Tương Tư Cùng Người Tẫn Thành Tro

Chương 7: Xin lỗi nỗi tương tư tận xương của ngài




Tần Nguyệt Ca khẽ nhíu mày, "Không biết thượng sách của thái phó đại nhân, có chỗ nào cao minh?"
Thẩm La Hàn cười, cúi người ở bên tai Tần Nguyệt Ca, môi khép mở, phác họa ra âm mưu ngoan độc.
"Biện pháp của Thẩm đại nhân luôn độc đáo mà máu tanh như vậy. Chẳng lẽ tại lúc ngươi để ta bắt đi con trai của nàng ta liền đã dự tính trước tất cả?" Tần Nguyệt Ca tận lực làm cho giọng của mình nghe như tùy ý một chút, che dấu đi nội tâm sợ hãi.
"Công chúa cần phải nắm bắt thời cơ a." Thẩm La Hàm dùng ngữ khí quỷ dị nói, rồi xoay người nâng bước rời đi.
Hành lang gấp khúc, gió thổi cành khô, truyền đến âm thanh sàn sạt đến rợn người.
Tô Kiều Ngọc nằm trên giường gỗ, ánh mắt rời rạc, thẳng đến khi nữ y băng bó, buộc lại miệng vết thương mới vì đau đớn mà hít một hơi.
Lúc bị đâm bởi vì phẫn hận trong lòng cùng chết lặng thậm chí còn cảm thấy không quá đau, hiện tại phục hồi tinh thần, đau đớn xông đến khó có thể ức chế.
"Nàng thế nào?" Tần Viễn Mặc vừa thấy nữ y đi ra khỏi cửa phòng, liền vội vàng tiến đến dò hỏi, giữa chân mày hiện lên vẻ quan tâm.
"Nền tảng của cô nương khá tốt, chỉ là lúc trước bị cảm lạnh, hơn nữa hôm nay bị kiếm đâm bị thương, tích tụ vào tim, sợ rằng sẽ để lại bệnh căn, sau này phải điều dưỡng cẩn thận."
Nữ y dứt lời, đem phương thuốc đưa cho tiểu cô nương đi theo phía sau, phân phó nàng đi bốc thuốc.
"Đa tạ!" Tần Viễn Mặc nhanh chóng nói lời cảm tạ sau đó đẩy cửa đi về phía giường gỗ.
Tô Kiều Ngọc nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn như cũ không phản ứng gì, hai mắt nhìn chằm chằm xà nhà, không biết đang nhìn gì hay nghĩ đến cái gì.
"Kiều Ngọc?" Tần Viễn Mặc mở miệng, giọng nói êm dịu mạng theo chút do dự cùng dè dặt.
Tô Kiều Ngọc nghiêng đầu, nhìn Tần Viễn Mặc, nhìn không chớp mắt, muốn nói rất nhiều, miệng hơi há lên rồi lại chỉ nói ra hai chữ, "Cảm ơn." Thiên ngôn vạn ngữ đều hàm chứa trong hai chữ này.
Lần trước, Tần Viễn Mặc gọi nàng là Kiều Ngọc là khi nào đây? Đại khái là hơn hai năm trước đi. Khi đó nàng còn chưa gả đi, quan hệ của hai người rất tốt, là hai đứa nhỏ vô tư.
Vào lúc Tô Kiều Ngọc gả đi, Tần Viễn Mặc liền ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, không liên hệ cùng Tô Kiều Ngọc nữa. Hắn muốn nàng sống tốt, nếu hai người tiếp tục có giao tình, hắn sợ bản thân khó có thể ngăn chặn tình yêu đối với nàng, một phần tương tư tận xương.
Hiện giờ, nàng hãm sâu vào khốn cảnh sống chết, cuối cùng hắn vẫn không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, cho dù nhúng tay vào việc này sẽ khiến mình bất lợi, cho dù trước mặt là vực sâu.
Tô Kiều Ngọc biết tâm tư của hắn, hôm này đúng là nàng nợ hắn, dính vào chuyện như vậy chỉ mang đến phiền toái cho hắn. Hoặc không bằng nói là nàng vẫn luôn nợ hắn. Đối với sự giúp đỡ của hắn, Tô Kiều Ngọc cảm kích tận đáy lòng.
"Nếu như, lúc trước muội gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để muội chịu thương tổn!" Trong mắt Tần Viễn Mặc tràn đầy tức giận.
Tô Kiều Ngọc cười khổ một tiếng, không lên tiếng đáp lại.
"Đáng lẽ hai năm trước nên xin ý chỉ cưới muội!" Xưa nay Ngũ hoàng tử vui buồn không lộ ra, cuối cùng cũng vì nữ nhân mình yêu mến, nhiễm cảm xúc.
Nhưng Tô Kiều Ngọc biết, mọi việc đều không có nếu như, không có lựa chọn. Hiện giờ, nàng đã rơi xuống vực sâu, Tần Viễn Mặc lại đứng ở trên đám mây, thân phận, những việc đã trải qua, tất cả đều hiện rõ đây là không có khả năng.
Hơn nữa, cho dù lại lặp lại thêm một lần nữa, nàng, có lẽ vẫn ái mộ Thẩm Vân Chiêu, dáng người mặc áo bào trắng kia, trong trẻo lại lạnh lùng.
"Xin lỗi..."
Đôi mắt Tô Kiều Ngọc chua xót, xin lỗi đã không thể đáp lại yêu thương, xin lỗi vì hôm nay cứu giúp lại mang đến tai họa, trừ hai chữ này, nàng cũng không biết còn có thể nói gì khác.
"Thẩm Vân Chiêu đối với muội như vậy, muội buông xuống đi, theo ta, ta nhất định sẽ bảo hộ muội một đời chu toàn!" Tần Viễn Mặc đau lòng cầm lấy tay của Tô Kiều Ngọc.
Vừa dứt lời, có người đẩy mạnh cửa đi vào, gió lạnh thổi khắp phòng, "Ngũ hoàng tử điện hạ, Tô Kiều Ngọc đến bây giờ vẫn là phu nhân của Thẩm phủ, nói ra những lời này cũng không quá thích hợp đi?"
Thẩm Vân Chiêu híp mắt, ám lưu trong đôi mắt thon dài bắt đầu khởi động, khóe miệng hơi cong lên, lại phá lệ có vẻ nguy hiểm.
Tần Viễn Mặc không nghĩ tới hắn sẽ đến nơi này, vừa nghe Thẩm Vân Chiêu nói, có chút chán nản, "Nếu ngươi nhẫn tâm đem kiếm chỉ vào nàng, vậy còn nói cái gì là phu nhân của ngươi!"
Bầu không khí lạnh đến đóng băng, Thẩm Vẫn Chiêu cũng mặc kệ lý do thoái thác của Tần Viễn Mặc, đi đến trước giường, bỏ qua bàn tay ngăn ở phía trước, nắm lấy cổ tay Tô Kiều Ngọc, kéo cô từ trên giường xuống.
"Hửm?" Thẩm Vân Chiêu nhìn vẻ mặt Tô Kiều Ngọc thống khổ giãy giụa, "Hưu thư một ngày chưa viết, cô vẫn là phu nhân của ta, nên ở Thẩm phủ."
Tô Kiều Ngọc ra sức muốn tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, phủ đệ kia đối với nàng mà nói, hiện tại sẽ chỉ là địa ngục.
Nàng chỉ muốn mang theo Vân Nhi rời đi, cùng Thẩm Vân Chiều từ nay về sau thành người xa lạ.
Vân Nhi!
Tô Kiều Ngọc đột nhiên ý thức được, Vân Nhi vẫn còn ở trong tay nữ nhân ác độc Tần Nguyệt Ca kia, dựa theo cách nói của Tần Nguyệt Ca, hẳn là đã đem Vân nhi trở về, nàng cần phải quay về Thẩm phủ đón nó.
Nghĩ vậy, Tô Kiều Ngọc ngừng phản kháng, để mặc cho Thẩm Vân Chiêu lôi kéo bản thân hướng về phía xe ngựa ngoài cửa.
Tần Viễn Mặc muốn ngăn cản, tay ngừng ở giữa không trung, đầu ngón tay run rẩy, hắn dùng lập trường gì tới cản đây? Cuối cùng cõi lòng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể nhìn Thẩm Vân Chiêu đem Tô Kiều Ngọc đẩy vào trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.