Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

Chương 7:




Bàn tay từ địa ngục rốt cục cũng buông lỏng ra!
Ta liều mạng thở phì phò, con mắt trừng chết mắt hắn.
Đó là cảm giác tử vong sao?
Hắn nhìn dáng vẻ ta chật vật, cười khẽ: “Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ngươi không phối hợp, sẽ chết càng thêm thống khổ.”
Hắn lại duỗi tay xoa xoa cổ ta, nhẹ giọng nói: “Có cái cổ đẹp như vậy nên yêu quý thật tốt. ”
Ta không khỏi một trận run, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tông Thế Công đi ra ngoài.
※※※※z※※y※※b※※g※※※※
Tuy rằng Tông Thế Công cho ta học bù lại toàn bộ khóa học văn hóa Khiết Đan chán muốn chết, nhưng ta vẫn miễn cưỡng học thêm, trình độ nghiêm túc không thua gì năm đó chuẩn bị thi vào trường cao đẳng. Đây là do ngày đó ta rốt cục ý thức được để cho cái đầu không bị chuyển nhà thì không còn đường rút lui để đi nữa, về phương diện khác là bởi vì Tông Thế Công đã đồng ý sau khi gặp hoàng đế lập tức đem đồ đạc trả lại cho ta.
Xét thấy ta ở Tông phủ an phận thủ thường, ngày thứ ba ta rốt cục thực hiện được giấc mơ tha thiết đi dạo chơi Trường An nửa ngày.
Trường An sau giờ ngọ không ồn ào bằng lúc sáng sớm, nhưng phồn hoa như nhau, khắp nơi có thể thấy được thịnh thế phong hoa(*).
Đường phố Trường An rộng lớn, trật tự song song, cụm kiến trúc ngay ngắn có thứ tự. Trên đường người đến người đi, náo nhiệt phi phàm. Thương phẩm rực rỡ muôn màu càng làm cho người ta hoa mắt.
“Tiểu Nhất, tiểu Nhất, mau đến xem a, đồ gốm thật đẹp!” Ta hưng phấn ngồi xổm trước cửa hàng một người đồ gốm chọn tới chọn lui. Gốm màu đời Đường ai! Mua một cái đem về còn tốt hơn so với mua vé xổ số!
“Công tử — công tử –, đừng đi nhanh như vậy… ” Tiểu Nhất thở hồng hộc từ phía sau chạy tới.
Chủ cửa hàng nhìn ta xem đến nhập thần, cầm lấy một cái gốm màu giới thiệu: “Công tử nếu biết hàng thì mua cái tượng lạc đà này đi, hàng mới vừa nhập sáng nay. Ngươi xem chế tác này, tinh tế như vậy chỉ một lượng bạc! Ngài mua về tuyệt không tổn thất!”
Ta tiếp nhận cái gốm màu kia, quan sát một phen, càng xem tay run rẩy càng lợi hại. Loại cảm giác này hình như quen quen — cái này không phải ở trên sách giáo khoa mỹ thuật tạo hình cao trung sao! Tuy rằng màu sắc so với cái này loang lổ hơn, nhưng ta khẳng định là cùng một cái! Những tưởng lúc sinh ra từ trong bụng mẹ sẽ không sờ qua mấy thứ quý giá như thế, tay liền run rẩy lợi hại hơn.
Tiểu Nhất không biết vì sao ta lại kích động như vậy, tiến đến bên tai ta nói: “Công tử mua cái này làm gì? Đồ gốm này lúc mai táng theo thì dùng a.”
Tông Thế Công cũng không biết từ lúc nào nhìn qua đây, cười nói: “Muốn chuẩn bị hậu sự cũng không cần gấp như vậy a. Ngươi nếu chân chính thích, phía trước còn có một cửa hiệu quan tài không tệ.”
“Phi! Ta là muốn mua cho ngươi dùng!” Ta tức giận đến mức gần như đem ngón trỏ đâm trên mặt hắn, “Khó có được nửa ngày không cần thấy mặt ngươi, ngươi còn hệt như cái đuôi đi theo!”
Vương bánh nướng đi sau hắn vội vàng đi ra biện giải cho chủ tử: “Tam gia là sợ đại nhân gặp nguy hiểm mới một tấc không rời.”
Ta chỉ vào chính mình lớn tiếng nói: “Ta Vạn Niên Thọ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, trừ ngươi ra còn ai vào đây gây bất lợi cho ta a!”
Toàn bộ người qua đường đều liếc mắt nhìn.
Xem đi, xem đi, ta chỉ biết khuôn mặt đẹp của ta là tâm điểm của mọi người. ( Long mỗ: xin hỏi người này cảm thấy thẹn tâm ở nơi nào….)
Giữa lúc ta còn đang chìm đắm trong vô cùng vô tận ảo tưởng của chính mình, đằng sau áo bị túm lên không thương tiếc, cả người bị cấp tốc kéo đi ly khai hiện trường.
Ta bị kéo vào một cửa hiệu vải gần nhất tránh tai mắt người khác. Vừa vào cửa hiệu liền cùng Tông Thế Công mắt to trừng mắt nhỏ, hắn xem ta không vừa mắt ta xem hắn càng không vừa mắt hơn.
Lúc hai người đang ở thời điểm quân tử động mắt không động tay, lão bản tiệm vải không biết sống chết chạy đến hô: ” Ôi, Tam gia đến thăm thực sự là phúc khí của cửa hiệu hèn kém! Ngài không tới thực sự. Bất quá không quan trọng, đồ tốt nhất của hiệu nhỏ ta đều đem cho Tam gia xem! Gia có muốn xem không?”
Liếc trộm sắc mặt nịnh nọt của lão bản, nhìn nhiều ta sẽ nôn mất!
Tông Thế Công khẽ gật đầu lão bản vui mừng hớn hở phân phó tiểu nhị đem đến vài tấm vải, xếp lên y hệt ngọn núi nhỏ.
Tuy nói không muốn cùng hắn xem chung đồ vật này nọ, nhưng ta vẫn là nhịn không được đến gần nhìn màu sắc đẹp đẽ của gấm vóc đại Đường.
Vương bánh nướng thấy ta thần sắc hưng trí bừng bừng, đứng bên cạnh giả thích: ” Nhà Vân Thường Tú này là tiệm vải tốt nhất ở kinh thành, trên toàn quốc cũng là số một số hai. Năm ngoái hoàng thượng ban cho thủ lĩnh Khiết Đan mấy trăm tấm vải thượng đẳng cũng là từ Vân Thường Tú.”
Nguyên lai là cửa hiệu nổi danh như vậy a, trách không được hoa văn tính chất đều khiến cho người ta ái mộ, hai mắt tỏa sáng.
Cái này ta thích, tấm này cũng không tồi, còn có tấm kia… Không nghĩ tới ánh mắt cái tên Tông Thế Công kia cũng giống ta, hầu như ta thích hắn đều mua xuống. Đều là chất vải màu sáng, với phong cách đen, xám, lam của hắn, mấy thứ này nhìn thế nào cũng không phải mua cho hắn. Ta ở trong lòng cười trộm, sẽ không phải là mua cho ta chứ. Tốt xấu gì ta cũng là diến viên vở kịch này, khiển đường sử! Cỡ một chức quan, nịnh bợ một chút hẳn là cũng nên. Mặc kệ có tiền hay là có quyền đều không phải thích chơi trò ra vẻ sao. Ta như thế nào lại quên cái đạo lý ngàn năm bất biến này! ( Long mỗ: uy uy, đừng quên ngươi chỉ là hàng gắn mác giả a)
Vừa nghĩ hợp tình hợp lý như vậy, tâm tình ta cũng tốt lên, liền nhịn xuống không nháo nữa. Theo Tông Thế Công đi vào một cửa hàng văn phòng phẩm.
——————————
Chú thích:
(*) Thịnh thế phong hoa: đang ở thời hoàng kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.