc mộng. Mất một lúc, khuôn mặt cô ấy bỗng xuất hiện một màu đỏ ửng kỳ lạ mà trước đây chưa từng có, rồi chuyền màu nhàn nhạt, cuối cùng trở thành một đám mây tuyệt sắc, sáng vụt lên, rồi biến mất không để lại dấu vết.
Đây là cảnh tưởng mà cả đời Hạ Ngọc Cẩn không thể tưởng tượng ra.
E thẹn?
Đây là e thẹn sao?
Cô ấy cũng biết e thẹn?
Hạ Ngọc Cẩn ngạc nhiên sững người lại, nhất thời không thể xác định, những vấn đề cứ hiện đi hiện lại trong đầu cậu ta, không dám xác định đáp án.
Diệp Chiêu nhanh chóng định thần lại, cũng thấy xấu hổ quá, vội vàng cúi đầu, huýt một tiếng sáo, gọi Đạp Tuyết tới. Mặc kệ ông chồng đang đờ dẫn, vận lấy khinh công, với tốc độ rút lui nhanh nhất, biến mất trước mắt mọi người.
Khi trở về phủ, hai người cùng nhau mặc định không nói đến chuyện xấu hổ trên phố.
Hạ Ngọc Cẩn trèo xuống ngựa, chần chừ nói: “Cái đó, thánh chỉ cách chức...”
Diệp Chiêu điềm nhiên trả lời: “Ờ, nhận được rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn dừng bước chân lại, chán nản, buồn bã nói: “Chúng ta sai người đi điều tra xem những lời đồn chết tiệt đó bắt đầu từ đâu. Ta không tin cái bia của tên tiên sinh âm dương chó chết nào đó đã chết vài trăm năm rồi là thật”.
“Không cần đâu”. Diệp Chiêu vừa đi vừa nói, quay đầu thấy cậu ta giật mình hoảng hốt, bèn lùi lại vài bước, giải thích: “Hoàng thượng vì thiếp mà đã chịu rất nhiều lời dị nghị, sau khi hoàn thành xong việc chỉnh đốn quân doanh kinh thành, thì việc cách chức chỉ là sớm muộn thôi. Thiếp đã có sự chuẩn bị từ lâu, chỉ là lấy việc tấm bia này ra để làm cớ thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận, chửi nhỏ: “Đều là bọn khốn qua cầu rút ván!”.
Diệp Chiêu nhìn nhìn xung quanh, xác nhận không có người nghe trộm, liền an ủi cậu ta: “Nói năng phải cẩn thận. Thiếp lúc đầu giả dạng nam nhi xuất chinh ra trận là tùy tiện, sau này đảm nhiệm chức vụ tướng quân cũng không phải là do thiếp tự nguyện mà là do địch mạnh thiếp yếu, tình thế bắt buộc, thiếp đành đem theo quyết tâm nguyện chết, vì thống soái quân lính báo thù và thu phục Mạc Bắc nên mới làm nguyên soái. Bây giờ thiên hạ tạm thời ổn định, Hoàng thượng tấm lòng nhân hậu, không truy cứu tội lớn lừa dối Thánh thượng, mà ngược lại còn giúp thiếp sắp xếp tốt cuộc đời còn lại. Sau này có thể gác bỏ gánh nặng, không cần bận rộn luyện võ luyện binh, sống một cuộc sống ung dung tự tại, cũng không tồi...”.
Đáng tiếc là biết và làm được là hai chuyện khác nhau.
Trong câu nói cuối cùng của Diệp Chiêu còn ẩn chứa một chút nỗi buồn.
Hạ Ngọc Cẩn biết cô không đành lòng, cũng không thể cầu xin được, chỉ biết ra sức làm cho cô ấy vui: “Vào sinh ra tử bao năm như thế, cũng nên bồi bổ cơ thể, sống những ngày tốt đẹp. Sau này ta sẽ làm cho nàng vài món binh khí cổ quái của người Di ở bên ngoài. Đợi qua hai năm, cơ thể nàng khỏe hẳn, chứng ta sẽ lén trốn đi chơi. Trời rộng đất lớn, tự do tiêu diêu, chúng ta trừng trị cái ác trừ gian, làm một đôi hiệp lữ”.
Diệp Chiêu cười hỏi: “Thế còn Tuần thành ngự sử của chàng thì sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn coi thường nói: “Đã từng thấy làm quan không đúng chứ chưa từng thấy từ quan không đúng bao giờ, ta không phải trường hợp hiếm hoi, chi bằng cùng nàng chơi vậy. Thấy nhà nào ác bá ngứa mắt, đánh cho một trận cho sướng tay. Thấy đại cô nương tiểu cô nương nhà nào xinh đẹp, thì trêu ghẹo vài câu. Thấy chỗ nào ăn ngon chơi vui, thì đến chỗ đó chơi bời. Việc quái gì phải quan tâm đến giang sơn thiên hạ, trăm họ sống chết chứ?”.
“Được thôi”. Diệp Chiêu kéo cậu ta, cười hì hì nói: “Thiếp sẽ đưa chàng lên Mạc Bắc. Ở đó khói mây mù mịt, sông dài mặt trời tròn, lại còn toàn là núi rừng, trong đó có gấu, báo đen, hổ trắng. Nhìn về phía Tây thì không thấy biên giới đâu, cưỡi ngựa ba ngày ba đêm mới có thể nhìn thấy người, ban đêm còn có sói cáo xuất hiện, giương những đôi mắt xanh lè, xúm lại cắn người, chàng dám đi không?”.
Hạ Ngọc Cẩn chống nạnh, ngẩng đầu nói: “Cái việc nhỏ này, có gì mà sợ chứ!”.
Diệp Chiêu ha ha cười lớn: “Gan lớn thế”.
Hạ Ngọc Cẩn yếu ớt hỏi: “Có rắn độc không?”.
Diệp Chiêu: “Có”.
Mặt Hạ Ngọc Cẩn trắng bệch.
Diệp Chiêu không để ý, thản nhiên nói: “Mấy con đó bỏ nọc độc đi, nướng chín lên ăn rất ngon, đến lúc đó thiếp nướng cho chàng ăn”.
Hạ Ngọc Cẩn hôm nay không muốn đánh cô ta, bèn nghiến nghiến răng nói: “Được”.
Thiếp phòng nghe thấy tướng quân bị cách chức, vừa buồn vừa vui. Mừng vì Diệp Chiêu có thời gian chơi cùng bọn họ, buồn vì công lao bao năm bây giờ bị bạc đãi. Dương thị là buồn bã nhất, khóc lóc không ngừng. Khi thấy Diệp Chiêu ở nhà cũng chỉ múa võ tập gậy, ngoài việc giống như trước đây một tháng đối chiếu sổ sách một lần, không hề có ý định tiếp quản việc quản gia, liền không khóc nữa, tiếp tục vùi đầu vào mà làm việc.
Hạ Ngọc Cẩn thấy bị mất mặt trước mọi người, bèn trốn không muốn ra ngoài, với một lý do thật hợp lý: Cùng với vợ rèn luyện thân thể.
Nhưng An Thái Phi khi nghe thấy thân phận của Diệp Chiêu, liền sốt ruột, khí thế hùng hổ tìm đến, muốn tìm lại công lý cho con mình.
My Nương có cảm giác nguy hiểm, vuốt ve Diệp Chiêu, nói nhỏ: “Con cái là việc lớn, Thái Phi sẽ không cam tâm tình nguyện dừng việc gây rối lại, điều này có gì là tốt đâu?”.
Diệp Chiêu vứt lưỡi đao đầu hổ cho Thu Thủy, để Huyên Nhi lau mồ hôi trên chán cho cô, bóp bóp vai, tỏ vẻ khó hiểu đối với sự lo lắng của mọi người: “Chính phòng không có con, nhiều lắm là lấy thiếp sinh con, liệu còn có thể bỏ ta nữa sao?”.
Tất cả mọi người cuối cùng cũng nghĩ ra người chính phi này có một tấm lòng rộng rãi khác thường. Trong đầu người đó không hề có sự tồn tại của việc ghen tuông tranh đoạt giữa những người phụ nữ với nhau, những cái gọi là thiếp phòng, thứ tử v.v... người đó đều mặc kệ. Bà bà tặng vài người đẹp vào nhà để thưởng thức, giọng nói như oanh như yến, trái ôm phải ấp, nói không chừng còn hợp ý muốn của cô ấy.
Làm sao giờ?
Người nào để ý thì người đó đi mà làm.
Mọi người đang nhìn Quận Vương gia với ánh mắt đồng cảm.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức đứng dậy, khổ sở đón mẹ đến.