Một ngày sau, Tần Viễn Mặc lại đi gặp Thẩm Vân Chiêu.
Y sư chỉ thuốc cứu Tô Kiều Ngọc, là Tử Ô Đằng ngàn năm. Nơi sinh trưởng của Tử Ô Đằng trên thế gian cũng không nhiều, chủ yếu là khu Tây Vực nhưng cũng cực kỳ trân quý, huống hồ muốn Tử Ô Đằng ngàn năm, cũng chỉ có Tây Vực vào năm trước tiến cống, mang đến một gốc cây.
Mà Tử Ô Đằng trong một thọ yến, hoàng để cực kỳ sủng ái mà thưởng cho An Thanh công chúa Tần Nguyệt Ca.
Nghe sứ thần Tây Vực nói, năm trước, vừa lúc gặp được Tử Ô Đằng ngàn năm, liền tiến cống đổi lấy thái độ thân thiện của hoàng đế vương triều Đại Lương.
Mẫu thân Tần Nguyệt Ca là phi tử được hoàng thượng cực kỳ sủng ái, năm đó sinh hạ Tần Nguyệt Ca liền buông tay nhân gian, để lại một nam một nữ. Mà đôi mắt Tần Nguyệt Ca lớn lên rất giống với mẫu thân, cho nên đến nay, hoàng thượng yêu thích nàng vượt qua cả những công chúa khác.
Hoàn cảnh đại lao vẫn trước sau như một âm trầm thấm người, trên sàn nhà đều có không ít vết máu đỏ sậm.
Tần Nguyệt Ca vẫn là bộ dáng nghiêm nghị đầy khí thế, từ nhỏ đều ngâm trong bình mật, người khác cũng ngoan ngoãn nghe lời nàng.
"Nghe người khác nói, ngươi muốn gặp ta?" Trong lời nói mang theo khinh bỉ cùng ngạo nghễ.
Thẩm Vân Chiêu sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, nhìn Tần Nguyệt Ca hồi lâu, dứt khoát mở miệng nói, "Ta muốn Tử Ô Đằng ngàn năm trong tay công chúa."
Tần Nguyệt Ca khó hiểu, hắn thế nhưng không phải muốn xin nàng thả hắn ra ngoài, "Ngươi muốn thứ đó làm gì?"
"Tác dụng cụ thể công chúa không cần biết, chỉ cần biết yêu cầu của ta là được." Thẩm Vân Chiêu mệt mỏi mà dùng tay vịn vào tường.
Tử Ô Đằng ngàn năm tuy rằng trân quý, Tần Nguyệt Ca nghĩ nàng cũng không cần dùng, thứ đó chỉ là một trong những vật khác mà phụ hoảng thưởng cho nàng mà thôi.
"Muốn cái đó?" Tần Nguyệt Ca cong môi, hướng Thẩm Vân Chiêu cười, "Nếu ngươi trở thành phò mã của Đại Lương, trở thành phu quân của ta, đồ của ta tự nhiên sẽ là của ngươi."
"Thế nhưng lúc ta nói muốn ngươi cưới ta, ngươi hình như lại không muốn"
"Nhưng cũng không việc gì, hiện tại ngươi quỳ xuống, cầu ta, nói không chừng tâm tình ta tốt, lập tức cho ngươi." Ý cười không thấy nữa, ánh mắt đánh giá Thẩm Vân Chiêu.
Nàng từng cho rằng hắn thích nàng, hắn nguyện ý cùng nàng ngắm mai, trong mắt đều là ôn nhu, nàng đắm chìm trong ôn nhu của hắn không thể tự kiềm chế.
Nhưng đêm hôm đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy nàng sai rồi.
Cho dù nàng dùng dược, không mảnh vải che thân mà đứng ở cạnh hắn, sau khi hắn đem nàng bế lên giường lại không có thêm động tác gì.
Rõ ràng hai năm trước, Tô Kiều Ngọc có thể.
Vì sao hắn thích nàng lại không có bất kỳ động tác gì!
Lại cẩn thận ngẫm lại những chuyện lúc trước, Tần Nguyệt Ca càng nghĩ càng cảm thấy hắn là gặp dịp thì chơi.
Mà nàng lâu như vậy lại không nhìn ra, khuất nhục trong lòng quay cuồng lên.
Nàng mượn cớ đem hắn nhốt vào đại lao, nàng muốn lừa gạt người này vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ trên mặt đất cầu nàng!
Thẩm Vân Chiêu nghe nàng nói, nhìn thẳng vào nàng, trong giây lát, cười nói, "Lúc trước không thỉnh chỉ cưới công chúa vào cửa, thật sự là Thẩm mỗ ngu dốt, trong phúc mà không biết hưởng."
Nghe hắn nói vậy, Tần Nguyệt Ca xì cười, lộ ra ý tứ trào phúng, "Ta còn nghĩ rằng ngươi thích Tô Kiều Ngọc rất nhiều, hóa ra mọi thứ trong mắt của ngươi, đều không bằng lợi ích của bản thân ngươi a ha ha ha ha."
"Đáng thương cho nàng, cuối cùng vào lúc chôn vùi xuống Vị Thủy cũng không biết ngươi đã từng thích nàng!"
"Ngươi, thật là máu lạnh vô tình!"
Đợi nàng cười đủ, nhấc tay miêu tả hình dáng gương mặt của Thẩm Vân Chiêu, "Nhưng mà, kết quả là ngươi vẫn muốn trở thành phu quân của ta!"
Thẩm Vân Chiêu chán ghét Tần Nguyệt Ca, lại tán thành hai câu này của nàng, máu lạnh vô tình, nếu hắn không máu lạnh vô tình, sao có thể nhiều lần rút kiếm hướng nàng và vào lúc nàng bị thương lại không đem nàng ôm vào lồng ngực...
Từ đầu đến cuối, cũng không làm được một chút trách nhiệm mà phu quân phải làm, dù là một chút, cũng không có.
Ngón tay Tần Nguyệt Ca trượt xuống, muốn cùng Thẩm Vân Chiêu mười ngón tay đan vào nhau, nàng không biết về sau sẽ như thế nào nhưng trước mắt chỉ có thể như vậy, ít nhất nàng có thể cùng hắn ở bên nhau.
...
Công hiệu của Tử Ô Đằng ngàn năm không phải nói giỡn, Tô Kiều Ngọc đang chần chừ ở quỷ môn quan lại được một gốc cây Tử Ô Đằng kéo về.
Cũng cùng một ngày, Thẩm Vân Chiêu trở về Thiếu Khanh phủ. Vì không lâu trước, uống rượu độc, vốn hắn có thể đi như bay, hiện tại đi đến chỗ Tô Kiều Ngọc ở, lại cảm thấy cực kỳ vất vả mà dài dằng dặc.
Hắn siết chặt cây sáo ngọc trong tay, màu sắc thông suốt, chất liệu không tầm thường. Hắn nghĩ đến vì nàng mà thổi khúc đầu tiên nàng từng học.
Tô Kiều Ngọc nghiêm túc học sáo là vào hai năm trước, trước đó nàng cũng biết, chỉ là thổi không dễ nghe lắm. Trong rất nhiều nhạc cụ, nàng có nền tảng duy nhất là cây sáo, lúc ấy nàng hẳn là nghĩ, học tốt để thổi cho hắn nghe.
Nàng an tĩnh nằm trên giường, Thẩm Vân Chiêu muốn kéo lớp vải màu lam nhạt trước giường ra, sau khi chạm vào, lại dừng lại, thu tay về.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm nhuộm dần, Thẩm Vân Chiêu đứng cách giường hai thước, đặt sáo gần môi.
Tiếng sao dễ nghe vang lên, lưu chuyển trong phòng.
Lại thổi vào bóng đêm mịt mờ.
Tết Khất Xảo lần đó, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Kiều Ngọc. Khi đó hắn vẫn chưa chú ý đến nàng nhiều, chỉ nhớ rõ nàng là một cô nương thông minh lại lớn mật, trên mặt ngũ quan tinh xảo tràn đầy đơn thuần không trải qua thế sự.
Một ngày sau khi cưới, bóng đêm vẫn không khác thường ngày, khác thường chính là Thẩm Vân Chiêu một thân sát khí đi vào phủ từ cửa sau, cổ tay áo dính máu khiến hắn gai mắt, muốn nhanh chóng trở về phòng tắm gội thay quần áo.
Cách đó không xa, đình viện truyền đên tiếng sáo du dương êm tai.
Đầu xuân còn mang theo hơi lạnh, Tô Kiều Ngọc mặc áo choàng mỏng đỏ thẫm, đứng ở dưới tàng cây hoa đào, tay cầm sáo, linh động trôi chảy.
Hắn đối với âm luật không hiểu được, cũng chỉ có thể đứng dưới góc độ người xem, từ thính giác mà bình tích(*).
(*) bình tích: đánh giá phân tích.
Một khúc ấy, làm dịu đi bực bội trong lòng hắn, mang đến từng đợt yên lặng.
Thân ảnh dưới tàng cây, từ đó gắt gao bắt được ánh mắt hắn.
Lúc này, Thẩm Vân Chiêu thổi khúc, đúng là khúc đêm đó nàng đã thổi. Đã hơn một năm, cũng đủ để hắn thuộc lòng vào trong tim.
Một khúc ngừng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, hầu như biến mất.
Tấm lưng kia quay đầu nhìn nàng một cái, Tô Kiều Ngọc còn chưa nhìn rõ, bóng dáng đã biến mất trong lớp sương mù, Tô Kiều Ngọc đẩy đám người ra, muốn gọi hắn lại, nhưng thật sự không nhớ nổi hắn là ai.
Một cái tên miêu tả sinh động, lại như mắc trong cổ họng.
Hồi lâu, lời nói mê sảng từ trong miệng phát ra, "Vân Chiêu..."
Nhưng đối phương đã sớm không thấy bóng dáng.
Hình ảnh vừa chuyển, tiệc rượu tân hôn do Thẩm phủ mở. Khăn voan che hết tất cả, để lại cho nàng một màu đỏ của thiên địa(*).
(*) thiên địa: trời đất.
Hắn nâng khăn voan của nàng lên, Tô Kiều Ngọc vẫn không thấy rõ mặt của hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tràng lạnh băng của đối phương.
Nhất thời cực kỳ ủy khuất. Trong mộng cũng không biết vì sao lại ủy khuất, nhưng mũi nghẹn ngào.
"Vân Chiêu, ta thích chàng..."
"Nàng vì sao lại đối với ta như vậy, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy, lại không mất một chữ đập vào trong lòng Thẩm Vân Chiêu đến đau đớn.
Thẩm Vân Chiêu siết chặt cây sáo trong tay, một khúc đã thổi xong, khúc chung nhân tán(*), hắn, hắn là rời đi.
(*) khúc chung nhân tán: khúc cuối cùng người rời đi.
Xoay người sang chỗ khác, cẩn thận đẩy cửa ra, Tần Viễn Mặc ngoài phòng nghe thấy tiếng nhìn hắn, phát hiện khóe miệng hắn một mạt huyết sắc, "Ngươi?"
Thẩm Vân Chiêu không sao cả, lau đi, "Không có việc gì."
"Từ nay về sau, nàng làm phiền ngươi chiếu cố." Không muốn lại không thể làm gì.
"Ngươi không định chờ nàng tỉnh lại sao?" Tần Viễn Mặc chần chờ hỏi.
"Cứ như vậy đi, nguyện cả đời còn lại của nàng không có ta, không lo không bệnh, sung sướng an khang..."
Gió nổi lên, Thẩm Vân Chiêu chậm rãi biến mất, như trong mộng nhiều năm qua của Tô Kiều Ngọc, như vậy mà biến mất.