Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 97: Phá vỡ vòng vây




Từ kinh thành đến Giang Đông, phải đi mất nửa tháng, Diệp Chiêu chỉ mất mười ngày đã đến nơi.
Địa thế của ải Cư Bình là yết hầu của Đại Tần, án ngữ giao thông Nam Bắc, là nơi mà binh gia bắt buộc phải tranh giành, bây giờ tường thành dài mười dặm, đã bị ba mươi vạn quân Đông Hạ bao vây, chặn đứt đường cứu giúp, chỉ chừa lại một con đường thủy ở phía Tây. Vì quân Đông Hạ không thiện thủy chiến tạm thời không có cách nào chiếm lĩnh, nên vẫn có thể tìm cách vận chuyển lương thực cho quân dân trong thành khổ sở gắng gượng, không đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh. Hơn nữa Đông Hạ không chuẩn bị chiến tranh lâu dài, nhưng vì Kỳ Vương mưu phản, dựa vào Giang Đông trù phú, tiền bạc lương thực đầy rẫy, lại cung cấp cho kẻ địch, đẩy chiến cục rơi vào tình trạng rình rập.
Diệp Chiêu đến, đem đến cho cục diện một chút tia hy vọng.
Cô ấy phi ngựa từ trên thuyền xuống, chạy thẳng đến quân doanh.
Các tướng sĩ không có nhiệm vụ cứ thò đầu thò cổ, tò mò nhìn vị nữ tướng quân mang đầy truyền thuyết.
Chiếc áo giáp và mũ bạc dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu lên những tia sáng chói mắt, chiếc áo khoác da màu đen tung bay trong gió, một dáng hình dong dỏng cao, mỗi một động tác đều mạnh mẽ. Làn da ngăm đen tuy trải qua vài tháng ở trong nhà, lại thêm Hạ Ngọc Cẩn đi khắp hoàng cung tìm các bí quyết bồi dưỡng dung nhan để chỉnh sửa, nhưng vẫn có những nốt tàn nhang khỏe mạnh và không được như ý muốn. Đôi mắt màu lưu ly lạnh như băng, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, đôi lông mày rậm, đâu đâu cũng có sự hung bạo ghê người, sát khí tỏa ra do thân thể chinh chiến trăm trận mài dũa mà có, khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
“Nếu là vợ tôi mà như thế này, tôi sẽ đi tự vẫn”.
“Cười nhạo tiểu tam tử không có mắt, không phân biệt được nam nữ, là tôi cũng không tốt, mắt của tôi hình như cũng không tốt lắm…”.
“Tướng quân không phải là xấu, mà là… quá kinh khủng, bị cô ta nhìn vào, làm sao mà nuốt nổi cơm chứ?”.
Mọi người đều đặt mình vào vị trí người khác, bỗng nhiên thấy Nam Bình Quận Vương mỗi bữa ăn được ba bát, từ bất kỳ góc độ nào đi nữa, đều rất đáng tôn kính.
Diệp Chiêu vứt dây cương cho tùy tùng, cởi áo khoác ra.
Cô hướng về những tướng sĩ đang nhỏ giọng bình phẩm, bỗng nhiên mỉm cười: “Không sai, ta là phụ nữ”.
Tướng sĩ thấy cô không hề quan tâm đến giới tính, liền cảm thấy ngại ngùng, vội vàng cười ha ha, rụt đầu lại, trong thần sắc vẫn có sự ngờ vực.
Diệp Chiêu thần sắc sáng lên, vụt mạnh roi ngựa vào không trung, vụt mạnh liên tiếp ba cái, cô ấy nói chắc nịch: “Nhưng, Diệp Chiêu ta, chưa bao giờ thất bại!”. Cô ấy chỉ vào ngực mình, lớn tiếng nói: “Trước đây, ta chưa từng thất bại, bây giờ, ta vẫn không thất bại, tương lai, ta cũng sẽ không thể thất bại được!”.
Mọi người sững sờ nhìn vị chủ soái đầy kiêu hãnh.
Mang theo sự mạnh mẽ không vật nào có thể ngăn cản nổi, với giọng nói đầy khí thế vang vọng không trung, lấy sự tự tin không cái gì có thể sánh nổi của cô ấy để thắp lên khát vọng thắng lợi trong sâu thẳm trái tim mỗi con người.
Đúng vậy…
Giới tính của tướng quân có liên quan gì đến bọn họ chứ?
Đấu tranh trong triều có liên quan gì đến bọn họ chứ?
Chỉ cần có thể dẫn mọi người đánh thắng trận, để bọn họ bảo toàn tính mạng, thăng quan tiến chức, bình yên trở về nhà, thì cái gì cũng không sao cả!
Diệp Chiêu ở chiến trường Mạc Bắc có chiến tích hoành tráng nhất, Hoàng tử Y Nặc vẫn là bại tướng dưới tay cô, đấy là sự thật không ai có thể phủ nhận được. Chủ soái lấy sự tự tin to lớn nhất, xóa tan bầu trời đang kín đặc mây đen bao phủ, kiên quyết khẳng định lòng tự tin của mỗi người. Tuy hoàn cảnh bây giờ rất nguy nan, nhưng không thể nguy nan hơn lúc Mạc Bắc vừa bị phá, bây giờ bọn họ có chủ soái bất bại thống lĩnh, nhất định thông suốt con đường thắng lợi.
Ánh tà dương từ từ chìm xuống.
Ngày hôm nay đã kết thúc, ngày mai lại bắt đầu lại từ đầu.
Diệp Chiêu vẫn chưa đi ngủ, sau khi làm vững lòng quân, liền cho gọi tướng lĩnh trấn thủ bắt đầu bàn bạc tác chiến.
“Tiêu hao đi, xem ai tiêu hao nhiều hơn ai”. Sau khi báo cáo xong tình hình chiến trận, thủ thành là Tôn phó tướng thể hiện bất lực. Dưới sự chỉ đạo của ông, toàn thành quan dân động viên, thắp thêm dầu cho tường thành, ngày đêm tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt: “Đông Hạ không phải là còn chưa tấn công sao? Bọn chúng không đánh đổ được tòa thành này đâu”.
“Không được tiêu hao”. Liêu tướng quân kiên quyết phản đối: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, thêm một tháng nữa, đường sông sẽ bị đóng băng, những miếng băng dày trên sông, lại lót thêm rơm, đừng nói là người, mà đến cưỡi ngựa thồ hàng còn được. Đến lúc đó bọn man di Đông Hạ có thể cưỡi ngựa vượt sông, biến thủy chiến thành lục chiến. Nếu đường thủy thất thủ, ải Cư Bình sẽ bị bao vây toàn bộ, rơi vào cảnh chặn đứt nguồn lương thực”.
Ngô tướng quân cũng tán thành: “Bọn man di Đông Hạ thường xuyên cư trú ở nơi lạnh lẽo, đều mặc áo da dày dặn, uống rượu mạnh, rất phù hợp với đánh trận trong trời tuyết. Hơn nữa tướng sĩ của chúng ta nếu so sánh thì kém hẳn về khoản đó, nên nhanh chóng phá vòng vây…”.
Tôn phó tướng kiến nghị: “Thế bao vây của Đông Hạ thì binh lực ở phía Đông là yếu nhất, có thể ra tay từ đây. Sau khi phá vòng vây, có thể lấy được thành Xương Hoa, giành lại con đường vận chuyển chủ yếu Thục Trung, giải thoát vòng vây của ải Cư Bình”.
Liêu tham tướng: “Phá vòng vây ở phía Tây tốt hơn, có thể kết nối với Xuyên Tây, liên kết với đội cứu viện của Thường tướng quân, lại bao vây ngược lại kẻ địch”.
Tôn phó tướng: “Không! Phía Đông!”.
Ngô tướng quân: “Phía Tây!”.
Hai bên tranh cãi không thôi, nhất định đòi chủ tướng định đoạt.
Diệp Chiêu im lặng hồi lâu, chỉ vào bản đồ, dứt khoát nói: “Đánh mặt Bắc!”.
Phía Bắc là nơi quân Đông Hạ tập trung nhiều nhất, mấy người tướng lĩnh nhìn chủ soái với ánh mắt như nhìn đồ điên.
Ngô tướng quân là người đầu tiên định thần lại, lẩm bẩm nói: “Tránh nhẹ đánh nặng, điều này… điều này rõ ràng là…”.
Tôn phó tướng tức giận: “Cứ làm như là chúng ta chưa từng đọc quân thư vậy!”.
“Ta đã từng đọc quân thư, các người cũng đọc, Y Nặc cũng đọc”. Diệp Chiêu nhìn chằm chằm vào bản đồ, phân tích: “Chúng ta có thể nghĩ tới việc phá vòng vây ở phía Đông, nơi binh lực yếu nhất, hắn ta cũng sẽ nghĩ được như thế, binh lực phía Đông quá yếu, nhưng địa thế phức tạp, rất dễ gài bẫy. Phía Tây cứ coi là chúng ta đánh đi, rồi lại muốn đánh lại để thu hồi đất đã mất, vẫn rất gian nan, cuối cùng chúng ta vẫn bị kìm kẹp, phải đối mặt với quân chủ lực Đông Hạ. Chỉ cần có thể phá vỡ phòng tuyến phía Bắc, trực tiếp giành lấy Giang Đông, phá tan cái ổ của Kỳ Vương, cắt đứt nguồn cung cấp lương thực chủ yếu của Đông Hạ, bọn chúng sẽ rơi vào thế bị động. Hơn nữa… Đông Hạ tuy thiện chiến, nhưng không có người trị quốc, những nơi đã chiếm thống soái không thể trị vì, chỉ có thể dựa vào đốt giết cướp bóc, lột sạch sành sanh, khiến lòng dân trăm họ hoảng sợ. Kỳ Vương dựa vào tin đồn làm loạn, hành sự không có lý do chính đáng, những người theo ông ta đều là lũ lưu manh muốn nhân cơ hội phát tài, không thể phục tùng. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng nắm lấy Giang Đông, có thể lấy được lòng dân”.
Tướng sĩ nhìn nhau.
“Những lời tướng quân vừa nói có lý”. Tôn phó tướng cẩn thận nói: “Nhưng, đánh từng chút từng chút một thì vẫn tốt hơn hả? Nhỡ thua…”.
“Mạc Bắc vốn dĩ là một nơi nghèo khó, lúc đó quốc khố đang tràn trề, thêm nữa mấy năm liên tiếp không có thiên tai, nhưng tám năm chiến tranh, cũng trở nên khó khăn rồi. Hai năm nay khắp nơi đều chịu tai họa, Giang Đông Giang Bắc là những nơi trù phú nhất đều bị thất thủ, quốc khố thực sự không đủ sức nữa”. Diệp Chiêu cười đau khổ lắc đầu: “Quân chủ lực của Đông Hạ sớm muộn cũng là miếng xương cứng phải gặm, gặm sớm thì tốt hơn gặm muộn. Nhân lúc chủ soái mới ra trận, lúc sĩ khí đang dâng cao, nên tiến hành cuộc chiến khó khăn nhất này”.
Không có quân thư nào dạy người ta tấn công vào chỗ mạnh nhất của địch.
Cũng không có người nào ngờ quân Đại Tần vừa mới thất bại, lại phát điên đi lấy sức mạnh đấu với sức mạnh, đánh vào đội quân mạnh nhất Đông Hạ.
Tướng lĩnh Đại Tần không nghĩ đến, tướng lĩnh Đông Hạ cũng không nghĩ đến như vậy.
Bọn họ sẽ phòng thủ nghiêm ngặt ở phía Tây và phía Đông mỏng manh, thậm chí bố trí cài bẫy, hơn nữa xem ra canh phòng dày đặc ở phía Bắc ngược lại lại lỏng lẻo nhất.
Cơ hội, chỉ một cái nháy mắt.
Làm thế nào để nắm lấy?
Tôn phó tướng hỏi: “Lúc nào xuất chinh?”
Diệp Chiêu: “Vứt hết trang bị, giảm nhẹ hành lý, tất cả tướng sĩ chỉ đem theo vũ khí ra trận. Quân doanh Đông Hạ, Giang Đông, Giang Bắc, đầy lương thực rượu ngon đang chờ chúng ta tới lấy. Tối nay rạng sáng mai, sẽ cho hắn ta một cuộc đột kích mà không ngờ tới.”
Thắng thì sống, bại thì chết.
Là trận chiến sinh tử, là trận chiến sống còn.
Tướng lĩnh nhận mệnh rồi lui đi.
Diệp Chiêu nhìn bản đồ, nắm chặt lưỡi gươm bên hông.
Khi cúi đầu, bỗng nhiên thấy ghê ghê trong bụng, cô vội vàng uống vài ngụm rượu, kìm lại cái cảm giác muốn nôn.
Thu Thủy đi theo tướng quân thấy sắc mặt cô khó coi: “Tướng quân? Người khó chịu ạ?”.
Diệp Chiêu cũng thấy rất kỳ lạ với sự khó chịu bỗng nhiên xuất hiện, cô cẩn thận nghĩ ngợi lý do, nghĩ ra một kết luận đáng tin: “Chắc là không quen ngồi thuyền”.
Thu Thủy cũng băn khoăn tán đồng: “Đúng thế, chúng ta là những chiến sĩ trên lưng ngựa, làm sao chịu được đi thuyền? Tối qua em cũng nôn mà, có cần gọi quân y tới châm cứu cho người không? Uống chút thuốc?”.
Diệp Chiêu nghe thấy chữ “thuốc” là muốn tránh, vội vàng lắc đầu: “Không phải chuyện gì lớn, trước khi xuất trận, không được hao phí tinh thần”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.