Tướng Quân Tảo Hôn

Chương 3:




4
Dù Triệu Ảnh Can có trừng mắt nhìn xuyên thấu qua ta cũng vô dụng.
Mỗi lần gã dùng ánh mắt oán độc đó nhìn ta, đều là dấu hiệu của cơn thịnh nộ sắp bùng phát.
Cơ thể ta run rẩy một cách bản năng.
Nhưng lần đầu tiên ta lấy hết can đảm, ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Triệu Ảnh Can.
Gã hơi sững sờ, có vẻ như hơi bất ngờ.
Sau đó, sắc mặt càng thêm u ám.
Gã phất tay áo bỏ đi, biến mất trong đám đông.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù toàn thân ướt sũng, gió đêm thổi qua người lạnh buốt, nhưng lúc này đây, trong lòng lại cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, ta nhắm mắt lại, tham lam tận hưởng, suýt nữa thì rơi lệ.
Suýt nữa ta quên mất.
Không có tiếng khóc, cũng không có đau đớn.
Đêm trước khi gả vào Đông cung... lẽ ra phải yên bình như thế, không chút sợ hãi.
"Này, ngươi đừng khóc nữa."
Tạ Dung Sách đột nhiên hoảng hốt.
Thì ra ta đã khóc.
Ta cúi đầu, tay đang siết chặt lấy dải áo choàng, thậm chí móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà không hề hay biết.
Tai Tạ Dung Sách vẫn còn đỏ ửng, trên mặt đầy vẻ áy náy.
"Tất cả đều là lỗi của ta, khiến ngươi phải khóc rồi."
"Nếu ngươi hận ta vì hành động đường đột dưới nước, cứ mắng ra đi.”
"Ta mặt dày, không sao đâu."
Vị tiểu tướng quân thường ngày luôn khí phách hiên ngang, lúc này lại sợ hãi nước mắt của ta đến vậy, lộ ra vẻ vụng về luống cuống.
"... Tô phó tướng, sao nàng ấy lại khóc to hơn vậy? Ta quá hung dữ sao?"
Tạ Dung Sách cuống lên, nhỏ giọng hỏi một người đàn ông râu quai nón bên cạnh.
Gã to con kia cũng gãi đầu gãi tai, suy nghĩ hồi lâu.
"Cái này... cái này... Mỗi lần ta chọc phu nhân khóc, chỉ cần để nàng ấy đánh ta một trận là xong..."
Tạ Dung Sách như bừng tỉnh.
Ta sợ hắn dí mặt lại cho ta đánh, vội vàng lau nước mắt.
Sau khi đứng dậy, hai tay chống trán, quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa trước mặt hắn.
"Tiểu nữ có tội, xin tướng quân trách phạt."
Trước khi kéo Tạ Dung Sách cùng rơi xuống hồ sen, ta đã suy nghĩ rất kỹ.
Nếu kéo hắn xuống nước, Triệu Ảnh Can chắc chắn sẽ không dám manh động.
Tạ tiểu tướng quân sẽ là lá bùa hộ mệnh tuyệt vời.
Làm như vậy, kết quả tồi tệ nhất mà ta phải đối mặt, chẳng qua là bị Tạ Dung Sách một kiếm lấy mạng, m.á.u nhuộm đỏ hồ sen.
Kết cục như vậy, còn hơn là c h ế t thối rữa trong Đông cung.
Ta quả thực là kẻ tiểu nhân, đã sớm mang lòng dạ toan tính tiếp cận hắn.
Nhưng sự ngay thẳng của Tạ Dung Sách, càng khiến ta hổ thẹn.
Cũng chính vì vậy.
Nghe hắn nói xong, trong lòng ta vừa lo lắng, vừa áy náy.
"Nếu đại nhân không chê, tiểu nữ nguyện làm nô làm tỳ..."
Thấy ta nín khóc, Tạ Dung Sách thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đỡ ta đứng dậy, cười ha hả.
"Con gái nhà họ Nguyễn, làm tỳ nữ cho một kẻ thô lỗ như ta, thì thật là uất ức cho ngươi quá."
Hắn vậy mà lại quen biết ta?
Chưa kịp để ta lên tiếng, Tạ Dung Sách đã cười khẽ nói:
"Hơn nữa, ban đêm bờ hồ trơn trượt, lúc nãy ta đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy ngươi không đứng vững, trượt chân rơi xuống nước."
"—— Là ta tự mình nhảy xuống nước cứu ngươi."
"Đã là ta tự nguyện, sao lại chê bai?"
Lúc này, đôi lông mày sắc sảo của chàng trai trẻ tuổi, còn động lòng người hơn cả ánh trăng.
Tạ Dung Sách rõ ràng biết ta cố ý, nhưng lại không vạch trần.
Hắn muốn giữ mặt mũi cho ta.
Mà còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhận hết trách nhiệm về mình.
Ta đứng ngây người, không biết nói gì.
Tạ Dung Sách lại nói:
"Vừa rồi đi vội vàng như vậy, chắc là do ngươi sợ hãi khi phải một mình đi trong đêm tối."
"Lần này đi chậm thôi, ta cầm đèn đưa ngươi về."
Thì ra cảnh tượng ta co giò chạy trối c h ế t... cũng bị hắn nhìn thấy.
Thậm chí còn bị hắn nhìn thấu.
Hình như hắn biết, ta đang sợ hãi.
Tạ Dung Sách đương nhiên không biết việc hắn ra tay giúp đỡ có ý nghĩa như thế nào.
Chỉ là, ta đã sống lại một đời, đứng ở kết cục của vận mệnh, hiểu rõ rằng, chính sự xuất hiện của hắn đêm nay, mới có người đỡ ta một phen.
Ta lại muốn quỳ xuống tạ ơn, nhưng bị Tạ Dung Sách kéo lại.
"Không cần quỳ xuống trước mặt ta, chỉ là việc nhỏ, đừng bận tâm."
Trên đường trở về, không biết có phải vì Tạ Dung Sách và Tô phó tướng hay không, mà ta không hề nhìn thấy bóng dáng của Triệu Ảnh Can.
Vì vậy, nỗi lo lắng canh cánh trong lòng cuối cùng của ta cũng tan biến.
Đêm nay nhất định sẽ bình an vô sự.
"Đưa Nhị tiểu thư đến đây là được rồi."
Dừng lại trước cửa hoa viên, Tạ Dung Sách chào tạm biệt ta.
Hắn nhếch mép, ánh mắt sáng rực.
Ta nên làm gì đó.
Lúc này, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Có lẽ chỉ có điều này mới có thể báo đáp Tạ Dung Sách.
"Chuyện hôm nay, đa tạ ngài."
"Chỉ là, sau khi chia tay, Tạ tiểu tướng quân sẽ quay lại Hoành Nam thành sao?"
Ta giả vờ như vô tình hỏi.
Hoành Nam thành là nơi Tạ Dung Sách đóng quân quanh năm, nơi đó được bao bọc bởi hai con sông.
Bản thân hắn giỏi nhất là thủy chiến, cũng che chở cho sự bình yên của người dân một phương.
Bách tính luôn kính trọng gọi hắn là "Nghê Chu hầu".
"Nhị tiểu thư quả nhiên liệu sự như thần." Tạ Dung Sách cười tủm tỉm.
Ta tiếp tục bịa chuyện:
"Ta biết xem tướng tay. Chi bằng trước khi lên đường, ta xem giúp ân tướng quân một quẻ bình an, được không?"
Ta cầm lấy chiếc đèn cung đình trên tay Tô phó tướng, tay kia kéo lấy tay áo Tạ Dung Sách, giả vờ nâng bàn tay hắn lên, ra vẻ xem xét.
Trên tay Tạ Dung Sách có vết chai do luyện võ quanh năm, còn có vài vết sẹo thô ráp, những năm qua, một mình hắn ở Hoành Nam thành chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực.
Một người vì dân chúng mà cống hiến hết mình như vậy, vậy mà lại có kết cục thê thảm như thế.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của hắn ở kiếp trước, ta không khỏi ngẩn người.
Nghe nói sau khi Tạ Dung Sách tử trận, chỉ còn lại một bàn tay bị chặt đứt.
... Chính là bàn tay này sao?
Nếu như lúc đó còn tỉnh táo, bị người ta chặt đứt bàn tay, nhất định sẽ rất đau.
"Xem lâu như vậy, đã nhìn ra được gì chưa?"
Giọng nói trong trẻo của người nọ đột nhiên vang lên bên tai.
Ta định thần lại, trả lời hắn: "Ừm, quẻ này ta không tiện nói."
Thông thường những quẻ bói mơ hồ như vậy, đều ám chỉ sinh tử.
Tạ Dung Sách hẳn là đã hiểu được ẩn ý của ta rồi chứ?
Ta nói: "Đại nhân, một tháng sau, ngài sẽ gặp một kiếp nạn, phải cẩn thận."
"Nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì gặp họa đổ máu."
Ta không biết rõ toàn bộ sự việc, không thể nói ra thêm chi tiết nào khác.
Chỉ nhớ, lúc đó ta bị nhốt trong mật thất, hôm đó hai tiểu cung nữ đến đưa cơm cho ta, trên mặt đều là vẻ u sầu.
Chuyện mà họ bàn tán, chính là vị thiếu niên tướng quân đột nhiên tử trận kia.
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho Tạ tiểu tướng quân.
Lúc này, ta chỉ có thể cố gắng hết sức để nhắc nhở Tạ Dung Sách.
Hắn sẽ tin ta sao?
Ta có chút lo lắng.
Tạ Dung Sách nhận lấy chiếc đèn cung đình trên tay ta, nhướng mày cười nói:
"Mỗi khi ta xuất hành, tổ mẫu đều tìm người bói toán, xông hương, chích máu, làm ta mệt mỏi nhưng chưa một lần nào nói trúng."
"Nên ta chẳng tin mấy chuyện này."
"Nhưng cảm ơn ngươi đã tốt bụng nhắc nhở, ta sẽ lưu ý."
"Bằng không, để ngươi xách chiếc đèn bốn góc nặng nề như thế, lại trợn mắt to như vậy xem tay cho ta, chẳng phải là phí công sao?"
Hắn cười híp mắt, rõ ràng là không để tâm.
Ta tức giận nói:
"Ngài không tin những người khác thì thôi, nhưng ta xem bói rất chuẩn!"
Người này đúng là cứng đầu thật.
Ta chỉ có thể cầu mong trong lòng, Tạ Dung Sách thật sự có thể nghe lọt tai những lời ta nói.
"Thật sự rất chuẩn sao?"
Không biết tại sao, Tạ Dung Sách đột nhiên lại có hứng thú.
Hắn ta đột nhiên xắn tay áo lên, đưa tay kia ra, lại xòe bàn tay trước mặt ta.
"Nếu đã chuẩn như vậy, chi bằng tiện thể xem tình duyên giúp ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.