Editor: Cá
Wattpad: _Cas2619_
Nghĩ thầm Tô Vân Thanh phản kích đại khái là vì những lời nhận xét không đúng của anh, Mục Uyên lựa chọn bỏ qua vấn đề này, lực chú ý trở lại trọng điểm.
Anh không có nói đông nói tây, mà tính toán nói thẳng vào chủ đề.
Nhưng mà đầu tiên muốn khen một chút, "Chúc mừng cậu đứng đầu quân huấn."
Tô Vân Thanh sắc mặt không đổi, nói, "Cảm ơn."
Mục Uyên nói tiếp, "Mục Bân về nhà đã nói lại phần huấn luyện bên ngoài, không nghĩ tới thực lực cậu mạnh như vậy, nói vậy, vị trí thủ tịch sau khi chính thức khai giảng, chính là thuộc về cậu."
Tô Vân Thanh híp híp mắt, cậu không làm ra vẻ chức thủ tịch có hay không đều được.
Học sinh trường đại học quân đội không tranh đứng nhất, không mấy về nhà làm nước tương đi.
Nhưng mà đột nhiên được anh trai của bạn học khen, không thể dễ dàng khẳng định được.
Vì thế Tô Vân Thanh khiêm tốn trả lời, "Tôi cũng không mạnh lắm, chỉ là những người cạnh tranh khá yếu thôi."
Mục Uyên: "..." Những lời này thật sự không có cách đáp trả.
Anh cảm thấy Mục Bân thua người này, cũng không oan uổng, mặt khác không nói, chỉ cần cái kỹ năng kiêu khích này, cũng có thể đạt điểm tối đa.
Tô Vân Thanh thấy đối phương trầm hẳn xuống, cũng không thèm để ý, mà thoải mái chủ động hỏi vài câu, hỏi một số vấn đề mà tra tư liệu cũng tìm không ra đáp án.
Đã có một học trưởng kinh nghiệm phong phú ở chỗ này, liền không cần lãng phí nguồn tin tức trên đường này.
Mục Uyên cũng không giấu giếm, hỏi gì đáp nấy, thậm chí còn nói rất nhiều bí quyết bí mật đem đến sự trợ giúp không nhỏ đối với tân sinh.
Một hỏi một đáp, tới lui một hồi, hai người có vẻ trò chuyện rất vui.
Thấy sắp đi đến tầng dưới của kí túc xá, Tô Vân Thanh nhìn người đàn ông cao hơn một chút bên cạnh mình, thuận thế mở miệng nói, "Anh có cái gì muốn hỏi tôi á?"
Mục Uyên nghĩ nghĩ, vẫn thu hồi câu hỏi đã chuẩn bị sẵn về.
Anh muốn biết rõ hơn, một đứa con riêng bình thường, cũng không có thức tỉnh huyết mạch tốt, vậy vì sao sau khi trưởng thành lại làm mọi người kinh ngạc như vậy, thực lực cường hãn đó so với bạn cùng lứa tuổi mà nói, cơ hồ là nghiền áp cấp bậc của người khác.
Điều này không giống với bình thường, Mục Uyên có thể khẳng định, trong đó chắc chắn có kì quặc.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng tự tin trấn định của Tô Vân Thanh, anh lại cảm thấy không cần phải tìm hiểu đến cùng.
Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, chỉ cần đối phương không vô cớ gây sự, không gây nguy hiểm đến xã hội, thì cùng lắm nhắc nhỏ bọn họ một chút, yêu cầu họ chú ý nhiều hơn.
Trong lòng đã có quyết định, Mục Uyên cười cười với cậu, "Không có chuyện gì đâu, hôm nay chỉ là trùng hợp gặp được cậu, nhịn không được muốn nói vài câu, làm phiền rồi."
Tô Vân Thanh nhướng mày, không nói gì, xoay người đi lên kí túc xá của mình.
Mới đi được vài bước, liền nghe phía sau truyền đến vài tiếng, "Từ từ."
Tô Vân Thanh quay đầu, thấy Mục Uyên hai ba bước chạy chậm đến đây, nói với cậu, "Trò chuyện với cậu rất hợp, thêm thông tin liên lạc đi? Sau này nếu có việc liên quan đến cuộc sống đại học hay học tập, đều có thể đến hỏi tôi, ai đến cũng không cự tuyệt.
Tô Vân Thanh hơi mơ hồ hoài nghi nhìn anh, "Hỏi cái gì cũng được à, việc này có làm phiền anh quá không?"
Mục Uyên cười nói, "Chăm sóc tân sinh là trách nhiệm của mọi người mà."
Tô Vân Thanh mở máy truyền tin trên cổ tay, cùng vị học trưởng "tốt bụng" này thêm bạn tốt, lúc này mới vẫy tay tạm biệt.
Hai người không nghĩ tới, lúc bọn họ không nỡ tách ra, tâm sự với nhau, cuối cùng hẹn kết bạn lữ, sau đó miễn cường nói lời từ biệt, đã bị người khác vô ý chụp được. (lệch pha quá à=))
Trong một đêm, vài ba việc không rõ ràng giữa sinh viên năm nhất đã được định trước là thủ tịch cùng sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất, trở thành chuyện bát quái nổi nhất trên diễn đàn trường.
Thế nên hôm sau, thời điểm Mục Bân tỉnh lại, máy truyền tin đã bị bạn bè mạnh mẽ oanh tạc.
Nó không hiểu gì, tay click vào 99+ thông báo kia, nó không hiểu một số tin nhắn nói gì, ví dụ như:
"Nghe nói anh trai cậu hôm qua ra ngoài còn chưa về?"
"Anh cậu cùng một sinh viên năm nhất ôm hôn dưới lầu, cậu thấy ảnh chụp chưa!"
"Bọn họ có phải đã sớm yêu thầm, bây giờ thành niên mới công khai, chẳng phải y như trò dưỡng thành sao?"
"Tên tân sinh đứng đầu lớn lên không tệ, mà anh cậu cũng không kém, cứ như vậy mà quyết định luôn à..."
"Có phải tối qua ở khách sạn đế đô không, là phòng số 520?"
"Nghe đồn bảy lần một đêm, thật hay giả vậy, có phải là có phương pháp dưỡng thân bí mật không, tớ giúp bạn tớ hỏi."
Mục Bân nhắm mắt, cảm thấy hôm nay mở máy truyền tin sai cách rồi, hoặc là mình còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Vì thế trước tiên, nó bỏ máy truyền tin xuống, bình tĩnh đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Chờ đầu óc tỉnh táo, lúc này mới cầm lấy máy truyền tin, click mở tin nhắn, nhìn lại thông báo một lần nữa.
Nửa ngày sau...
"Cha, ba ba, anh trai mất lần đầu rồi!" Mục Bân hô to gọi nhỏ lao xuống lầu, "Thời gian, địa điểm, đối tượng đều có, tàn sát bảng xếp hạng, nằm chềnh ềnh trên diễn đàn trường này."
Mục Uyên đang ăn sáng dưới lầu, anh là sinh viên đã tốt nghiệp, dừng dùng diễn đàn từ sớm rồi, kết quả nghe Mục Bân la làng xong, xém chút phun sữa đậu nành ra ngoài.
Anh bị người ta lấy mất lần đầu khi nào, trong mơ à??
Lâm Cảnh Thần đối với loại chuyện này rất nhanh nhạy, y nhanh chóng tiếp nhận máy truyền tin của con út, cùng tư lệnh Mục lấy tốc độ quân sự càn quét mớ tin tức kia.
Tìm ra điểm chính, nắm được cốt lõi.
Lâm Cảnh Thần nghiêm túc nhìn đứa con lớn còn chưa hiểu mô tê gì, "Đêm qua, con có dùng biện pháp bảo vệ không đó?"
Mục Uyên: "..."
Mục Chinh cũng dời tầm mắt qua đây, trong mắt đều đầy vẻ không tán thành việc xuống tay với đứa nhỏ mới lớn như vậy.
Mục Uyên trầm mặc buông bánh bao trong tay xuống, anh lo lắng nếu tiếp tục ăn nữa sẽ bị nghẹn chết.
Click mở máy truyền tin trên tay, đăng nhập vào diễn đàn trường lâu rồi không dùng tới, hình ảnh mở đầu là chủ đề hôm nay:
《 Hai kẻ mạnh gặp nhau, ắt sẽ có một người mang thai! 》
(*) ờm thì tui bê nó lên gg thì nó ra vậy, tui đành bê nguyên vào. mà tui thấy nó giống câu 'Hai A gặp nhau, ắt có một O' ấy:')
Nội dung của bài được viết bởi một người nổi tiếng trong diễn đàn, đem yêu hận tình thù, ân oán triền miên của một đêm kể đến nhuần nhuyễn, rung động lòng người, tình tiết cụ thể được miêu tả mười phần thật trân, sinh động như thật, cho người ta cảm giác như mình đang ở trong đó.
Phía dưới có vô số bình luận trả lời, rất rất náo nhiệt, thậm chí có người còn giúp đặt tên cho đứa con trong tương lai nữa.
Mục Uyên tắt diễn đàn, hít vào một hơi thật sâu, anh nhìn về phía cha mình, baba cùng em trai, chắc chắn nói, "Tuyên bố trước, con ở trên." (=)))
Lúc này, ở Tô gia.
Trình Tử Phong biết đứa con riêng kia tạm thời có việc, không trở về ăn sáng với ăn trưa, tới chiều mới đến được, liền làm đồ tráng miệng nho nhỏ để trong tủ lạnh, để nó lành lạnh một chút.
Với cái thời tiết này mà đặt bên ngoài, chắc chắn sẽ hỏng, hơn nữa cũng không có ai ăn.
Tô Nghiêu và Tô Trạch di truyền khẩu vị của Tô Tần, đều rất không thích đồ ngọt, mà Tô Ninh Hi cũng không thích lắm.
Chờ đến giữa trưa, người bên Lý gia đến thăm.
Lý Minh Nghĩa và Lý Huy đều đi cùng, bọn họ cùng bọn Tô Nghiêu ngồi nói chuyện, mà Lý lão gia tử khó có khi ra khỏi nhà một chuyến đang ở cùng Tô Tần và Trình Tử Phong trong thư phòng thương lượng một ít sự tình quân bộ.
"Có chuyện gì thì nói qua máy truyền tin, chúng ta đi qua đó là được, không phiền nhọc ngài tự mình đến đâu, thật sự là thụ sủng nhược kinh mà." Tô Tần rất bội phục tinh thần của Lý lão gia tử, tuổi đã cao rồi, mà vẫn còn sinh long hoạt hổ như mấy đứa nhỏ bây giờ, đúng là làm người khác hâm mộ mà.
(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Lý lão gia tử vuốt râu cười cười, nói, "Việc này có là gì, không có việc gì thì đi đi lại lại, so với ngồi một chỗ thì thoải mái hơn nhiều."
Trình Tử Phong thấy Lý lão gia tử đem đến đây một ít tình báo, cau mày nói, "Biên giới lại rối loạn rồi sao."
Lão gia tử thở dài, "Người của chúng ta đưa đến tin này, chỉ có thể thông báo cho các cậu trước một bước, rất nhanh bên trên sẽ hạ mệnh lệnh, mọi thứ đã sẵn sàng rồi."
Trong một trận đại chiến, Tô Tần đã bị trọng thương.
Mà trong vô số lần chống lại, mấu chốt của cuộc chiến, vũ tộc, đã sắp kề bên bờ vực đoạn tuyệt huyết mạch.
"Mưu đồ của Man tộc lần này không nhỏ, theo tin tức đáng tin cậy, bọn chúng hóa hình thành man thú vương, có thể thật sự đã chuẩn bị cho trận chiến quyết định rồi."
Lý lão gia tử nhìn về hai tên Bắc Đẩu trong quân đội này, chiến ý trong đôi mắt già cả vẫn không giảm, "Nhưng mà chẳng sợ liều mạng với bộ xương già này, ta cũng muốn đập vỡ đầu bọn nó."
(*) sao Bắc đẩu: là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Đại Hùng. Với người quan sát ở Bắc bán cầu, nó chiếm một vị trí đặc biệt. Chỉ lệch nửa độ so với trục Trái đất, nên khi Trái đất quay theo chu kỳ ngày đêm, Bắc đẩu hầu như đứng yên ngay trên cực Bắc. ( ví hai người như ngôi sao sáng trong quân đội.)
Tô Tần cười cười, "Ngài đừng tranh, chừa chút cơ hội lập công này cho đám hậu bối đi."
Trình Tử Phong ánh mắt âm trầm, "Bọn chúng muốn chiến thì chiến!"
Bởi vì việc muốn nói qua nhiều, một lát không nói xong được, Lý gia liền ở lại dùng cơm trưa.
Trên bàn cơm, Lý Huy nâng một ly nước trái cây đầy với Tô Ninh Hi, chúc mừng cậu ta sắp lấy được thân phận tuyển sinh đặc biệt của mình, được miễn thi vào đại học quân sự đệ nhất học chữa bệnh chuyên nghiệp.
"Lúc trước còn thật tiếc vì em hoãn một năm học, may mắn sau khi chữa khỏi bệnh, thân thể thuận lợi khôi phục nhanh chóng, có thể cùng chung khóa với em, thật sự quá tốt."
Tô Ninh Hi lễ phép trả lời, "Làm gì lợi hại như Lý ca chứ, nói không thi liền không thi, kết quả thi một lần liền đậu, em may mắn dính chút ánh sáng của việc thành công xin được bằng sáng chế y tế, nếu không liền có khả năng không qua được xét duyệt luôn đó."
Lý Minh Nghĩa ở bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu nói, "Không thể nói như vậy được, em cùng cơ quan Ninh Tế cùng nhau tuyên bố bằng sáng chế y học, có quyền uy cũng công dụng rất lớn, tuổi còn trẻ mà đã lấy được thành tích xuất sắc như vậy, đủ để đạt được một trong những tiêu chí tuyển sinh của trường rồi."
Tô Ninh Hi ngượng ngùng uống một miếng nước trái cây, nhấp môi nói, "Chỉ là nhờ vận khí thôi, em tính sau khi nhập học sẽ hòa thuận với mọi người, đền bù tiếc nuối không thể tham gia quân huấn."
Lý Huy nghe vậy, liên tục xua tay, " Miễn bàn đến quân huấn đi, anh sống một ngày trong đó cứ như một năm, mỗi ngày đều cảm thấy đời mình sắp xong rồi, tuyệt đối không muốn nghĩ đến nữa."
Tô Nghiêu gật đầu, nói với Tô Ninh Hi, "Huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất không phải tầm thường, không giống với quy trình bình thường của các trường khác, bọn họ thậm chí còn cho phép tỉ lệ tử vong nhất định"
Tô Ninh Hi khẽ hít một ngụm khí lạnh, "Nghiêm khắc như vậy á, nếu như chịu không nổi thì phải làm sao?"
Lý Huy nắm tay nói, "Chịu không nổi liền tự động rời khỏi, hiện tại nhận thua trở về tiếp tục nỗ lực, so với tương lai dễ dàng chết trên chiến trường còn tốt hơn."
Tô Trạch cà lơ phất phơ tỏ vẻ, "Kỳ thật nghiêm túc lên, cũng không khó khăn lắm, lúc trước ta xếp hạng cũng là số một số hai."
Lý Minh Nghĩa cười cười, gật đầu nói, "Đích xác, Mục Uyên số một, cậu số hai."
Tô Trạch mặt mày trừu trừu, hắn biết tồn tại vị kia của Mục gia, sẽ thường thường gây trở ngại hắn bày ra phong thái của mình.
"Mục ca thật lợi hại..." Tô Ninh Hi nhỏ giọng nói, "Nghe nói anh ấy sau khi tốt nghiệp, biểu hiện ở quân bộ cũng rất xuất sắc, nhân phẩm lại tốt, tính cách cũng rất tốt luôn, bạn lữ tương lai của anh ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Rất lợi hại? Tô Nghiêu tiếc nuối sao Mục Uyên không nhỏ hơn một chút, không cùng khóa với mình.
Nhân phẩm tốt? Lý Minh Nghĩa cảm thấy vị tiểu thiếu gia Tô gia, có khả năng khi nhìn người khác đều tự động gắn filter vào. (kiểu người xấu thì gắn filter vào cũng đẹp á)
Tính cách tốt? Tô Trạch hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Chỉ có Lý Huy, thời điểm nghe thấy hai từ "Mục Uyên" và "bạn lữ", khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo.
Mấy người chỗ này hoặc là không có nhập học hoặc là đã tốt nghiệp, đều không dùng diễn đàn, mà sáng hôm nay vừa về nhà, lại vội vàng đưa lão gia tử ra ngoài, còn chưa kịp chia sẻ thông tin tân sinh với người nhà.
Phải biết rằng sáng hôm nay, sau khi hắn mở máy truyền tin ra, khiếp sợ đến nỗi trực tiếp ngã từ trên giường kí túc xá xuống.
🐟:
Mục Uyên: đứng nói chuyện với bạn nhỏ đẹp trai, tôi mất trinh lúc nào hổng hay 🤡