"Thiên thiếu gia, Thiên thiếu gia!"
Mộ Dung Thiên dừng lại bước chân có chút tập tễnh, nhìn đèn lồng từ xa đến gần, đỡ thân cây thấp giọng thở dốc. Vừa mới dưới sự tức giận rời đi được ba bốn dặm, cư nhiên liền có chút chống đỡ không được, tình huống này làm hắn kinh hãi không thôi. Ánh đèn bay tới trước mắt, phía sau đèn cung đình là vẻ mặt đầy nôn nóng của Tiểu Ngư cùng hai nha hoàn khác.
"Thiên thiếu gia, trở về đi." Tiểu Ngư nói, thần sắc bên trong cư nhiên có chút là quan tâm. Mộ Dung Thiên cười khổ, người này liên can lấy chính mình chơi đùa đủ rồi, còn làm ra vẻ mặt như thế. "Cô nương một hai phải kêu ta trở về, tự nhiên là ý tứ của quý chủ nhân ngươi?"
Tiểu Ngư gật đầu, "Chủ nhân nghe nói Thiên thiếu gia rời đi rồi, rất là nôn nóng."
"......" Mộ Dung Thiên không nói, trên mặt lại hiện lên mỉm cười, lời này nghe tới cũng thật buồn cười.
Tiểu Ngư lại hiểu lầm, càng là nhiệt tâm giải thích, "Chủ nhân nói Thiên thiếu gia là cái người tài ba, hận không thể được làm tri kỷ, vừa nói vừa cười to."
Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy bị người nghênh diện tát cho một bạt tai, lời này là hắn nói lúc mới vừa thấy Lý Tuyên, Lý Tuyên vừa nói vừa cười, tự nhiên rất có ý tứ trào phúng, đáng giận chính là trước mặt hạ nhân mà nói.
Ngẩng đầu, một vầng trăng sáng treo ở ngọn cây, lạnh lùng thanh hoa, tựa hồ liền chiếu đến người đều sáng ngời. "Tiểu Ngư cô nương xin cho nói, ai có chí nấy, chớ có ép buộc lưu lại." Mộ Dung Thiên khom người, "Tạ ơn cô nương nhiều ngày chiếu cố, có một ngày tất sẽ báo đáp."
Đi được vài bước, lại đột nhiên xuất hiện hai đại hán hắc y che mặt, hai tòa núi che ở trước người, song song ôm quyền, "Thỉnh Thiên thiếu gia hồi phủ."
Mộ Dung Thiên dừng lại, này Lý Tuyên giết lại không giết, đi cũng không cho đi, văn không được, liền tới võ, trong lòng cũng không biết là muốn cái gì.
Tiểu Ngư đuổi theo vài bước, có chút sợ hãi, "Thiên thiếu gia, chủ nhân nhà ta một mảnh nhiệt tình, không lưu công tử ở lại tĩnh dưỡng cho tốt không được. Với thân thể công tử, giờ phút này khắp nơi chạy loạn, chỉ làm thương thế tăng thêm, sao không để chủ nhân nhà ta đối đãi hết lòng?"
Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm nàng một lát, có chút bực nàng.
Vốn dĩ sau hơn mười ngày, hai người ở chung rất vui vẻ, đã bất tri bất giác đem đối phương xem như bằng hữu, lại bị nàng biết rõ lúc trước có người ngăn trở còn làm bộ kéo dài. Nhưng nghĩ lại nghĩ nàng cũng là hạ nhân, thân bất do kỷ, lúc này gặp lại Tiểu Ngư nhu nhược đáng thương, một bộ dáng cầu xin, Mộ Dung Thiên nơi này có chút mềm lòng, không khỏi thở dài một tiếng, "Tiểu Ngư cô nương, ngươi là thật không biết hay vẫn là giả vờ gạt ta? Ta cùng hắn là đối thủ của nhau, hắn lúc trước mấy lần phái người giết ta không thành. Lúc này ta võ công hoàn toàn không còn, hồi phủ bất quá là tự rước lấy nhục. Theo tính khí Vương gia nhà ngươi, chẳng lẽ thật có thể an cái gì hảo tâm không thành? Không biết suy nghĩ phương pháp nào tới tra tấn ta."
Tiểu Ngư nghe vậy, kinh nghi bất định, "Như thế nào sẽ, Vương gia nhà ta hắn......"
Mọi người nhất thời vô ngữ.
Tiểu Ngư suy nghĩ một lát, cho lui tả hữu, chỉ còn lại hai người, lẳng lặng đối mặt nhau. Tiểu Ngư trịnh trọng nói: "Thiên thiếu gia, ta có lời không biết có nên nói hay không."
"Tiểu Ngư cô nương mời nói."
"Tình cảnh trước mắt của Thiên thiếu gia ta cũng nghe người ta nói, Thiên thiếu gia nếu người ở chỗ này, hiển nhiên giang hồ đồn đãi chính là lời nói dối khiến người ta lẫn lộn. Vốn dĩ Thiên thiếu gia võ công cao cường, muốn phá cái cục diện bế tắc này cũng không khó, nhưng giờ phút này ngươi công lực hoàn toàn biến mất, cho dù quay về trên giang hồ cũng khó làm được gì......"
Mộ Dung Thiên cười, "Cô nương cứ nói là một phế nhân cũng không sao. Đã khó có thể tự bảo vệ mình, làm sao còn có thể làm được cái gì đâu?"
Tiểu Ngư cứng lại, "...... Thiên thiếu gia nói quá lời. Vương gia nhà ta từng nói nếu như có thể điều dưỡng tốt, công lực muốn khôi phục cũng không khó, mấy tháng là được. Nhưng nếu khắp nơi bôn ba lao lực, có lẽ liền khó nói."
Mộ Dung Thiên không nói, Tiểu Ngư trộm nhìn hắn, thấy hắn cũng không có dị sắc, mới nói tiếp: "Lúc này có thể cho Thiên thiếu gia nghỉ dưỡng lâu dài chỉ có hai nơi —— Mộ Dung sơn trang và Vương phủ chúng ta. Mộ Dung sơn trang phỏng chừng Thiên thiếu gia một chốc một lát là không quay về được, trở về cũng là đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong không an bình. So sánh với, ngã vào vương phủ còn an tĩnh chút, có lẽ Thiên thiếu gia cùng Vương gia vốn có chút ân oán, nhưng mấy ngày này, Vương gia không phải vẫn luôn lấy lễ đối đãi sao?"
Mộ Dung Thiên cười, "Một cái ổ sói một cái hang hổ mà thôi."
Tiểu Ngư lắc đầu, "Thiên thiếu gia lời này sai rồi, ngày xưa Hàn Tín có thể chịu nhục chui háng* đổi lấy ngày sau trở thành tướng tài. Thiên thiếu gia rơi xuống hôm nay tình trạng này, tự nhiên là có huyết hải thâm thù không rõ, hoặc chịu mấy tháng chi khí, lại có thể bảo toàn sinh mệnh, khôi phục công lực, mới có ngày lấy lại vốn liếng rong ruổi giang hồ sau này. Hai người cái nào nặng cái nào nhẹ, Thiên thiếu gia thiếu niên anh tài, nên so với tiểu nữ tử ta đây hiểu được càng nhiều."
*Hàn Tín được biết đến tài năng quân sự tuyệt vời ở thời Hán Sở Tranh Hùng, hậu thế đánh giá ông là "bàn về binh pháp thì Tôn Vũ là số một, nói về dùng binh thì không ai qua được Hàn Tín". Ông cũng được gọi là "binh tiên, chiến thần". Trước khi trở thành tướng quân, liên quan đến câu chuyện "Chịu nhục chui háng", Tư Mã Thiên có ghi chép lại một cách tỉ mỉ trong "Sử ký – Hoài Âm hầu liệt truyện": Trong số những người hàng thịt ở Hoài Âm, có một người trẻ tuổi trêu Tín nói: "Ngươi tuy cao lớn lại thích mang đao kiếm, nhưng trong lòng thì nhát thôi". Y làm nhục Tín trước mặt mọi người: "Tín! Ngươi dám chết thì hãy đâm ta, nếu không dám chết thì luồn dưới háng ta đây. Thế là Tín nhìn người kia đăm đăm, cúi xuống bò qua háng. Cả chợ đều cười Tín là nhát gan". Trong lịch sử gọi là tích "chịu nhục chui háng".
Đây mới là một lời bừng tỉnh người trong mộng, Mộ Dung Thiên không khỏi ngây người, sửng sốt sau một lúc lâu chắp tay, đối Tiểu Ngư cúi xuống làm một cái lễ, "Tiểu Ngư cô nương thâm minh đại nghĩa, thật làm tại hạ hổ thẹn!"
********************************
"Quả thực đã trở lại?"
Trước ngọn nến, Lý Tuyên cầm một cuộn giấy mà đứng, Tiểu Ngư đứng ở phía sau hắn, sụp mi thuận mắt. "Đúng vậy."
"Lúc trước phái ngươi hầu hạ y, quả nhiên là không tồi. Đi xuống đi."
Tiểu Ngư muốn nói lại thôi, Lý Tuyên nhìn thấy, chỉ làm như không biết. Tiểu Ngư xoay người lui ra, đi đến cửa, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Lý Tuyên, "Ngươi muốn nói gì?"
Tiểu Ngư ngốc đứng một lát, đột nhiên xoay người quỳ xuống, cúi đầu nói, "Nô tỳ đáng chết, khẩn cầu Vương gia đừng làm khó xử Thiên thiếu gia."
"Thật to gan......" Lý Tuyên chậm rãi bước lại, khom lưng, bàn tay đưa ra một ngón tay nâng lên khuôn mặt xinh đẹp nhu mì của Tiểu Ngư, thấp giọng nói, "Ngươi thích y?"
Tiểu Ngư lạnh run lên, "Không, không phải, nô tỳ không dám......,y...,y là người tốt......"
"Người tốt?...... Ha ha ha ha," Lý tuyên ngửa mặt lên trời cười to. "Trên đời này đâu ra cái gì người tốt? Tiểu Ngư, ngươi chính là người tốt?"
Tiểu Ngư run đến lợi hại hơn.
"Trên đời này chỉ có hai loại người, một loại ăn người......" Lý Tuyên cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết, cắn chặt răng, động tác này bị hắn làm lên cư nhiên có loại khoa trương hoa lệ, "Còn có một loại, chính là bị người ăn."