Đây là một cái trấn nhỏ bên dưới Hoa Sơn, phạm vi bất quá hai dặm, cũng chỉ có ba con phố. Ngày thường trừ bỏ ngày họp chợ mỗi tháng, cũng coi như không quá náo nhiệt. Nhưng ngày gần đây người tới rộn ràng nhốn nháo, ngựa xe tới lui như thoi đưa, khách điếm đều treo đầy thẻ bài hết phòng. Một số người khôn khéo, ngay cả nhà ở cũng đem cho thuê.
Gần buổi trưa ngày hôm đó, lại có người vội vàng đánh một chiếc xe vào trấn. Sau khi xe dừng lại, tấm rèm được vén lên, phía sau rèm hai trương khuôn mặt tuấn tú lại là Mộ Dung Thiên cùng Tà thần y. Hai người xuống xe, Mộ Dung Thiên thanh toán tiền đi lại, mã phu kia "Giá" một tiếng, vội vàng quay đầu xe.
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, nhìn người người qua lại nói, "Thật náo nhiệt a."
Tà thần y chỉ nhìn chằm chằm đám người, mắt quét tới quét lui, tựa hồ đang tìm cái gì, sau một lúc lâu mới ân một tiếng. Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nghĩ y chẳng lẽ là đang tìm bằng hữu cũ ở đây. Tà thần y nhìn sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra, từ trong lòng ngực lấy ra một kiện đồ vật, đưa cho Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Thiên cầm trong tay nhìn, lại là một cái da mặt người. Ngẩng đầu nhìn Tà thần y không biết khi nào đã thay đổi một bộ mặt, sắc mặt vàng như nến, mỏ chuột tai khỉ, thần sắc như có bệnh. Nếu không phải quần áo y không hề thay đổi, cơ hồ sẽ nghĩ cái người đang trước mặt này, lui tới đám người không hề quen biết, hiển nhiên không hề cảm thấy, tay chân cực nhanh khiến người ta choáng váng.
Hai người tìm một nơi yên tĩnh, Mộ Dung Thiên cũng mang dịch dung lên. Lúc này Tà thần y dùng dược kết hợp với châm cứu mới có mấy ngày, một tia chân khí Mộ Dung Thiên bắt đầu tề tựu, võ công tuy vẫn là vô dụng, nhưng so với lúc trước không có sức lực trói gà còn không được, lại tốt hơn rất nhiều.
*****************************************
Lúc này đã đến giờ cơm trưa, hai người tìm mấy quán cơm đều là đã chật kín, không còn chổ ngồi, đi đến một quán nhỏ gần thị trấn mới tìm được vị trí ngồi xuống. Cho dù là khách điếm này nhỏ và có chút không sạch sẽ, cũng có vài bàn có người giang hồ ngồi. Bọn họ đều nói tới chuyện Kiếm Thánh Công Tôn cùng khoái kiếm Tô Sách ba ngày sau muốn ở đỉnh núi ganh đua cao thấp.
"...... Công Tôn Mang được xưng Kiếm Thánh, nổi danh hơn hai mươi năm, nghe nói sớm tu đến nhân kiếm hợp nhất, đến mức lấy khí ngự kiếm, làm người lại vô cùng tốt, đều gọi hắn là quân tử khiêm tốn, có bằng hữu khắp nơi trong thiên hạ, khoái kiếm Tô Sách kia thế mà lại khiêu chiến hắn? Cũng quá không biết tự lượng sức mình, cho dù có thắng, cũng khó đảm bảo bên trong không có gian trá." Phía sau một bàn người, trong đó một hán tử hắc y cao béo lòng đầy căm phẫn nói.
Người khác sôi nổi gật đầu đồng ý, cũng có phản bác, rồi lại lập tức cũng có những người khác ra mặt che chở Công Tôn Mang. Hiển nhiên Công Tôn Mang kia nhân duyên danh tiếng đều vô cùng tốt, bởi vậy lời nói của những người này đều có khuynh hướng đứng về phía hắn.
Lúc trước Mộ Dung Thiên từng cùng Công Tôn Mang có duyên gặp mặt mấy lần. Biết được người này tuy rằng được xưng Kiếm Thánh, kiếm thuật lại hiếm có người được nhìn thấy, nghe nói là cực cao, nhưng cũng không dùng kỹ năng để áp bức người, làm người xác thật ôn nhu trầm ổn, yêu quý hậu bối, rất nhiều người yêu mến ái mộ, danh hào "Thiên hạ đệ nhất kiếm" kia, mọi người đều là tâm phục khẩu phục nói ra, bên trong cũng không phải không có nguyên do.
Khoái kiếm Tô Sách là mới nổi lên mấy năm gần đây trong giang hồ, nghe nói sư phụ cũng không ra khỏi cửa, kiếm pháp cực kỳ mau lẹ, làm người quái gở. Nhân duyên tất nhiên cũng kém hơn nhiều. Vì thế một khi tin tức khiêu chiến truyền ra, liền dẫn đến không ít người lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, sôi nổi cảm thấy Tô Sách không biết tự lượng sức mình. Bất quá hầu hết những người trong giang hồ, đều có cái tâm tranh cường háo thắng, Tô Sách sẽ hướng Công Tôn Mang khiêu chiến cũng không chút nào kỳ quái.
Mộ Dung Thiên trong lòng cũng là ngóng trông Công Tôn Mang có thể thắng. Hơn nữa lần này Mộ Dung gia cũng sẽ phái người tham dự, chỉ là phái ai, khi nào đến, hắn đều chỉ có thể từ trong lúc mọi người nói chuyện phiếm biết được, cho nên đối với những chuyện cách vách rất là để ý.
***************************************
Tà thần y kêu rượu và thức ăn, đối với chuyện mọi người tranh luận làm như thờ ơ, đại khái là rời khỏi giang hồ đã lâu, cộng thêm sự việc không liên quan mình.
Lúc này bên kia nói chuyện phiếm đã từ trên luận võ chuyển tới nói chuyện nhà, lại từ chuyện nhà chuyển tới nơi này rượu và thức ăn hương vị không tệ. Lại quay lại chuyện gần đây trên giang hồ có vài chuyện lạ, trong đó liền có người nhắc đến biến cố của Mộ Dung sơn trang.
"...... Nghe nói là trang chủ tiền nhiệm Mộ Dung Thiên tẩu hỏa nhập ma, cuồng tính quá độ, thí mẫu thương đệ (giết mẹ hại em trai), hiện giờ không thể không thỉnh một người ngoài tới chủ trì sơn trang?" Mộ Dung Thiên trong lòng tức giận, thiếu chút nữa muốn đứng lên, rồi lại đột nhiên tỉnh lại nhịn xuống, cái bàn kia bị hắn đấm cho rung lên, rượu muốn tràn ra ngoài.
Tà thần y chỉ liếc hắn một cái, tiếp tục uống rượu.
"Vì sao phải thỉnh người ngoài?"
"Còn không phải là Mộ Dung gia không còn ai hay sao, nghe nói Mộ Dung Thiên điên rồi, toàn trang hợp lực mới bắt được hắn nhốt lại, Mộ Dung Ức tuổi còn nhỏ, do bị ca ca y đánh trọng thương, ốm đau nằm trên giường. Nghe nói là chủ sự Ngô quản gia tự mình tới cửa thỉnh ba lần, người nọ mới bằng lòng ra mặt tạm thời đảm đương sự vụ sơn trang." Hán tử hắc y cao béo kia hiển nhiên tin tức linh thông, phần lớn là y giải đáp thắc mắc.
"Người nào mặt mũi lớn như vậy, được sơn trang lớn như vậy thu dưới trướng, thế mà còn muốn ba lần đến mời? Mộ Dung gia thế nào cũng phải thỉnh cái người ngoài chủ trì, nên tính là đã suy tàn rồi đi? Thiên hạ đệ nhất trang phỏng chừng là muốn thay đổi người."
"Cũng không tính người ngoài, nghe nói là năm đó Mộ Dung lão trang chủ nhận làm đệ đệ, là sư phó vỡ lòng của tiền nhiệm trang chủ Mộ Dung Thiên, Chương Thiên Kỳ."
Mộ Dung Thiên tâm thần đại chấn, tên này hắn lại vô cùng quen thuộc. Năm tuổi khi đứng tấn đều là y tay cầm tay dạy. Ở bên nhau trước sau hơn hai mươi năm, sư phó luôn đối với chính mình cười hì hì, dạy chính mình không ít võ công. Đối cha mẹ đều là xuất phát từ trong tâm vô cùng tốt, như thế nào lúc này sẽ là y tiếp chưởng sơn trang.?
Này rốt cuộc có ý tứ gì?
Ngô Bình trở mặt với mình, vì cái gì không tự thân làm trang chủ? Trước đỡ tiểu đệ, sau tìm sư phó, vì cái gì mỗi người tiếp nhận chức vụ đều là người thân cận nhất của chính mình? Hay là trong đó còn có ẩn tình? Chẳng lẽ tiểu đệ không đem sự thật tình huống nói cho sư phó? Vì cái gì bọn họ không giết Ngô Bình? Chẳng lẽ sư phó không phát giác chính mình sớm đã không còn ở bên trong sơn trang......
Trong tay "Tạp" một thanh âm vang lên, đau đớn truyền đến, mới phát giác chính mình đã đem ly rượu bóp nát, lòng bàn tay đầy máu.
"Cái tên này chưa từng nghe thấy."
"Đó là ngươi kiến thức thiếu," hán tử cao béo rất là đắc ý, "Năm đó y cùng Mộ Dung lão trang chủ cùng nhau lang bạt giang hồ, thực sự cũng nổi danh trong giang hồ một thời gian, nghe nói người cũng tuấn tú, võ công không tồi, sau lần bao vây tiễu trừ ' cuồng ma ' bị trọng thương, võ công bị mất hơn phân nửa, sau này liền thoái ẩn."
"Rốt cuộc là người khác họ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Kia thật...... Ai nha, ngươi làm gì!" Lại nghe hán tử kia bỗng nhiên một tiếng rống to, kinh thiên động địa, mọi người cả kinh đều nhìn qua.