Tương Tư Cùng Người Tẫn Thành Tro

Chương 5: Ta tự mình động thủ




Editor: Meo meo thích cười
Tần Nguyệt Ca nhìn Tô Kiều Ngọc ngây ngốc, trên mặt mang ý cười, tiện tay vứt bình rượu tinh mỹ xuống, bình rượu rơi xuống đá phiến trên mặt đất, lăn vài vòng.
Xoay người đi đến giữa thọ yến, cùng người xung quanh trêu đùa, để lại Tô Kiều Ngọc đang quỳ ở đó.
Ý chỉ của thánh thượng, Thẩm Vân Chiêu đưa ra hưu thư cũng không hợp, nhưng nếu Tô Kiều Ngọc tự mình đưa ra, vậy tất cả đều trở nên thuận lý thành chương, nhưng lại hợp lý.
Người xung quanh tới tới lui lui đều không tránh được chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi, lời nói lại vô cùng đáng ghét.
Tô Kiều Ngọc chậm chạp lấy lại tinh thần, cũng mặc kệ người khác nói cùng chỉ trích. Nếu như, như vậy mới có thể đổi được tính mạng của Vân Nhi, vậy chuyện này cũng không có gì không đáng giá.
Đứng dậy, nhận lấy khăn tay Lục chấp đưa, lau rượu còn đọng trên mặt, hờ hững mà ngồi bên cạnh Thẩm Vân Chiêu.
Thẩm Vân Chiêu không quay đầu nhìn nàng, trên mặt bất động thanh sắc(*), đôi tay dưới cổ tay áo nắm chặt thành quyền.
(*) ung dung thản nhiên, bình tỉnh, không biến sắc.
Là ai để nàng đến nơi này!
Rõ ràng biết được đến đây chỉ chịu nhục nhã, vì sao còn khăng khăng đến!
Nuôi hộ vệ trong phủ để làm gì, một đám phế vật không dùng được!
Thái phó Thẩm La Hàm ngồi ở phía trên híp mắt lại, mắt lạnh nhìn mọi chuyện phát sinh, lại liếc mắt nhìn Thẩm Vân Chiêu một cái, "Nếu công chúa nói không tha thứ cho Kiều Ngọc, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp xin công chúa bớt giận mới được, không thể ủy khuất công chúa được thánh thượng sủng ái!"
Thẩm La Hàm là nghĩa phụ của Thẩm Vân Chiêu, trong trí nhớ, Thẩm Vân Chiêu là được hắn chăm sóc, người ngoài nhìn ra, nếu không phải Thẩm La Hàm, Thẩm Vân Chiêu đã sớm đói chết ở đầu đường rồi.
Hắn xem như là trưởng bối của Thẩm Vân Chiêu, Tô Kiều Ngọc gả cho Thẩm Vân Chiêu, hắn tự nhiên cũng thành trưởng bối của Tô Kiều Ngọc.
Lúc này nghe hắn nói, khiến Tô Kiều Ngọc nhăn mày lại. Tuy trên danh nghĩa, người này là trưởng bối của nàng, nhưng dung mạo của Thẩm La Hàm đều mang hơi thở âm lãnh, thực sự khiến trái tim của nàng sợ hãi.
"Kiều Ngọc hiện giờ là phu nhân của Vân Chiêu, đã làm sai chuyện thì tự nhiên là cả hai gánh vác. Không bằng..."
Hắn tạm ngừng, khoan thai gỡ xuống một thanh kiếm trước phòng khách, ném vào lòng ngực Thẩm Vân Chiêu."
"Vân Chiêu, ngươi tự động thủ, cắt đứt gân tay của nàng, coi như là khiển trách." Lại giương mắt nhìn về An Thanh công chúa cách đó không xa, nụ cười không thay đổi, "Công chúa cho rằng, biện pháp này như thế nào?"
"Trước mặt mọi người cắt đứt gân, tuy có chút máu tanh... Nhưng lại là biện pháp không tồi!"
Tần Nguyệt Ca tùy ý nói, tuy rằng đối phương nói muốn mình vui nhưng từ khẩu khí âm trầm của Thẩm La Hàm nói ra lại có vẻ hơi đáng sợ.
Thẩm Vân Chiêu nắm chặt chuôi kiếm, ngồi ở trước bàn ăn, trong mắt lại chứa cảm xúc cuồn cuộn.
Tô Kiều Ngọc trong lòng hoảng loạn, cắt gân tay, vậy về sau sẽ giống như phế nhân!
Không!
Hốt hoảng nhìn xung quanh, Tô Kiều Ngọc run đến lợi hại, hướng về phía Thẩm Vân Chiêu liên tục lắc đầu.
Trong giây lát, Thẩm Vân Chiêu cầm chuôi kiếm, từ ghế đứng lên, uy áp phân tán ra bốn phía, ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng nhìn chằn chằm Tô Kiều Ngọc đang co quắp nằm dưới đất.
Tô Kiều Ngọc cỡ nào hy vọng hắn có thể mở miệng cự tuyệt, nhưng hắn không nói một lời, vỏ kiếm bị hắn ném ra sau, lộ ra thân kiếm, hiện ra sắc nhọn, trong lúc nhất thời sát khí nổi lên bốn phía.
Mũi kiếm đến gần, đây là lần thứ hai Thẩm Vân Chiêu cầm kiếm chỉ vào Tô Kiều Ngọc, Tô Kiều Ngọc ngực phiếm lạnh, trong đôi mắt đẹp chứa đựng đầy luống cuống cùng hoảng loạn, tay chống đất, liên tiếp lùi về phía sau, chật vật không chịu nổi.
Thẩm Vân Chiêu cau chặt mày, lưu loát mà giơ kiếm đâm đến cánh tay Tô Kiều Ngọc.
"A!"
Tô Kiều Ngọc tránh đi nhát kiếm trên cổ tay, lại thương tổn đến cánh tay. Áo bông màu xanh bị thanh kiếm cắt rời, máu tươi tràn ra, trong phòng khách bị một cỗ nhàn nhạt mùi máu tươi vây quanh, không ít nữ quyến vào lúc rút kiếm trong chớp mắt nắm lấy tay áo che mắt lại hoặc lùi về phía sau.
Cánh tay bị thương, ngược lại khiến Tô Kiều Ngọc bị ép buộc bình tĩnh lại, thân mình không hề phát run. Cũng mặc kệ miệng vết thương không ngừng đổ máu, một tay cầm mũi kiếm, làm ngón tay tinh tế bị thương, máu từng giọt chảy xuống, bắn tung tóe lên thảm màu nâu.
Có lẽ là gần đây khóc đến nước mắt đã cạn, lúc này trong mắt Tô Kiều Ngọc không chứa một chút nước mắt, cho dù đau đớn xuyên tận đáy lòng, cho dù hiện tại mồ hôi như thác nước, sắc mặt tái nhợt.
"Không nhọc Thẩm đại nhân lo lắng..." Tô Kiều Ngọc cắn răng mở miệng, mắt không lưu chuyển, nhìn chằm chằm Thẩm Vân Chiêu.
"Ta tự mình động thủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.