Tướng Quân Tảo Hôn

Chương 4:




5
Ta vạn lần không ngờ, Tạ tiểu tướng quân lại ra chiêu này.
Bất đắc dĩ phải giả vờ.
Đầu tiên là giả thần giả quỷ, xem đi xem lại lòng bàn tay hắn ta.
Sau đó, mới chậm rãi lên tiếng:
"Duyên phận của đại nhân cũng không tệ."
"Phu nhân là tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng, vừa gặp đã yêu ngài, gặp lại càng thêm say đắm. Hai người tình đầu ý hợp, vô cùng xứng đôi."
Ta thầm nghĩ, nói như vậy chắc chắn sẽ không sai.
Ai mà không thích nghe lời hay ý đẹp chứ?
Quả nhiên, Tạ Dung Sách có vẻ rất hài lòng.
Nhưng ta không ngờ, cái tát vào mặt lại đến nhanh như vậy.
6
Tạ Dung Sách không thể không rời đi.
Ngày hôm sau, hai tờ tấu chương khiến cả triều đình chấn động.
Một tờ là do đương kim Thái tử Triệu Ảnh Can dâng lên, bày tỏ ý muốn cầu hôn đích nữ của thừa tướng Cố đại nhân, sự si tình của gã ta khiến người ta cảm động.
Còn tờ tấu chương kia, lại do phụ thân ta viết.
Từng chữ trong tấu chương của phụ thân đều như m.á.u nhỏ nơi đầu tim.
Ý chính là Tạ tiểu tướng quân đã nhảy xuống nước cứu ta trước mặt mọi người, lúc vớt ta lên, trên tay còn ôm chặt lấy ta.
Tuy là hành động tốt, nhưng lại làm hỏng danh tiết của ta.
Nếu không cưới ta, quả thật khiến nhà họ Nguyễn không còn mặt mũi nào.
Ta không ngờ, một thứ nữ nhỏ bé như ta, ngày thường cũng chẳng được phụ thân coi trọng, vào lúc này, lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
Kiếp trước, ta bị Triệu Ảnh Can ức h.i.ế.p một đêm.
Cũng là phụ thân đã lập tức dâng tấu chương, làm ầm ĩ chuyện này lên triều đình.
Không ngờ, lần này cách làm của ông ấy, lại giống hệt như kiếp trước.
Sao ta lại quên mất chuyện này chứ?
Việc đã đến nước này, ta chỉ có thể âm thầm cầu mong, Hoàng thượng là người sáng suốt, lần này, ngàn vạn lần đừng ban hôn lung tung.
Tạ Dung Sách đã cứu ta.
Nhỡ đâu hắn ta đã có hôn ước, hoặc là có người trong lòng rồi thì sao...
Làm hỏng tình duyên của hắn ta, chẳng phải ta là người lấy oán báo ơn sao?
Ta càng nghĩ càng sốt ruột, ăn không ngon ngủ không yên.
Mặc dù vậy.
Ba ngày sau, Hoàng thượng vẫn vung tay, ban hôn cho ta và Tạ Dung Sách.
Chuyện hôn sự trước kia với Triệu Ảnh Can, là điều cấm kỵ không thể nhắc đến trong cửu trùng cung.
Ngược lại lần này, trong kinh thành thậm chí còn lưu truyền câu chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" của Tạ Dung Sách.
Ta, cũng trực tiếp trở thành trắc phu nhân của hắn.
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy lụa màu vàng rực rỡ, ta hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.
Lúc này, sau khi nhận được thánh chỉ, chắc hẳn Tạ Dung Sách đang mắng chửi ta trong lòng dữ dội lắm nhỉ?
Nào là tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng, nào là vừa gặp đã yêu?
—— Rõ ràng là Tạ Dung Sách bị một tai tinh xui xẻo là ta rơi trúng đầu rồi.
7
Với tâm trạng vô cùng lo lắng, ta được gả vào nhà họ Tạ.
Ngồi trong phòng tân hôn, ta hồi hộp đến mức nghe rõ cả tiếng tim mình đập.
"Vậy ngươi nói xem, Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn rốt cuộc có xinh đẹp hay không?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng cãi vã.
Ta nín thở, xuống giường, đi đến cửa, áp tai vào nghe ngóng.
"Vị thứ nữ nhà họ Nguyễn kia, ngày thường luôn ở trong khuê phòng, hình như chưa từng gặp qua, cũng không có tiếng tăm gì."
"Với thân phận của nàng ta... làm trắc phu nhân của ngươi, đã khiến ngươi phải uất ức rồi..."
Nghe một lúc lâu, tuy đứt quãng, nhưng cũng hiểu được đại khái.
Ta nghĩ, đây chắc là những khách nhan được mời đang nói chuyện.
Tuy họ đã say rượu, lời nói ra cũng không mấy dễ nghe.
Nhưng đều là sự thật.
Vậy nên... Tạ Dung Sách chắc cũng để ý nhỉ?
Trong lòng dâng lên một tia chua xót.
Ta xoay người định rời đi.
"—— Tạ Dung Sách, ngươi điên rồi sao?!"
Người đàn ông vừa rồi lên tiếng quát khẽ, tiếp theo là tiếng động nặng nề.
Là Tạ Dung Sách bị ngã sao?
Ta có chút lo lắng, muốn đẩy cửa phòng ra xem thử.
Nhưng khăn voan vẫn chưa được vén lên, nghi lễ cũng chưa kết thúc, cứ thế xông ra ngoài... thật sự không giống lễ nghi của một tân nương nên có.
Nếu bị người khác nhìn thấy, càng thêm chê cười hắn.
Bước chân ta cứ thế dừng lại.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giọng Tạ Dung Sách nhuốm màu men say, nhưng lại lạnh lùng đến lạ:
"Nàng ấy là người thế nào, ta không cần phải nghe người khác nói."
Lời vừa dứt, mọi người im lặng.
"Nguyễn Sơ Nhất đã bước vào cửa nhà họ Tạ, thì chính là người của ta."
"Người của ta, dù là trên trời hay dưới đất, đều tốt đẹp hơn bất kỳ người nào khác."
"Ngươi nếu thấy nàng ấy có gì không tốt, thì tự móc mắt mình đi. Ai cho ngươi cái gan, dám đến trước mặt ta nói xấu nàng ấy?"
Người vừa nói sai lời bừng tỉnh, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng liên tục cầu xin tha thứ.
Tạ Dung Sách có vẻ hơi mất kiên nhẫn, khẽ "suỵt" một tiếng.
Sau đó, hạ giọng xuống:
"Ngươi quỳ ở đây, khóc lóc om sòm làm gì? Đừng để nàng ấy nghe thấy."
"Nàng ấy rất nhát gan, sẽ bị bộ dạng này của ngươi dọa sợ."
"Cút nhanh đi."
Lời nói của hắn lọt vào tai ta, giống như có ai đó dùng ngón tay, khẽ gõ vào tim ta.
Ta ôm ngực, tim đập thình thịch.
Sau đó vội vàng giả vờ như không nghe thấy gì, lui về giường cưới ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Cọt kẹt——"
Cửa bị đẩy ra.
Tiếng bước chân của Tạ Dung Sách ngày càng gần.
"Chờ lâu lắm rồi phải không?"
Giọng hắn đã thay đổi, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, khác hẳn với vị Tạ tiểu tướng quân lạnh lùng ở ngoài sân lúc nãy.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tạ Dung Sách cầm ngọc như ý, vội vàng vén khăn voan trên đầu ta lên.
"Tướng quân, như vậy là không hợp lễ nghi..."
Người trước mặt gò má ửng hồng, ánh mắt sáng rực, đôi mắt nhìn ta long lanh như nước.
Người này thật sự say rồi.
Lúc này, dù ta có nói gì, hắn cũng sẽ không nghe.
Thấy ta lộ ra vẻ e ngại, hắn mới hơi tỉnh táo lại.
Xoay người ngồi xuống cách đó không xa, ánh mắt vẫn sáng quắc.
"Ta vừa từ ngoài vào, người còn hơi lạnh, trước tiên ngồi xa nàng một chút."
Lúc này, trong phòng tân hôn ấm áp, nến đỏ đang cháy.
Ta cũng có thể cảm nhận được, Tạ Dung Sách vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Hắn đột nhiên lên tiếng:
"Hôm đó nhìn thấy nàng mặc một thân áo trắng, còn tưởng là thần nữ bước ra từ trong hồ nước."
"Hôm nay mặc màu sắc rực rỡ như vậy, cũng rất hợp với nàng."
"Quả nhiên, trên trời dưới đất, không có ai đẹp hơn tân nương của ta."
Bên cửa sổ "bùm" một tiếng, một mảnh nến rơi xuống, ta giật mình.
Lúc này ta mới nhận ra, từ lúc Tạ Dung Sách bước vào cửa, ta vẫn luôn rất căng thẳng.
Tạ Dung Sách khẽ cười, đi về phía ta.
Ta lập tức ưỡn thẳng lưng, mồ hôi tuôn như mưa.
Đã làm lễ xong rồi, vậy thì những bước tiếp theo, đương nhiên là không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến động phòng hoa chúc, nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi thổi tắt nến...
Cảm giác lạnh lẽo không khỏi leo lên sống lưng ta, khiến ta không khỏi rùng mình.
Những chuyện đó, trong mắt ta chưa bao giờ là "chuyện vui chăn gối", mà là tra tấn, là đau đớn.
Bên dưới lớp áo cưới rộng thùng thình, ta cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình.
Nhưng người trước mặt, là ân nhân của ta, cũng là phu quân chân chính của ta.
Nhìn Tạ Dung Sách đang say khướt trước mặt, ta ra sức thuyết phục bản thân.
Nến trong phòng bị thổi tắt, chìm vào bóng tối.
Bàn tay thô ráp đó chạm vào khuy áo của ta, nụ hôn của Tạ Dung Sách cứ thế rơi xuống.
Ta nhắm mắt lại.
Vào đêm hôm đó, cũng là nụ hôn nồng nặc mùi rượu như vậy, tàn bạo cắn rách môi ta.
Quần áo tả tơi trên đất, ta cũng giống như một đóa hoa tàn úa.
Hình như không chỉ có đêm hôm đó.
Giữa đêm khuya thanh vắng, khi tay chân bị trói chặt.
Trong căn phòng tối, Triệu Ảnh Can thích nhất là túm tóc ta, ép ta ngẩng đầu lên——
"Nguyễn Sơ Nhất, đột nhiên phát hiện, thật ra ta cũng không thiệt. Tuy thân phận ngươi thấp kém, nhưng khuôn mặt này, cũng tạm coi là được."
"Không tin sao? Nhìn bộ dạng khóc lóc của ngươi trong gương đồng kìa, thật sự rất thú vị."
"Trông giống như một con ch.ó cái vẫy đuôi cầu xin thật đấy."
Những lời nói ác độc vang vọng giữa đêm khuya đó, từng như con dao, từng chút từng chút cắt xé tự trọng của ta.
Giờ đây, lại phá nát sự dịu dàng của Tạ Dung Sách.
Cảm giác buồn nôn quen thuộc đó xộc thẳng vào khoang mũi ta.
Ta không thể nhịn được nữa.
Giây tiếp theo, ta đẩy Tạ Dung Sách ra, ôm miệng chạy ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.