Editor: Cá
Wattpad: _Cas2619_
"... Không cho."
Mục Uyên: "?"
Tô Vân Thanh một tay đẩy cánh tay đối phương ra, đem đống pudding còn dư bỏ lại trong túi, "Muốn ăn thì về nhà nói với ba ba anh, đừng chắn đường, phiền anh nhường một chút."
Mục Uyên: "..."
Tô Trạch thấy đứa con hoang không cho Mục Uyên chút mặt mũi nào, không khỏi vui mừng gật gật đầu, trào phúng nói, "Đó là ba ba tôi cố ý làm chút điểm tâm nhỏ cho mấy nhãi con này, cậu là sinh viên đã tốt nghiệp rồi còn bon chen làm gì."
Mục Uyên cười lạnh một tiếng, không có đem tên vạn năm luôn xếp thứ hai này để vào mắt.
Anh nhìn về phía thiếu niên trước mắt, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lại mang theo một cổ sắc bén, không giống khí thế mà một đứa con ngoài giá thú sẽ có được.
Lại nghĩ đến thành tích khảo hạch max điểm kia, Mục Uyên không thể không đánh giá người trước mặt một cách nghiêm túc hơn.
Ngày thường vô thanh vô tức, thời khắc mấu chốt một bước lên trời......
Chẳng lẽ Tô gia dưỡng ra một cái tai họa ngầm, giả heo ăn thịt hổ?
Tô Vân Thanh đem đề phòng trong mắt đối phương thu hết vào đáy mắt, chưa nói cái gì, chỉ là tư thái thong dong ở trước mặt anh đi qua, đến phòng kiểm tra trước cửa xếp hàng.
Chờ cậu ăn sạch số pudding mình có, mới rốt cuộc đến lượt.
Tô Tần cùng Trình Tử Phong kiên nhẫn chờ ở một bên, Tô Nghiêu cùng Tô Trạch cũng ở đó, vội vàng an ủi tâm tình không tốt của Tô Ninh Hi.
Đến nỗi Mục Uyên, còn lại là dựa vào trên tường, một bên nghe Mục Bân kiểm tra đo lường kết quả, một bên quan sát bên này.
Tô Vân Thanh không có ý tứ chào hỏi cùng bất kì kẻ nào, cậu đang muốn đi vào, lại bị người khác bắt lấy cánh tay.
"Mày muốn làm gì, loại chuyện kiểm tra đo lường huyết mạch này, mày có thể tham dự được sao?" Trình Tử Nghi mồ hôi đầy đầu, hiển nhiên là một đường nôn nóng bôn ba lại đây, "Mau cùng tao trở về, đừng ở bên ngoài để gười khác chế giễu!"
Không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ đứng xem chuyện nhà Tô Vân Thanh, lúc này kiểm tra đo lường xong cũng đều tản ra, kết quả gã ở đây la lớn, ngược lại gây chú ý cho nhiều người.
Một số nhóc con tò mò ở bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, không dám nói quá lớn.
"Đó là ba ba... của Tô Vân Thanh?"
"Chính là cái tên tiểu tam kia."
"Cái gì tiểu tam, Tô gia không nhận, gã tới nơi này làm cái gì, Tô Vân Thanh có thể có tư cách kiểm tra đo lường huyết mạch, không phải một chuyện tốt sao?"
"Chắc là xem đứa con riêng như vết nhơ đi, cự tuyệt đo lường cũng là tự gã hiểu."
"Nhưng Tô gia cùng Trình thượng tướng cũng chưa lên tiếng, nguyện ý đưa tới bệnh viện, không phải đã chứng tỏ thái độ sao?"
"Kia ai biết được, xem ba ba cậu ấy kích động như vậy... Ai, như thế nào còn động tay động chân?!"
Mấy đứa nhỏ mắt thấy Trình Tử Nghi nâng tay lên, không nói lời nào định tát Tô Vân Thanh, tức khác cả kinh.
Tô Vân Thanh đối với việc này mười phần cạn ngôn.
Chỉ số thông minh của người này có phải xuống âm rồi không, quỳ dưới đất còn thêm dán giấy, còn chưa đủ giáo huấn sao.
Chẳng lẽ một hai phải trước mặt người khác chứng tỏ trí thông minh một hồi, mới có thể thỏa mãn yêu cầu - ngược tâm?
Tô Vân Thanh không quá thích có dấu vết trên người.
Cậu không tốn chút sức nào chặn tay Trình Tử Nghi lại, hướng ánh mắt"Ông dám trước mặt mọi người động thủ với tôi?" tới đối phương, đem người nhét vào thùng rác.
Bệnh viện bố trí thùng rác cỡ lớn mà còn cao nữa, thật thích hợp cho việc lộn nhào.
Sau khi làm xong mọi thứ, Tô Vân Thanh phủi phủi tay, đi từ từ vào phòng kiểm tra, hơn nữa còn rất lễ phép đem nắp đóng lại.
Mọi người ở bên ngoài: "..."
Thùng rác truyền đến tiếng động cùng âm thanh nức nở, làm không khí yên tỉnh càng thêm xấu hổ.
Chờ mọi người hảo tâm mở nắp thùng rác ra, thời điểm kéo Trình Tử Nghi ra ngoài, gã đã bị mùi trong đó hun đến ba lần.
Trình Tử Nghi vừa giật mình vừa tức giận, gã nhìn quanh bốn phía, đối với rất nhiều nhãi con sắp nhập học cùng phụ huynh bọn nhỏ nói, "Tác phong như vậy, học sinh như vậy, đại học quân sự đệ nhất cũng dám nhận sao, một lời không hợp ý liền động thủ với chính ba ba mình, này tuyệt đối là hành vi của người thân kinh có vấn đề!"
Tô Ninh Hi không thoải mái dùng khăn tay bịt chóp mũi, đi đến phía trước vài bước, ôn hòa nói, "Trình thúc thúc, người đừng nói như vậy, Tô Vân Thanh cũng là nhất thời xúc động, tựa như lần trước hắn đánh người khác ấy, cũng không phải là cố ý đâu, người tha thứ cho hắn không phải tốt rồi sao?"
"Như thế nào, hắn lúc trước còn động tay?" Một thanh niên đi theo sau Mục Uyên nhíu mày nói, "Tô Vân Thanh...... Chính là người lúc trước Lý Huy nói tới đúng không, hiện tại con riêng đều kiêu ngạo như vậy sao?"
Tô Ninh Hi nhìn người nọ nói chuyện, nhận ra đúng là trưởng tử Lý gia trưởng tử, cậu ta gật gật đầu, trả lời, "Thật xin lỗi, lúc trước Tô Vân Thanh đụng chạm đến Lý ca, hại hắn bị đuổi rồi, đều là em không tốt, không thể khuyên lại.."
Lý Minh Nghĩa xua xua tay, nói, "Không phải cậu sai, không cần xin lỗi, Lý Huy lúc ấy làm không đúng, xứng đáng bị phạt."
Em trai từ nhỏ không thích hoc tập, đầu óc ương ngạnh, không biết thích nghi.
Đưa đi làm thủ vệ của Tô gia, từ việc đơn giản nhất là trông cửa bắt đầu làm lên, không cần phiền muộn về tiền đồ sau này.Nguyên bản đưa đi Tô gia đương cái thân vệ, cho dù là trước từ đơn giản nhất trông cửa binh bắt đầu làm lên, kia tiền đồ cũng là không cần sầu.
Kết quả nó ngược lại may mắn, đi mấy ngày đã làm trái quy tắc, bị người ta trả về nhà, nó trong lòng đầy tức giận liền bắt đầu học tập, bất ngờ lại thi đậu vào đại học quân sự đệ nhất.
Tuy rằng so với đám nhóc ở khóa này lớn hơn hai tuổi, nhưng cũng không cần tính vào làm gì.
Lý Huy chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ làm nên sự nghiệp, chờ đến khi nở mày nở mặt với mọi người, hắn sẽ tìm tên con riêng kia tính sổ, chống lưng cho tam thiếu Tô gia, bênh vực kẻ yếu.
Đáng tiếc... Vừa rồi Lý Minh Nghĩa bồi Mục Uyên về trường cũ làm việc, đã cố ý đến xem thành tích chiêu sinh năm nay.
Lý Huy xếp hạng không tệ, trở về khẳng định có thể làm song thân làm tiệc rượu chúc mừng một phen, nhưng tên con riêng kia lại là cầm cờ đi trước, hoàn toàn áp đảo bọn nhóc.
Lý Minh Nghĩa cảm thấy, em trai hắn tại bữa tiệc chúc mừng trường tối nay, khả năng sẽ ăn không ngon.
Trình Tử Nghi thấy có người đáp lời, vội vàng đứng dậy, rưng rưng nói, "Không chỉ có phạt ta quỳ trên mặt đất, còn phạt ta suốt đêm dính đồ vật cho nó... Ta là ba ba nó, cũng có ý tứ gì đâu chứ!"
"Phạt quỳ?" Các trưởng tộc bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Vốn dĩ đây là chuyện nhà người khác, nhưng làm việc này chỉ vì lợi ích liền có chút không thích hợp.
"Dán thứ gì, vì sao nó lại không tự mình dán?"
"Ông cũng quá mềm mỏng rồi, cần phải giáo dục thật tốt thôi nếu thật sự không còn cách nao thì liền cũng Tô tướng quân nói chuyện."
"Tô Vân Thanh hư như vậy sao, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ngày thường thật nhìn không ra như vậy..."
Người đứng về phía mình ngày càng nhiều, ánh mắt Trình Tử Nghi lại hoảng loạn, nôn nóng như cũ.
Thẳng đến lúc gã nghe thấy một vị bác sĩ nhàn nhạt nói, "Nếu tinh thần của thằng bé không ổn định, tôi đây tự mình đi theo dõi phòng kiểm tra cho, miễn cho nó ở bên trong nổi nóng, làm hư tổn thiết bị."
Trình Tử Nghi ánh mắt sáng ngời, ngay sau cụp mắt xuống, câu nệ nói, "Vậy làm phiền ngài rồi... bác sĩ Ninh."
Ninh Tế hơi hơi gật đầu, xoay người đi vào trong phòng điều khiển, nơi đó cũng là chỗ cho ra báo cáo kiểm tra đo lường.
Lúc này, Tô Vân Thanh ở trong phòng kiểm tra, thức tỉnh huyết mạch trên người rồi..
Trong lúc hóa hình, dụng cụ theo dõi không có tác dụng, bởi vì lực lượng khổng lồ của huyết mạch sẽ quấy nhiễu thiết bị điện tử.
Đương nhiên sau khi huyết mạch thức tỉnh được một khoảng thời gian, những thiết bị đó mới có thể khôi phục bình thường.
Tô Vân Thanh đối mặt với vách tường giống như kính, nhìn nguyên hình của mình là một thân lông trắng, giật giật hai cánh to rộng mềm mại sau lưng, nhìn xuống phía dưới, một cái đuôi mang theo gai nhọn đang vẫy qua vẫy lại...
Trong lòng chỉ có một ý niệm, hay đây là tạp chủng trong truyền thuyết?
(*)lai giữa giống loại này với giống loại khác.
Bởi vì cậu là đời sau của Tô Tần nên có khả năng di truyền nguyên hình của thứ tộc, việc này có thể hiểu, cậu cũng chỉ có thể di truyền được một cái đuôi thôi.
Nhưng vì cái gì, cậu là đời sau của Trình Tử Nghi, lại có thể hóa ra nguyên hình của vũ tộc?
Trong đầu Tô Vân Thanh xẹt qua rất nhiều suy đoán, đáng tiếc, cuối cùng đều bị một ý niệm trong lòng áp đi.
Cậu là một đứa con riêng, không thể nghi ngờ.
Để củng cố địa vị của con riêng, việc đáng làm thì phải làm!
Sau khi thiết bị khôi phục bình thường, Tô Vân Thanh lập tức khôi phục hình người, Ninh Tế chỉ có thể chụp được một tấm trong quá trình quan sát...
Đó là một cái đuôi của thứ tộc, nhìn qua rất mạnh mẽ, có lực.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn dáng vẻ là hóa hình ra huyết mạch của Tô gia, còn tốt, còn tốt.
Hẳn là chỉ hóa ra cái đuôi, bằng không người nọ như thế nào không chờ được lập tức biến trở về, chỉ sợ hận không thể vẫn luôn bảo trì nguyên hình khoe ra.
Cửa phòng kiểm tra mở ra, Tô Vân Thanh từ bên trong đi ra, bác sĩ Ninh cũng cầm báo cáo kiểm tra đo lường rời khỏi phòng điều khiển, bên ngoài mọi người liền nhanh chóng vây lại.
Tô Vân Thanh nhìn kết quả kiểm tra đo lường, không ngoài dự liệu, là thức tỉnh một bộ phận của huyết mạch thứ tộc.
Tô Tần tiếp nhận báo cáo kiểm tra đo lường, nhìn kết quả mặt trên, cũng không ngoài ý muốn. Truyện Sủng
Thiên phú của hắn cao hơn Trình Tử Nghi rất nhiều, Tô Vân Thanh không có khả năng di truyền ra huyết mạch vũ tộc, nhưng thứ tộc thì có khả năng.
Trình Tử Phong quét mắt xem báo cáo kiểm tra đo lường, thần sắc bất biến, nhìn không ra hỉ nộ.
Tô Nghiêu tiếp nhận kiểm tra đo lường báo cáo, sau khi nhìn kỹ một lần, mới nói, "Có thể hóa hình đã rất tốt rồi."
Tô Trạch đi theo gật đầu, nói, "Không tệ, thứ tộc chúng ta lợi hại nhất chính là bộ vị tấn công - cái đuôi."
Mục Uyên không có đi lại đây, chỉ là rất xa xem xét một chút, anh dựa vào ven tường, cùng Lý Minh Nghĩa nói, "Trình độ của tân sinh đệ nhất, chỉ có thể hóa ra cái đuôi, việc này cậu tin được không?"
Lý Minh Nghĩa nhún vai, "Kết quả tổng kiểm tra đo lường sẽ không làm giả, trừ khi cậu ta đã thức tỉnh từ trước, bây giờ chỉ lộ ra một cái đuôi, giả vờ làm heo."
Mục Uyên khóe môi hơi cong, đáy mắt lại không có chút ý cười nào, "Là heo là hổ, thử nghiệm liền biết."
Lý Minh Nghĩa rất có hứng thú, "Cậu muốn làm cái gì, bởi vì Mục gia cùng Tô gia có quan hệ cũ, cho nên để bụng đúng không, nếu phải đối phó với nhóc con riêng kia, em trai của tôi cho cậu tùy tiện mượn dùng."
Mục Bân ở một bên nhàn nhạt nói, "Không cần, anh ấy có em trai rồi."
Tô Vân Thanh mắt thấy báo cáo kiểm tra đo lường của mình bị chuyền một hồi, cuối liền giao đến tay Trình Tử Nghi.
Trình Tử Nghi bắt được báo cáo liền phải xé, lúc này Tô Vân Thanh nhớ tới, thư nhập học đưa ngày đó, cũng yêu cậu trình bày kết quả kiểm tra đo lường, vì thế mới nhắc nhở nói, "Xé xong phải đem dán trở về, về nhà nhớ mua một chai keo nước trước."
Trình Tử Nghi run tay một chút, hẳn là không dám tiếp tục, gã trừng lớn hai mắt, cả giận nói, "Mày, tên nghịch tử này!"
Tô Vân Thanh đã miễn dịch với những lần bị gã lên án như thế này, cậu từ biểu tình căm ghét của vài người lớn ở đây, liền phỏng đoán ra một số thứ, nói, "Có phải vừa rồi lúc tôi đi vào, ông có phải lại nói gì đó rồi không."
Trình Tử Nghi cười lạnh nói, "Mày làm ra việc 'tốt' gì, giờ còn sợ bị người ta đâm chọt sao!"
"A, tôi làm ra chuyện 'tốt' gì nào?" Tô Vân Thanh cười cười, lập tức nói, "Là chỉ bị ông quất mấy chục roi hay là bị ông dùng nước nóng, muốn lột da tôi?"
Còn không phải là cho nhau thương tổn sao, ai bị thương nặng người đó có lý, điểm này cậu hiểu.
Vừa dứt lời, mọi người giống như là muốn nổ tung, tức khắc sôi trào lên.
"Quất?!"
"Không có khả năng đi, bây giờ là thời đại nào rồi..."
"Nếu nó nói là thật thì phản kháng lại như thế cũng không quá."
"Tưới nước sôi, tôi có phải hay không nghe lầm?"
Tô Vân Thanh đạt tới hiệu quả không bị oan uổng, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Tuy rằng thân là con riêng, nhưng sắp tới nhập học, một số hình ảnh tích cực của bản thân vẫn là rất quan trọng, nếu như bị xác định là kẻ có tinh thần bạo lực, đều có khả năng bị đuổi học bất cứ lúc nào.
Kết quả cậu còn chưa bước được hai bước, đã bị người khác lưu loát túm lại.
Trình Tử Phong mắt phượng lạnh băng, thanh âm trầm thấp, "... Bị đánh còn bị phỏng nữa?"
_____________ W4ttp4d: _Cas2619_ _____________