Đứng trên ngôi cao sẽ có cảm giác gì?
Phương Lạc Tịnh trầm ngâm dõi mắt ra bốn phía kinh thành, phồn hoa phú quý cùng uy nghi vững chắc hiện hữu khắp nơi, muôn dân vui vẻ sinh hoạt, trị an nghiêm cẩn thành thật.
“Nước quá trong sẽ không có cả, Lạc Tịnh, nước quá trong sẽ không có cá…”
Tiên đế đã để lại câu như thế, trước khi lão ta chết.
Quả thật, nàng chẳng ưa thích gì lão ta, nhưng hiểu rõ đạo lý ấy.
Ba mươi năm trị vì của nàng, dù là trong sáng hay ngoài tối, cũng hiểu rằng chỉ có lợi ích mới là quân cờ tốt nhất trong chính trị, và nàng biết, nàng đã làm tốt lắm.
Nàng đã thống nhất bốn nước rồi, không phải sao?
- Bệ hạ. - Thịnh công công, tâm phúc từ khi nàng đăng cơ đến nay tiến lại, cung kính bẩm báo. - Trầm đại tướng quân xin yết kiến.
- Trầm Uy ư? - Phương Lạc Tịnh lẩm bẩm, có chút mơ hồ.
Quãng đường dài như vậy, chỉ có y đi cùng nàng tới cuối.
Các vị công thần, huynh đệ tỷ muội sát cánh bên vai nàng, cùng nàng giành ngôi vị, cùng nàng đánh chiến thành trì thống nhất bốn nước, vậy mà khi nàng trở thành khai quốc Nữ hoàng, người thì chết trận, người thì mệt mỏi xin cáo lão hồi hương quy ẩn tìm bình yên.
Chỉ còn lại nàng, đứng trên ngôi cao.
Thật ra ngẫm lại, vẫn may là có Trầm Uy.
Phương Lạc Tịnh quay người đối mặt với Thịnh tổng quản đại nội, nhìn thấy gương mặt đã mang nhiều nếp nhăn của hắn, thở dài.
Ai cũng già rồi.
Khi nàng vào Hổ Hàm điện, Trầm Uy cung kính hành lễ, đã bao lâu rồi, tuổi tác cũng lớn, thế nhưng dáng đứng oai vệ lừng lững của y vẫn như ngày đầu gặp mặt, thật khiến người ta cảm phục và tin cậy.
- Trầm khanh, có chuyện gì cần bẩm báo?
- Bệ hạ, theo lệnh người, thần đã giám sát Phương nhị cô nương, quả thật y theo lời ngài, tư chất của nàng ta là khá nhất.
Khóe mắt Phương Lạc Tịnh sáng lên, nàng gật đầu cười:
- Cực khổ cho khanh, lui xuống đi, trẫm biết phải làm gì.
Trầm Uy ngẩng đầu, y rất ít khi luống cuống trước thánh nhan, luôn luôn cung kính, nhưng giờ phút này trong mắt y vụt lên nét yếu ớt cùng lo lắng, dù che giấu rất sâu, nhưng sự dịu dàng yêu thương vẫn không thể giấu nổi.
Y cúi người rất nhanh, hành lễ rồi lui xuống khỏi Hổ Hàm điện.
Phương Lạc Tịnh ngơ ngẩn.
Ba mươi năm rồi, y kiên trì 30 năm, đời người có bao nhiêu cái 30 năm?
Nàng đã già, y cũng thế.
- Thịnh ái khanh. - Nàng chưa bao giờ gọi Thịnh Lỗi trân trọng như thế, khiến người hắn run lên, quỳ xuống thỉnh tội.
- Ngươi thì có tội gì chứ. - Bật cười, Phương Lạc Tịnh có chút lạc lõng tiếp. - Xem ra trẫm đã già rồi, tâm phúc đều trở nên xa lánh…
- Nô tài không dám, bệ hạ… - Thịnh Lỗi sợ hãi, sao có thể xa lánh ngài chứ. Có trời biết, kể từ khi nhìn thấy ngài, hắn đã quyết cả đời chỉ thần phục một chủ tử là ngài thôi.
- Thôi, bãi giá về Tư Long cung.
Phất tay, nàng đứng dậy, không quên dặn dò Thịnh Lỗi:
- Sáng mai ban bố thánh chỉ này, nhớ kỹ, vào giờ Dần.
Đúng lúc ấy, một cơn đau giật lên từ ngực, Phương Lạc Tịnh khựng lại, nhíu mày, rồi như không quay người cất bước.
Có những chuyện, tiếc nuối chẳng thể thay đổi.
Tựa như, khi nàng mới tròn 8 tuổi toàn gia Phương tể tướng chìm trong biển lửa, thánh nhan nổi giận tru di cửu tộc, một mình mẫu thân mang nàng chạy trốn rồi lìa đời.
Tựa như, khi nàng bất chấp tất cả vì sống sót cùng trả thù mà bái độc vương làm sư phụ, bị hắn cho ăn hàn độc chí tôn cũng chẳng nhíu mày.
Lại tựa như, khi nàng vì báo thù mà lập kế giết vua giành ngai vị, lại vì trách nhiệm mà đánh chiếm bốn nước, trở thành khai quốc nữ hoàng.
Khi chỉ còn một mình trong Tư Long cung rộng lớn uy nghi lại không kém phần xa hoa quý phái, Phương Lạc Tịnh mỉm cười nằm lên long sàn.
Cuối cùng thì nàng cũng có thể buông bỏ rồi…
Nếu nói có gì làm nàng nuối tiếc, chính là đành xin lỗi Trầm Uy, cả đời có lỗi với hắn…
oOo
Sử sách Chấn Thiên Quốc ghi chép:
Năm Tịnh Hỏa thứ 32, nữ đế Phương Lạc Tịnh băng hà, truyền ngôi cho nhị cô nương Phương Hạ Di.
Nữ đế cả đời không lập phu, chân tuyển từ giân dan hơn ngàn trẻ mồ côi, lao tâm huấn luyện từ nhỏ, cuối chỉ còn 10 vị được diện thánh.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Năm trẫm 28 tuổi, nhận thấy mệnh trời không ở chỗ hạ sinh mà có.
Thân là long nữ, trẫm hiểu rõ nhân trung long phụng là đến từ dân gian.
Nay kính thuận ý trời, chân tuyển ngàn nhân tài, bỏ công huấn luyện, rốt cuộc cũng tìm ra ngọc quý.
Phương nhị cô nương Phương Hạ Di vinh dự mang họ trẫm từ năm lên 10, quá niên lập chiến công, dù bị đày đi Cổ thành xa xôi vẫn chấn hưng lòng dân, tạo nên thiên uy hiển hách.
Lòng trẫm đã tỏ ý trời, sao có thể trái.
Nay truyền ngôi cho Phương nhị cô nương Phương Hạ Di, tiếp nhận mệnh trời, chấn hưng đất nước.
Khâm thử.”
Còn có ghi chép:
Hộ quốc đại tướng quân Trầm Uy, ngay đêm nữ hoàng băng hà, điên cuồng vào cung, cố gắng cứu chữa thánh thượng nhưng vô vọng.
Tướng quân tự thẹn lòng thành chưa đủ, xin tân hoàng từ chức, về đế lăng canh giữ mộ hoàng.
Tân hoàng ban cho danh hiệu Trầm quốc công, chuẩn y cho ngài đến đế lăng.
Người đời ai ai cũng truyền tụng, về mối tình si mà Trầm đại tướng quân dành cho nữ đế.
Năm Hạ Chân thứ 6, Trầm quốc công thăng, tân hoàng đặc cách cho ngài hạ tang tại cửa đế lăng.
Vĩnh viễn, canh giữ cho tiên hoàng.
Đã sửa bởi Phù Sinh lúc 10.04.2016, 16:10.
Vừa tìm ra tấm hình nhìn có vẻ phấn khích nên ta để làm hình bìa luôn, các nàng thấy sao a?
Thật ra là do có trai đẹp đó, hihi. :sofunny:
@cốm: Chào mừng nàng lọt hố, trà bánh đầy đủ, cứ tự nhiên a.
@trangphap2100: Yên tâm nàng ơi, truyện này ta làm cốt đơn giản không lắt léo như bắt giữ đọc dễ đoán. Với cả ta có ghi ở giới thiệu nam trọng sinh á.
Phương Lạc Tịnh mở mắt, đờ đẫn nhìn quang cảnh xa lạ chung quanh, không nói nên cảm giác là trong lòng là gì.
Thân qua trăm trận, nàng những tưởng bản thân không còn gì có thể kinh ngạc nữa, nhưng giờ cũng phải khiếp đảm từ trong ra ngoài.
Này… này chẳng lẽ là âm tào địa phủ, không giống nhưng gì nàng biết.
Chỉ thấy quang cảnh xung quanh trắng tinh, tường trắng, gạch trắng, rèm vải trắng.
Bên cạnh sàng đan nàng nằm còn có một cột trụ nhỏ treo lủng lẳng một cái gối có vẻ trong suốt lại có nước bên trong, vài sợi dây nối từ đó tới… tay nàng.
Nhìn chất trắng trong kia, nàng nhíu mày khó hiểu.
Là hoàng đế, trong tình trạng bất lợi không hiểu gì về hoàn cảnh này, vẫn là lấy dĩ bất biến ứng vạn biến.
Nhưng nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng ngần lại non mềm này, nàng chỉ cảm thấy giật mình.
Bàn tay dính máu của nàng từ lâu đã gai góc và dần trở nên nhăn nheo rồi, sao còn có thể non mịn như này.
Mà không chỉ bàn tay, là cả cơ thể.
Phương Lạc Tịnh há hốc.
Đây là lần luống cuống đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm phục thù tới đăng cơ của nàng.
Đương lúc sờ mó cơ thể lẫn gương mặt lạ lùng này, thì cánh cửa trắng ngần kia bật mở, một vài bóng người mặc áo bào trắng như đạo sĩ đi vào, kéo thôi một thiếu phụ có vẻ mới ngoài tam tuần, thấy nàng tỉnh, bọn họ ngạc nhiên tới ngưng phắt cả lại.
- Phương Thu! - Thiếu phụ là người tỉnh táo đầu tiên, hét lên. - Con tỉnh rồi, con làm mẹ lo muốn chết, hu hu!
Bà lao tới ôm nàng, còn đang ngơ ngẩn vì câu nói của bà nên nàng không kịp né tránh cái ôm đó.
Mẹ? Cách phát âm có chút tương đồng mẫu thân.
- Sao con lại ngốc nghếch như vậy, sao con lại muốn bỏ mẹ chứ, nếu Trầm Uy không đồng ý đính hôn thì chúng ta còn có cách khác cơ mà, sao con lại muốn kết liễu mạng sống như vậy, hu hu hu.
Thiếu phụ khóc ngất, nước mắt lem nhem thấm ướt cả bả vai của nàng.
Mấy vị đạo sĩ kia phải dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi bà ta ra được.
Phương Lạc Tịnh choáng váng nghe cái gì mà “bệnh nhân không thể chịu kích thích”, cái gì mà “thương thế đã lành, có thể xuất viện”, rồi lại cái gì mà… “Trầm Uy”?
Là trùng tên sao?
oOo
Qua mấy ngày tọa lạc nơi này, với đầu óc nhạy bén cùng mưu sâu kế hiểm dò xét đủ điều, nàng cũng tra ra bản thân đang ở đâu, và là ai.
Cô gái này tên Phương Thu, năm nay mới tới 19 xuân thì phơi phới, hai năm trước vừa gặp đã yêu Trầm đại thiếu Trầm gia hiển hách, thế chết chỉ gả cho chàng, nhưng ai ngờ Trầm đại thiếu là cái đầu gỗ, vừa nhìn ra tâm ý cô thì lập tức từ chối.
Phương gia và Trầm gia đều là danh gia thế tộc, trải qua bao phen một khóc hai nháo ba thắt cổ, Phương Thu cũng làm trưởng bối Phương gia cùng Trầm gia mủi lòng trước mối tình si, đồng ý đính hôn định thân cho đôi trẻ.
Ai ngờ Trầm đại thiếu vừa thúi lại vừa cứng, ngay ngày đính hôn đập nát bàn thệ, thề chết không lấy vợ rồi bỏ đi.
Phương Thu đại tiểu thư đau lòng quá đỗi, khóc hết nước mắt, ngay đêm đó trầm mình tự vẫn.
Trong tâm Phương Lạc Tịnh rất là chê trách cách sống không tích cực này, nếu Phương Thu yêu Trầm Uy tới mức không có hắn không được, sao không cố gắng để bản thân mạnh hơn rồi trói gô cướp hắn về nhà, miễn bình luận!
Nhưng dù sao cũng là quan điểm sống của người khác, Phương Lạc Tịnh làm hoàng đế đã lâu, hiểu rõ nhất là nhân tâm, bản thân không muốn thì đừng ép người khác, nàng chỉ cười lạt rồi quẳng chuyện này ra sau đầu.
Không rõ hồn Phương Thu đã đi đâu, nhưng nàng tiếp quản thân thể này, thiên gia tự có thiên ý, nên cho tới khi nàng rời khỏi thì tuyệt không miễn cưỡng làm chuyện bản thân không muốn, tỷ như, giả dạng thành Phương Thu, hay tỷ như lao đầu vào quyến rũ Trầm Uy.
Cho dù hắn có cái tên giống y.
Tâm tính cũng có vẻ hơi giống.
Phương Lạc Tịnh biết bản thân đã rơi vào hậu thế rất xa, tự cười mình vọng tưởng, có lẽ y ở quá khứ đã thành gia sinh con từ rất lâu rồi, dù sao nàng ở tuổi gần lục tuần đã là đèn cạn dầu, nhưng hắn ở tuổi lục tuần vẫn có thể ra trận giết địch, tuyệt không yếu ớt.
Lại nói, Phương gia từ trên xuống dưới từ già tới trẻ đều cưng chiều vị tiểu thư yếu ớt này, sau khi nàng nhìn vào gương cũng hiểu lý do thôi, cô gái này quả thật được trời chiếu cố nhiều lắm. Xét dung mạo, khí chất, tướng tá, nếu nàng còn làm hoàng đế, có thể sẽ tuyển lựa cô ấy vào huấn luyện kế thừa ngôi vị cũng nên.
Hoặc giả là nam đế, thì quẳng ngay vào hậu cung.
Nhưng giờ đã xuyên vào đây rồi, những chuyện kiếp trước đã cách rất xa, Phương Lạc Tịnh cũng chẳng muốn nghĩ nhiều như vậy, giờ nàng đã là người chết, cho tới khi hắc bạch vô thường đến đón thì cứ coi như đi dạo chơi thăm thú hậu thế một lần đi.
Nhìn xem, thành quả Phương Lạc Tịnh nàng làm nên cũng không tệ.
Ngồi trên chiếc xe chẳng cần ngựa kéo lại có thể tạo nên khí mát mẻ trái ngược bên ngoài nóng bức, còn có thể cản gió mà vẫn nhìn rõ bên ngoài, Phương Lạc Tịnh thích thú quan sát cảnh sắc phố phường muôn người muôn vẻ.
Sắc phục nhìn lạ, nhưng vẫn đẹp mắt.
Dung mạo nhìn khác, nhưng cũng vẫn thuận mắt.
Tướng tá ai ai cũng tươi tỉnh cao ráo, chứng tỏ cuộc sống ấm no thịnh vượng.
Xem ra con cháu Chấn thiên quốc nàng, vẫn hạnh phúc lắm.
Vô thức, Phương Lạc Tịnh mỉm cười.
Vốn nàng chẳng lạnh lùng, chỉ vì từ nhỏ nhuốm thân vào thù hận, nhưng khi giải được thù, chú tâm vào quốc sự, coi niềm vui trăm họ là niềm vui bản thân, coi hạnh phúc trăm họ là mối quan ngại hàng đầu, lại coi… trăm họ là nhà.
Nhất thời thói quen khó bỏ mà thôi.
Bất chợt, một tiếng động kỳ lạ vang lên khiến nàng giật bắn người.
Chu Mẫn - mẫu thân của Phương Thu - kéo ra một vật thon dài hình chữ nhật, nhìn qua đen bóng như viên ngọc, lúc này lại phát sáng lấp láy, với con mắt tinh tường, nàng nhìn ra chữ trên đó “Tấn Nghi gọi đến”.
Pháp bảo ư?
Mắt Phương Lạc Tịnh sáng rỡ, nhích người ra trước quan sát.
Chu Mẫn ấn vào nó, khiến vật thể lạ ngưng bặt, đoạn, bà ép nó lên tai liến thoắng:
- Chuyện gì? … Cái gì, bà nói thật sao! Không được, sao có thể, tôi lập tức tới ngay.
… Thần kỳ như vậy, dù võ công không còn, nhưng linh hồn như vẫn cảm nhận giác quan lúc trước, nhạy bén vô cùng, nên nàng nghe ra từ trong vật thể đó một giọng nói khác lạ, dường như từ nơi xa vọng tới, thế nhưng lại rõ ràng là không dọa tới Chu Mẫn, xem ra nó là vật thể bình thường.
Có thể liên lạc với người ở xa, xem ra hậu thế quả thật vô cùng tiến bộ.
Nàng vô cùng phấn khích, chỉ muốn học hỏi ngay thôi.
Trong tâm, có lẽ Phương Lạc Tịnh chỉ là một đứa trẻ, nhưng trách nhiệm quấn thân khiến nàng buộc phải già dặn, giờ đây thoắt cái thay đổi thân phận, nàng cũng chẳng chút tiếc nuối chi mà ngược lại, còn cảm thấy hưởng thụ.
- Thu nhi, con đừng lo! - Chu Mẫn tức tối. - Mẹ vừa nghe tin tiểu tử Trầm Uy kia muốn tham gia đội đặc chủng, tuyệt đối không để nó tham gia đâu, con đừng lo.
Nhìn mặt nàng bình tĩnh, bà cho là gần đây nàng chịu kích thích mới thế, nhưng ngờ đâu tâm tư nàng quả thật chẳng gợn nổi cơn sóng.
… Đội đặc chủng, nghe có vẻ rất mạnh.
Chiếc xe ngoặt hướng, ngay lập tức chuyển sang đường khác, quan sát cảnh sắc thay đổi mãi cũng chán, nàng nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Mẫn nhìn con, cảm giác từ khi con tỉnh lại thay đổi rất nhiều, lạnh nhạt không ít, nhưng khí thế uy nghi không cho phép xâm phạm luôn ẩn hiện quanh nàng khiến bà vừa e sợ lại vừa lo lắng… đều tại tiểu tử Trầm Uy, hại Thu nhi dịu dàng của bà ra nông nỗi này.
Tới Trầm gia, Chu Mẫn hùng hổ mở của lao vào, còn Phương Lạc Tịnh vì chẳng biết mở cái thứ này, may sao phu xe cũng biết ý mà mở từ ngoài cho nàng.
Bước theo Chu Mẫn, nàng tò mò vào căn nhà to lớn mang kiến trúc kỳ lạ này, tuy vậy vẫn có vẻ rất vững chắc.
Chỉ thấy, đứng trước cửa là rất nhiều người vây quanh một thiếu niên cao lớn.
Bóng dáng đó, khiến nàng ngơ ngẩn dừng bước.
Thời gian như trở lại mấy ngàn năm trước, khi Phương Lạc Tịnh thống nhất bốn nước, Trầm Uy quỳ gối dưới chân nàng, thề nguyện “Vĩnh viễn không rời không bỏ bệ hạ”.
Lẽ nào… là do lời thề.
Bản thân có chút tự trách, sao có thể chứ, ngốc tử này.
Có khi nào là người giống người.
Ánh mắt nàng sắc bén, chỉ mong thật sự là thế.
Thu hồi tâm tưởng, nàng tiến lên, mỉm cười nho nhã mở lời:
- Trầm đại thiếu gia.
Mọi người vốn đang to tiếng, nhất mực ngăn cản Trầm Uy vào đội đặc chủng vì tiếng nói du dương cùng ngữ điệu nhẹ nhàng này làm cho ngây ngẩn, tiếp theo là quá ngạc nhiên vì câu nói đó.
Phương Thu luôn gọi Trầm Uy bằng tên.
Trầm Uy nhướn mày, y quay người nhìn về phía giọng nói, chỉ cảm giác giật mình, Phương Thu đứng trong nắng vàng mỉm cười yếu ớt, nhưng chẳng còn vẻ ngây ngô sung bái như trước, mà là tĩnh lặng như nước quan sát y.
Nụ cười tính kế đó khiến y rùng mình, cảm giác giống người ấy đến thế…
Y loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đã qua lâu như vậy, làm đủ cách tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng người, gần như y đã từ bỏ rồi…
Lấy lại vẻ lạnh lùng, y nghiêm nghị nhìn về phía cô gái ấy, nếu đã không thể cho, thì đừng để người ta mơ tưởng điều gì.
Lòng y từ mấy ngàn năm trước chỉ thuộc về một người thôi.
Nhìn dáng vẻ tâm tư xao động lại cố tỏ ra kín đáo kia, nàng biết Trầm Uy không chừng là y thật!
Sao có thể!!!
Đôi mắt nàng sẫm lại, nhưng nụ cười càng lúc càng tươi.
- Nghe mẹ nói huy… anh định gia nhập đội đặc chủng? - Xưng hô nơi này, khụ, nàng vẫn chưa quen.
- Đúng! - Trầm Uy đanh thép kiên định.
Đội đặc chủng, đi nhiều nơi, lại có nhiều cách truy cập tư liệu mật, không chừng sẽ tìm được người…
Nhìn dánh vẻ kiên quyết kia, Phương Lạc Tịnh quả thật tức muốn nghẹn họng!
Đầu gỗ! Chu Mẫn nói không sai, cái tên này quả thật là đầu gỗ!
- Anh có thể theo em một chút không, em… - Nàng liếc mọi người xung quanh, cắn môi, mắt long lanh chực khóc. - em muốn nói chuyện riêng với anh.
Cảm giác quả thật ngượng ngùng, từ khi đăng cơ nàng rất ít khi diễn trò đó nha.
Nhưng dựa vào hiểu biết của nàng, Phương Thu là cô gái yếu ớt như vậy đấy.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối kia, Trầm Uy có chút bài xích, đúng là dáng vẻ này dọa y mất dạng, yếu ớt nhưng lại bám dính hơn cao dán nữa chứ.
Trưởng bối Trầm gia nhìn y với kiểu, “con dám nói không đi”.
Thở dài, y quay người dẫn đường.
Sát khí tăng lên trong mắt Phương Lạc Tịnh, giỏi cho Trầm Uy, dám dẫn trước trẫm, muốn chết sao.
Nếu không biết thì thôi, người nơi này là hậu thế, là con cháu của nàng, nàng rất vị tha, nhưng y, có thể chính là người mà quá khứ là trung thần, là tri kỷ của nàng, sao có thể vô phép như thế!
Thật ra nàng không biết, từ trước tới giờ, kiếp trước kiếp này, Trầm Uy vẫn luôn như thế, chỉ với nữ đế của y mới nhìn được sắc mặt cung kính cùng vẻ thành khẩn dịu dàng mà thôi.
Phương Lạc Tịnh chỉ dừng một chớp mắt, rồi nho nhã theo sau Trầm Uy.
Tới khi nàng cảm giác xung quanh không còn hơi người cũng như chẳng có tầm mắt hướng theo, cũng là lúc Trầm Uy dừng lại.
Tâm nàng lại càng chùng xuống.
Có chút không khống chế được, khi y quay người, mở miệng nói “Cô muốn…” chưa xong, nàng đã động thủ.
Chân liến thoắng tiến lên trước theo bộ pháp đặc thù, tay tự hình thành trảo pháp riêng biệt, dù không còn nội công, nhưng chiêu thức quyền cước cùng các giác quan thì vẫn rõ mồn một, hơn nữa, vì chẳng còn nội lực, nên nàng xuất chiêu động thức mỗi cái đều là toàn lực, mỗi cái đều là chí mạng chẳng chừa đường sống.
Trên tất cả, nếu là Trầm Uy thật sự - người duy nhất đánh ngang tay với nàng - cho nên nếu thật là y thì… nàng chẳng thể khinh địch.
Còn Trầm Uy, mắt thấy chiêu thức quen thuộc, theo bản năng vận thức né tránh đỡ đòn, sau lại nhấc chân ra chiêu phản kích.
Tựa như… thời gian quay ngược lại hai nghìn năm trước.
Dưới vườn mai đỏ, tuyết trắng phủ quanh, Phương Lạc Tịnh hào sảng tay cầm bình rượu nữ nhi hồng chúc thẳng vào mồm, đoạn ném nó ra xa, cười sang sảng.
“Tới, Trầm Uy, đánh một trận!”
Rồi chẳng cho y cơ hội phân bua, lao tới như vũ bão, cũng bằng bộ pháp quỷ dị như thế.
Trầm Uy đờ đẫn, có chút mơ hồ không rõ đây là quá khứ hay hiện tại, là mộng hay thực.
Bởi y đã luôn mơ về giấc mộng này, đã mấy kiếp người.
Quyền qua cước lại, dễ phải trăm chiêu.
Phương Lạc Tịnh càng đánh càng xác định, theo đó tâm tình nàng cũng nặng nề, chẳng còn mang ý tiêu dao như lúc mới xuyên qua, hơn nữa, cơ thể này thật sự rất yếu, mới hơn trăm chiêu đã khó điều hòa hơi thở cùng lực lượng, cũng may là Phệ hồn công nàng luyện mang tính âm nhu khống chế, nên nhiều chiêu thức không cần dùng xuất nhiều sức lực mà chỉ lợi dụng lực của đối thủ phản kích lại, tuy vậy, vẫn là khó tránh khỏi mệt nhọc khi xuất chiến lâu dài.
Mắt thấy chiêu thức tấn công Trầm Uy tiến tới, nàng xoay người mượn lực từ chiêu chém tay của hắn, nhảy sang bên trái một quãng xa.
Rồi ngưng lại.
Trầm Uy cũng theo đó, ngơ ngẩn dừng lại.
- Trầm Uy… là ngươi thật rồi… - Phương Lạc Tịnh lẩm bẩm.
Sao lại có thể như vậy, thiên ý sao?
Nàng đã có lỗi với y cả đời, chỉ mong sau khi nàng chết y có thể buông bỏ mà hạnh phúc tại gia, rồi nếu có kiếp sau, quên nàng đi, tiếp tục hạnh phúc, như thế, nàng mới cảm thấy thư thả, bớt đi… tội lỗi.
Nhưng vì sao, nàng xuyên tới đây, y cũng đầu thai, lại vẫn nhớ nàng?
Đằng sau, mắt Trầm Uy nhòe nước… Lão thiên, nếu là mộng, thì xin đừng để y tỉnh lại.
Quỳ xuống, Trầm Uy dõng dạc hô:
- Bệ hạ!
Người trở về rồi…
Nữ đế của y… trở về rồi.
Từ nay y chẳng còn phải tìm nàng giữa muôn vạn người nữa, nàng đây rồi!