Tương Tư Như Mai

Chương 7: Núi có cây cây lại có cành, lòng nhớ quân quân nào có hay 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
1383158_327024130775391_1382294315_n
*Câu thơ tiêu đều lấy trong bài thơ Việt nhân ca, xem thêm tại đây
Đêm 23 tháng chạp, Hoàng thượng truyền chỉ, không có chuyện gì thì không cần vào triều, có việc thì viết vào sớ trình lên, các đại thần đều an tâm ở nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới, chuyện vụn vặt cũng không cần tự mình hỏi đến, chỉ là giữa đồng liêu với nhau, thân bằng cố hữu có chút lễ tiết cần qua lại mới tự mình ra mặt. Như đến vương phủ vấn an Hướng Vương gia, mang theo chút quà, nói chút chuyện phiếm trông mong năm sau Vương gia sẽ nói mấy lời hay trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng rất coi trọng đề nghị của Hướng Vương gia. Chỉ là vị Vương gia này nhìn thì ấm áp như gió mùa xuân, thân thiết hiền lành nhưng trong lòng lại lạnh như băng, không thân thiết với ai, không ai có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn. Ai, khó nắm bắt lắm thay!
Trong đại sảnh Hướng vương phủ, Hướng Bân nhàn nhạt nhìn quan viên Bộ Lại đang khẩn trương, lắp bắp nói, Hướng Bân mỉm cười cổ vũ hắn nói cho xong.
–         Vương gia, nghe… nghe nói Bộ Hộ còn thiếu… thiếu chức quan… ở Bộ Lại đã vài năm, không biết có thể nhờ Vương gia nói với Hoàng thượng đôi câu, cho tiểu nhân một cơ hội.
Ai, cuối cùng đã nói xong, quan viên kia nhìn Vương gia với vẻ lấy lòng, ánh mắt Vương gia híp lại, nghe nói Vương gia híp mắt là lòng không vui, hắn không khỏi bối rối vội nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn Vương gia nữa. Trời đông tháng giá mà quan viên kia cảm thấy mồ hôi thấm ướt mấy lớp áo.
Hướng Vương gia không trả lời, chỉ lo nghịch nghịch chiếc quạt trong tay, đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại, quan viên kia như nghe được tiếng tim đập của mình rất rõ ràng. Hướng Quý bưng trà đi vào, vừa thấy đã hiểu, đây là người thứ mấy của hôm nay rồi, những người này đúng là lòng ôm hi vọng, tuy rằng Vương gia được Hoàng thượng sủng ái nhưng cũng không kiêu ngạo, chỉ có người có tài thì Vương gia mới tiến cử với Hoàng thượng, những đám quan viên này làm quan trong triều với Vương gia bao năm chẳng lẽ còn không biết? Vương gia mỉm cười như ánh mặt trời ấm áp cũng không có nghĩa là mùa xuân thực sự.
–         Đại nhân, mời dùng trà.
Quan viên kia gật đầu cảm ơn Hướng Quý, ít nhất cũng có người lên tiếng.
–         Lý đại nhân.
Hướng Bân không nhanh không chậm mở miệng, vẫn là nụ cười thân thiết:
–         Đại nhân nói vậy chẳng phải là muốn tiểu vương trở thành kẻ bất nghĩa sao. Đại nhân nghĩ mà xem, thuyên chuyển quan lại là chuyện Hoàng thượng rất quan tâm, đương kim Hoàng thượng rất anh minh, dùng người không theo khuôn mẫu gì cả, không để ai chịu thiệt cho nên mới có thời thái bình thịnh thế bây giờ. Giờ ông muốn tôi thay đổi quyết định của Hoàng thương, có phải là là cảm thấy Hoàng Thượng…
–         Không, Vương gia!
Vị kia hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống trước mặt Hướng Bân, chân run rẩy:
–         Tiểu thần không dám, tiểu thần không dám, tiểu thần sai rồi, xin Vương gia hãy tha tội cho tiểu nhân.
Hướng Bân đứng lên, bước tới đỡ người kia dậy:
–         Lý đại nhân có tội gì chứ? Người ai chẳng hướng lên cao, đó là chuyện thường tình, chỉ là tiểu vương bất lực mà thôi. Đứng lên đi, về sau cứ an tâm làm việc, Hoàng thượng sẽ nhìn thấy. Hướng Quý tiễn Lý đại nhân về. Đúng rồi, còn có lễ vật này nữa, tiểu vương không làm được chuyện đương nhiên là không dám nhận, xin hãy mang về đi thôi!
Người kia định giải thích cái gì đó nhưng lại thấy Hướng Bân đã xoay người đi vào hậu đường, lau mồ hôi rồi nuốt lời muốn nói lại. Ai dà, lời đồn trên phố quả là không sai, Hướng Vương gia đúng là ý chí sắt đá, lòng ôm hi vọng đúng là không để làm gì, ngược lại lại khiến Vương gia phản cảm, ai! Hướng Quý đỡ vị quan đứng cũng không vững lại:
–         Đại nhân, mời qua bên này!
–         Làm phiền tổng quản, hôm nay đúng là xấu hổ quá!
Chuyện vừa nãy khiến ba hồn của ông đã bay mất hai rồi.
–         Không có chuyện gì, đại nhân, đây là chuyện thường tình, Vương gia rất thấu hiểu, cũng không để trong lòng đâu.
Hướng Quý trấn an, người kia vui mừng:
–         Vương gia sẽ không để tâm?
–         Thật đó ! Nhưng đại nhân, Vương gia có sự khó xử của Vương gia, ông cũng nên thông cảm cho Vương gia mới được. Nào, đi qua bên này, đi từ từ nhé!
–         Đương nhiên rồi, hạ quan nào dám!
Vất vả lắm Hướng Quý mới đỡ được Lý đại nhân bị dọa mất hồn kia lên kiệu, lại thấy có một chiếc kiệu khác dừng lại trước phủ, cười khổ lắc đầu, nhìn lại thì thấy là Vệ Thức Văn xốc rèm bước ra, Hướng Quý thở phào nhẹ nhõm cười bước lên đón:
–         Vệ đại nhân, ngài tới rồi, hôm nay Vương gia đang nhắc tới ngài đó?
Vệ Thức Văn cười lớn:
–         Giờ Hướng phủ khách khứa tấp nập, tôi đâu dám tới quấy rầy, chỉ sợ không có lễ vật tốt sẽ bị Hướng tổng quản đuổi ra khỏi cửa!
–         Vệ đại nhân lại nói đùa rồi, mời, hôm nay Vương gia đã tiếp mấy người rồi, đang phiền chán đây, ngài tới nhất định Vương gia sẽ rất vui vẻ.
–         Hướng tổng quản, ông nói sai rồi, Vương gia sẽ không phiền đâu, nếu phiền thì Vương gia đã không gặp bọn họ, Vương gia ấy à, giờ đang vui lắm đây, nhìn những người bình thường tỏ vẻ trí thức giờ mất mặt như vậy, đâu phải là chuyện dễ được thấy.
Hướng Quý sửng sốt, Vệ đại nhân nói hình như cũng có chút đạo lý, chỉ là Vương gia cười tươi như vậy, đâu phải là người có “ý xấu” như vậy đâu!
–         Tổng quản, hậu hoa viên nhà ông dường như là rất trống trải, mấy hòn giả sơn với vài cây tùng bách cũng quá là phí phạm khu vườn rộng như vậy. Vườn sao, nó phải có hình dạng của khu vườn chứ, phải có nhiều cây cối bốn mùa thay đổi, có chút đình đài lầu các, ngày ngày nhìn mấy cây tùng kia chán muốn chết.
Vệ Thức Văn đi trên đường, nhìn hậu hoa viên rộng mở, lần đầu tiên phát hiện Hướng vương phủ trông tẻ nhạt như vậy, không nhịn được mà đề nghị.
–         Thức Văn nói hay lắm.
Hướng Bân đang đọc sách ở hậu đường bị lời nói của Vệ Thức Văn cắt lời, vẻ mặt vui mừng:
–         Phụ thân, mẫu thân và Bối Nhi đều ở lại trong cung, một mình ta ở đây, một đại nam nhân cũng không có chú ý được nhiều, không để ý được mấy chuyện này. Như mùa đông này, nếu có chút hoa mai, ngồi trong bên lò sửa uống rượu, đạp tuyết tìm mai thì thật tuyệt vời.
Mai! Có người rất yêu hoa mai, nếu có một vườn mai, chắc hẳn hắn sẽ thường xuyên đến đây dạo chăng. Vẻ mặt Hướng Bân thoáng chút dịu dàng khiến Vệ Thức Văn và Hướng Quý cả kinh, nhất thời không thể tìm được phương hướng.
–         Hướng Quý, mùa xuân sang năm ông đi tìm mấy loại mai đẹp về trồng đi. Thức Văn, vào đi!
Hạ nhân sớm đã bưng trà nóng Vệ Thức Văn yêu thích lên, vị Trạng nguyên này là bằng hữu thân thiết của Vương gia, sở thích của hắn hạ nhân sớm đã hiểu rõ. Phẩm trà rồi lại ăn chút điểm tâm, Vệ Thức Văn thỏa mãn nói với Hướng Bân:
–         Quý phủ của huynh tuy không có vườn đẹp nhưng lại có đầu bếp giỏi.
Hướng Bân vui vẻ:
–         Như Thiên cũng thường nói vậy, đáng tiếc Di Phi lại chẳng thích, cùng lắm hắn cũng chỉ uống hai ngụm rượu, ít khi dùng thứ gì khác khiến đầu bếp nhà ta bị đả kích rất lớn.
–         A, từ khi Lâm Tiểu Vũ kia bỏ đi, Di Phi như mất đi tình cảm, không có độ ấm, lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng thèm để ý cái gì cả. Nếu hắn không phải là con trai độc nhất của nhà họ Tề thì ta đã nghĩ hắn sẽ xuất gia đi tu đó. Ai, hỏi thế gian tình ái là chi, khiến người ta si si ngốc ngốc. Đáng tiếc hắn yêu người không thuộc về mình, như vậy rất không đáng.
Vẻ mặt Vệ Thức Văn rất khinh thường, lúc trước ba người bọn họ đều nhìn ra Lâm Vũ Nhi muốn học đàn là giả, có tư tình với nhạc công mới là thật, chỉ riêng Tề đại công tử kia là chẳng hay biết gì.
–         Chuyện Lâm Tiểu Vũ và nhạc công đừng để cho Di Phi biết, để hắn nghĩ rằng nàng ta ngã xuống núi chết đi, như vậy, ít nhất hắn cũng được dễ chịu hơn chút.
Hướng Bân đặt chung trà lên môi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tề Di Phi luôn tự phụ thông minh, không ngờ lại bị một nữ tử đùa giỡn như vậy.
–         Không biết thì cái gì?
Lãnh Như Thiên lớn tiếng cười bước vào, không hề câu nệ, tự tìm ghế ngồi xuống:
–         Hai đại nam nhân cũng học theo người ta bàn luận sau lưng người khác, quá xấu xa!
Hướng Bân và Vệ Thức Văn cười lớn. Tuy rằng tính tình bốn người rất khác nhau nhưng lại hòa hợp hơn anh em một nhà, đặc biệt là sự thẳng thắn, chân thành của Lãnh Như Thiên khiến người ta rất thoải mái.
–         Chúng ta đang đoán hôm qua Lãnh công tử ở trong phòng người đẹp nào ở Hải Đường viện?
Đột nhiên Lãnh Như Thiên trở nên lo lắng:
–         Này này… Đừng nói lung tung.
Thần sắc kích động, chạy trước chạy sau nhìn thấy không có ai khác thì mới an tâm ngồi xuống:
–         Quận chúa muội muội nhà ngươi không ở đây chứ?
Hướng Bân hiếu kỳ:
–         Bối Nhi có liên quan gì đến chuyện này sao?
Lãnh Như Thiên đỏ mặt:
–         Nàng… nàng ấy miệng rộng, nếu bị nàng nghe được, nàng nói khắp nơi, để Hoàng thượng và phụ thân ta biết được thì ta còn mặt mũi gặp ai nữa?
–         Ngươi…
Hướng Bân và Vệ Thức Văn chỉ vào Lãnh Như Thiên, cười ha hả:
–         Không thể nào, Như Thiên, không phải ngươi vẫn tự cho mình là công tử phong lưu sao?
–         Có gì mà cười vui như vậy?
Tề Di Phi bước vào mang theo một luồng khí lạnh, cúi người hơ tay bên chậu than, khuôn mặt lạnh lùng vẫn chẳng chút tình cảm.
–         Hôm nay không hẹn mà gặp, để ta bảo đầu bếp hâm rượu, làm chút đồ ăn ngon, chúng ta cùng uống sảng khoái một trận đi.
Hướng Bân đề nghị.
–         Chút nữa bàn chuyện này, nói tiếp chuyện kia đi. Như Thiên, ngươi nói đi, Quận chúa Tự Bối sao lại miệng rộng?
Vệ Thức Văn xấu xa nháy mắt với Tề Di Phi, vẻ mặt như quyết sẽ không tha cho Lãnh Như Thiên, Tề Di Phi ăn ý ngồi xuống chờ.
Lãnh Như Thiên hoảng đến độ râu dựng ngượng, nhìn Hướng Bân định xin giúp đỡ, đáng tiếc đối phương cũng đang tò mò nhìn qua. Hán tử cao to quyết tâm… mặc kệ:
–         Ta nhìn Bối Nhi quận chúa lớn lên, trước kia trông lanh lợi đáng yêu, nay trưởng thành lại càng xinh đẹp khiến lòng người say đắm. Ta… ta không muốn nàng có ấn tượng xấu gì về mình. Thực ra quận chúa Tự Bối chỉ là có chút kiêu ngạo chứ không phải là miệng rộng, ta nói vậy… Ai, các ngươi đều hiểu rồi chứ! Các người đừng có cười trộm, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta có ý nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta, các ngươi đừng có nói lung tung ra bên ngoài khiến quận chúa khó xử, nàng đáng được đối xử tốt.
Lời của Lãnh Như Thiên càng lúc càng thấp, mấy câu cuối gần như là không thể nghe được. Ba người vốn định trêu đùa, nghe xong lại chẳng nói được gì hơn.
Hướng Bân không ngờ người anh em nhìn trông phóng khoáng mà lại có được sự tinh tế này, lòng không khỏi có chút cảm động. Lãnh Như Thiên ngoài mặt phong lưu nhưng không hề hạ lưu, là người hào sảng chính trực khiến hắn rất quý trọng. Hắn vỗ vỗ Lãnh Như Thiên:
–         Nếu Bối Nhi có thể phó thác cho Như Thiên thì chính là phúc phận của nó, nhưng đây là chuyện lưỡng tình tương duyệt, mọi thứ đều phải theo duyên phận.
Lãnh Như Thiên chỉ cười ngây ngô gật gật đầu, chẳng nói gì thêm. Ba người cũng đều trầm mặc không nói.
Chữ “tình” vô cùng vi diệu, không những không thể miễn cưỡng người khác mà cũng chẳng thể tự khống chế bản thân. Có khi tuy rằng biết rõ không nên yêu thương ai đó nhưng lại không tự chủ được mà vẫn thương yêu nàng. Trêu đời này vốn có thứ tình cảm kì diệu đó, không cần oán giận cũng chẳng mong áy náy. Tình yêu vốn là thứ khó nắm bắt nhất, có khi đau khổ, có khi ngọt ngào, có khi khiến người ta vui vẻ, có khi lại khiến người ta bi thương. Việc này hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi có phải là anh hùng, có được thân phận tôn quý hay không.
Biểu hiện của Lãnh Như Thiên rất chân thành, nghĩ lại, những hành vi bình thường của hắn cũng chỉ là một cách để che dấu, nội tâm lại trân trọng tiểu quận chúa mọi người vẫn nghĩ còn chưa lớn kia. Vệ Thức Văn đột nhiên rất hâm mộ Lãnh Như Thiên, có một người để yêu thương thật hạnh phúc. Hướng Bân là người làm huynh trưởng cũng rất vui mừng. Khuôn mặt căng ra của Tề Di Phi lại như đang rơi vào cảm xúc nào đó.
“Nhìn nàng lớn lên, trước kia trông lanh lợi đáng yêu, nay trưởng thành lại càng xinh đẹp khiến lòng người say đắm.” Hai câu nói này của Lãnh Như Thiên dễ dàng chạm đến đáy lòng phong trần của hắn. Tuyết rơi đầy trời, mai thắng tuyết trắng, ánh mắt chân tình của mình nhìn gương mặt nhỏ nhắn tú nhã ấy, nói sau này muốn cùng nàng ngắm mai. Tim bỗng run lên, bát trà trên tay rơi xuống mặt đất, tiếng vang nhẹ khiến ba người khác hoảng hốt, vội tỉnh táo lại.
–         Tề huynh, không sao chứ?
Lãnh Như Thiên nhặt bát trà lên, lo lắng nhìn Tề Di Phi:
–         Không có, chỉ là lỡ tay, ta có việc phải đi trước.
Chuyện cũ đột nhiên dâng lên và cảm giác bứt rứt không thể nói nên lời khiến hắn không kiềm chế được, tinh thần rối loạn, chỉ muốn tìm một nơi lẳng lặng suy nghĩ.
–         Đừng! Chúng ta cùng đến Tầm Mộng các tìm nghĩa đệ của hướng huynh được không, ta rất hiếu kì với tiểu tử kia, như con nhím nhỏ vậy.
Lãnh Như Thiên cản lại.
Vệ Thức Văn là người đầu tiên đứng dậy phụ họa:
–         Được, ta cũng có ý này, vị phường chủ kia rất đặc biệt đó.
Vẻ mặt Tề Di Phi trở nên rất quái dị, mắt lóe sáng, suy nghĩ rời đi cũng biến mất, trong đầu sao lại hiện ra gương mặt của vị phường chủ kia và khuôn mặt nhỏ nhắn đã xa?
Vẻ mặt Hướng Bân vẫn mềm mại như gió mùa xuân:
–         Cũng được, hôm nay ta cũng có không việc gì, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!
Biểu hiện của Mộ Vân hôm ấy rất quái dị, có một số việc hắn muốn hiểu rõ:
–         Di Phi, cùng nhau đi thôi.
“Tề công tử, ai lại dám quên công tử chứ?” Tề Di Phi vẫn nhớ kỹ khi nói những lời này, vẻ mặt Liễu Mộ Vân hiện rõ ý chỉ trích, hắn thực sự không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.