Hôm sau đã thức từ rất sớm, nhưng cuối tuần là ngày tốt để nướng, hai người đều lười biếng nằm trên giường không muốn dậy.
Đôi bàn tay dưới chăn như có như không xoa xoa nắn nắn, dù hoàn toàn không lên tiếng, vẫn có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Năm người khác tối qua thức đến nửa đêm, vẫn đang khò khò ngủ, Nhạc Doanh Phong thẳng thắn nghiêng người, ôm Triệu Ngang vào ***g ngực, mà người kia cũng im lặng nằm trên cánh tay cậu.
“Ngang Ngang…” Giọng nói mang theo sự biếng nhác khi vừa thức dậy, gợi cảm không nói nên lời.
Triệu Ngang nghe tiếng cậu, trái tim lại bất quy tắc đập loạn, “Ừ?”
“Mai không muốn đi…” Cánh tay Nhạc Doanh Phong ôm thêm chặt, trong giọng đầy ý làm nũng.
Đã là một thanh niên hơn 20 tuổi, dùng ngữ điệu mất hình tượng như vậy lại không hề có cảm giác ngượng ngùng.
“… Như vậy sao được, thứ hai không phải cậu lên lớp cả ngày sao?” Đột nhiên bị cậu ấy ảnh hưởng mà có chút thương cảm, nhưng Triệu Ngang vẫn lý trí trả lời.
Mặc ở cách xa nhau, nhưng nhờ trò chơi ban tặng, mới hai tuần lễ ngắn ngủi, hai người đã thuộc lòng lịch học của đối phương.
Nhạc Doanh Phong khẽ thở dài, lực trên tay càng chặt hơn.
Di động Triệu Ngang đặt bên gối đột nhiên vang lên, tiếng đinh đinh đang đang dọa hai người nhảy dựng.
Trong phòng ngủ những người khác đại khái bị tiếng chuông làm ồn, ư hử mấy tiếng rồi yên giấc lại.
Triệu Ngang nhanh chóng nhấn nút trò chuyện, giọng Tây Bắc từ đầu kia truyền tới, “Alô, Ngang Ngang?”
“Ừm… Tây Bắc, có chuyện gì?” Triệu Ngang chui vào chăn, cố hạ giọng trả lời.
Nhạc Doanh Phong cũng chui theo, vô sỉ dựa vào một bên điện thoại nghe lén.
“Sao? Còn đang ngủ?” Tuy kiểu câu phải kèm theo dấu chấm hỏi, nhưng trong ngữ điệu của Tây Bắc hoàn toàn là ý khẳng định.
“Ẻ…”
“Nhanh dậy lên diễn đàn, hình hôm qua cậu gửi bị bọn Mùa xuân hoa sẽ nở đăng lên diễn đàn, có cả hình hôm qua PK và loa, Ngang Ngang có lẽ cậu nổi tiếng rồi…” Trong giọng Tây Bắc còn dẫn theo chút ý cười.
Cảm giác lười biếng lập tức bị quét sạch, “Nổi tiếng?”
Âm hưởng việc nổi tiếng toàn server lần trước vẫn còn bao phủ dày đặc nội tâm Triệu Ngang, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là, lần này lại bị người ta chửi rủa…
Nhạc Doanh Phong lấy điện thoại từ tay cậu, “Nổi tiếng phải là bang thiếu não kia chứ?”
“A? Nhạc Doanh Phong?” Tây Bắc đầu kia đầu tiên hỏi một câu, ngay sau đó lại hoàn toàn mất hình tượng hét lên. “A! Các cậu… khụ, xin lỗi, tớ hơi kinh ngạc!”
Triệu Ngang nghe cô ấy nói từ đầu bên kia điện thoại, mặt tức khắc nổ đỏ, sáp lại gần ống nói nhỏ giọng, “Bọn tớ chỉ ở trong ký túc, không có làm gì hết!”
“…” Hai người còn lại đồng thời trầm mặc.
Lúc này Triệu Ngang mới giật mình bản thân đã nói cái gì, rên một tiếng, thành thành thật thật giấu mặt vào chăn.
“Phụt ha ha…” Người ở hai đầu dây không hẹn cùng bật cười, mà Tây Bắc cũng nhớ tới trả lời vấn đề của Nhạc Doanh Phong, “Không sai, lần này bọn nó càng nổi tiếng thêm.”
“Được, để bọn tôi lên xem…” Ít ỏi mấy câu, hai người cúp máy.
Nhạc Doanh Phong đào người nào đó từ chăn ra, dùng sức xoa xoa tóc cậu.
Laptop bỏ trong bao đặt ngay đầu giường, hai người mở bàn nhỏ, không thèm xuống giường, bật máy.
Trước tiên đăng nhập vào QQ của Triệu Ngang, biểu tượng group bang nhấp nháy liên tục, Triệu Ngang mở ra, ào ào hiện lên một đống tin tức, từ từ tự động kéo đến cái cuối cùng.
Tin cuối cùng lúc 4 giờ sáng hơn, đang thảo luận nội dung trên diễn đàn, xem ra, tối qua sau khi hai người bọn họ logout, đám người kia đã hành động.
Ảnh biểu tượng của Tây Bắc cũng tích tích nhấp nháy, Triệu Ngang nhấn mở, lập tức nhảy ra một link web.
Click chuột vào link, trang web nhanh chóng bung ra.
Triệu Ngang từ khi chơi game đến nay chưa từng dạo qua diễn đàn Thiên Long Bát Bộ.
“Quá độc địa! Lừa ông còn gán cho người vô tội, con đàn bà đáng khinh nhất lịch sử Thiên Long!”
Tiêu đề khiến cả hai không nhịn được囧.
Bài đầu tiên trong topic đại khái viết về chuyện bọn Mùa xuân hoa sẽ nở bị lừa, cùng với việc Triệu Ngang bị oan —— không biết vì sao vị Mùa xuân huynh nay thay đổi nhanh như vậy, Ngang Ngang Ngao Ngao dưới bút pháp thần kỳ của cậu ta, lắc mình đã trở thành người bị oan nhưng vẫn rất đàn ông đứng ra chịu trách nhiệm, việc ngu ngốc đứng ở Nhạn Nam cho người ta giết cũng được viết vô cùng sinh động.
Phía sau bọn Mèo cố ý cắm mấy cái lều đẩy topic lên.
Phần tiếp theo post hình, chính là tấm Triệu Ngang vô tình chụp được.
Vốn chỉ là phần trò chuyện riêng trước sự kiện trộm acc, nhưng đặt tại nơi đây lại không nhìn ra chút sơ hở, Triệu Ngang xem tiếp mấy bài của Mùa xuâ hoa sẽ nở, càng thêm xấu hổ.
Chuyện Điệp Y tìm cậu nói chuyện riêng tự nó cũng khiến sự việc Ngang Ngang Ngao Ngao lừa đảo bị bới lên, vốn tấm hình này chỉ khiến người ta cảm thấy ngữ điệu của cô ta rất ngang ngược, nhưng kết hợp với lời Mùa xuân hoa sẽ nở, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô gái này thật sự quá ác độc.
Phần dưới lại là bọn Mèo cậu một câu tôi một câu tự thuật, tối qua tâm tình đám đó luôn rất hưng phấn, ngôn ngữ đương nhiên cũng có phần quá khích, chuyện vốn chỉ có bảy phần lại bị bọn họ phóng đại thành mười phần, còn có mấy tấm chụp hôm qua thiếu não mắng chửi trên loa, nội dung cùng tiêu đề ‘độc địa’, quả thật vô cùng ăn khớp.
Bên trong đã bắt đầu có người khác post bài, mấy cái đầu không ngoại lệ đều khinh bỉ chủ topic, phía sau bị bọn họ lôi kéo, bắt đầu chửi rủa đứa đáng khinh Điệp Y.
Tuy ngẫu nhiên cũng sẽ có ít quan điểm dùng từ ngữ không lịch sự kiên trì khinh bỉ chủ topic như trước, nhưng mọi người đêu đã nghiêng hẳn về phía Ngang Ngang Ngao Ngao.
Thậm chí còn có người post bài nói tạo tiểu hào đến server này, chuẩn bị lần sau thiếu não gây sự nữa sẽ tham quan một chút.
Có cần phải vậy không? Thiếu não thì server nào cũng có mà…
Mà đám thiếu não kia lại không tới phản bác.
Triệu Ngang đọc từng bài post đến cái cuối cùng, càng ngày càng không nỡ, “Bọn họ viết vậy không đúng lắm…”
Biểu hiện của cậu, hình như không liên quan gì đến chuyện rất đàn ông… Cơ bản đều do Tây Bắc và Nhạc Doanh Phong giúp giải quyết, “Hơn nữa… bọn Điệp Y cũng không có như vậy…”
“Cậu còn muốn nói giúp bọn nó?” Nhạc Doanh Phong cau mày nhìn cậu.
Triệu Ngang xấu hổ gãi gãi đầu, “Cũng không phải…. chỉ không nghĩ tới sẽ ầm ĩ lớn thế này.”
“Lớn? Hừ, vậy vẫn tính nhẹ…” Nhạc Doanh Phong hừ lạnh một tiếng, “Hơn nữa, chỉ là trò chơi, cùng lắm bọn nó vất acc không chơi nữa, có mất mác gì?”
Triệu Ngang gật đầu, nhấn ra bảng thông tin chung.
Topic vừa post vào buổi tối, thế mà đã có ký hiệu HOT.
Xem ra diễn đàn vẫn còn rất náo nhiệt.
Tắt web, Triệu Ngang nhấn vào biểu tượng game.
Đám cú đêm hôm qua thức quá muộn, trong bang không có mấy người, acc Triệu Ngang vẫn đứng ở Nhạn Nam, trực tiếp vào Lạc Dương, mới đi được mấy bước, đột nhiên nhìn thấy trên đầu một nhân vật nữ đối diện đội lên một hàng chữ.
[Cận] [đạp đạp kéo kéo]: Á? Ngang Ngang Ngao Ngao? Là bạn trẻ trong topic tối qua trên diễn đàn?
…
Triệu Ngang thật sự không biết với tình huống hiện tại nên đứng lại chào hỏi hay làm như không thấy đi qua.
“Ha ha… xem ra độ nổi tiếng của cậu đã tăng cao.” Nhạc Doanh Phong ở bên cạnh nhẹ giọng trêu ghẹo.
[Cận] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: Ha ha…
Phát ra hai chữ, Triệu Ngang không quan tâm một nam ngồi Hoa Xa có bao nhiêu kỳ cục, nhanh chóng triệu hồi thú cưỡi bỏ chạy.
Cũng may sáng sớm trên đường không có bao nhiêu người.
“Hôm nay đừng chơi… Thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi…” Nhạc Doanh Phong nhoài người ghé vào lỗ tai cậu dụ dỗ, lại nghĩ đến chuyện mình bị trò chơi tranh sủng, giọng oán hận đến tận trời.
Triệu Ngang bị hơi thở của cậu phun đỏ mặt, ngoan ngoãn nhấn dấu X góc phải trên, vừa định ấn xác định, khung nói chuyện phiếm bỗng nháy lên một câu.
[Mật] [Sói | Xám] nói với các hạ: Ngang Ngang Ngao Ngao, lần này xem như tôi thua trong tay cậu
[Mật] [Sói | Xám] nói với các hạ: không nghĩ tới nhìn cậu đơn thuần như vậy, hóa ra là một tên lòng dạ hiểm độc, lần này tôi phục, ai bảo tôi thủ đoạn không bằng cậu!
“Đó là… Điệp Y?” Đối phương là nhân vật nam, nhưng ngữ điệu này, Triệu Ngang chỉ có thể nghĩ đến cô ta.
“Ừ… acc này đã bị bọn nó mua…” Nhạc Doanh Phong chuyển chuột đến cửa sổ ấn nút hủy bỏ, lạch cạch hồi âm cho cô ta.
“Này… để tớ.” Thấy mấy chữ Nhạc Doanh Phong đánh, Triệu Ngang đẩy tay cậu, xóa toàn bộ.
[Mật] các hạ nói với [Sói | Xám]: tôi làm sao thủ đoạn bằng cô, tôi không bao giờ nghĩ muốn đối địch với cô
[Mật] các hạ nói với [Sói | Xám]: cô tự thua trong tay mình, không liên quan đến tôi
Bên kia không hồi âm lại, tâm tình Triệu Ngang vốn đang tốt vì bị cô ta quấy rối mà có chút ảm đạm.
Điệp Y căm thù cậu, thật sự là chuyện không thể lường.
Chẳng lẽ quan điểm của bọn họ là khi nhìn một người không vừa mắt thì nhất định bằng mọi cách đối địch sao?
“Được rồi, thoát đi, chúng ta đi hẹn hò!” Nhạc Doanh Phong đúng lúc tiến lên thoát game, thừa dịp người trong ký túc còn chưa dậy, hôn nhẹ Triệu Ngang, “Mấy đứa không liên quan này, cho biến hết!”
“Ừ…” Triệu Ngang ngẩng đầu nhìn cậu cười cười.
Mấy người không liên quan này, không cần thiết phải để ý.
Nên đánh răng rửa mặt đi hẹn hò thôi!
———————————————————————————————-
Lời tác giả:
Kết cục của Điệp Y hình như cũng không quá bi thảm.
Hãn…. Nhìn thấy Tuyết [hình như là sư phụ của tác giả, người tác giả lấy làm hình tượng Tây Bắc] nhắn lại hy vọng khiến cô ấy bị hủy diệt hoàn toàn (hình như không phải từ này)
Nhưng tôi cảm thấy, một trò chơi thôi, cho dù người kia có quá đáng hơn nữa có không biết xấu hổ hơn nữa, điều bạn có thể làm chỉ là đối chọi với người đó trong trò chơi mà thôi.
Mà người đó cũng cùng lắm chỉ cần qua trò chơi khác hoặc đổi một tiểu hào khác tiếp tục chơi.
Vậy nên, rất khó để thật sự khiến cô ấy bị tổn thương.
Có lẽ suy nghĩ này quá thực tế…