Túy Linh Lung

Chương 40: Cung đình kiều chi không chứa nổi nụ cười




“Chúng ta đi xuống đi.” Thấy Dạ Thiên Lăng lại đây, Dạ Thiên Trạm biết hắn muốn dùng đài cao này chỉnh binh, tự nhiên phải để lại cho hắn. Dạ Thiên Lăng lại đây đột nhiên nhìn thấy Khanh Trần cùng bọn họ đi cùng một chỗ, ngừng lại, nhìn nàng một cái, nhưng là không nói điều gì, đi lên đài cao. Khanh Trần cười nhẹ với hắn, theo mấy người Dạ Thiên Trạm chậm rãi đia ra ngoài giáo trường. Đi không xa, đột nhiên nhìn thấy giáo trường bên kia có bóng dáng quen thuộc theo một người khác rời đi, vừa thấy, đúng là tổng quản cung vua Tôn Sĩ An, người đi trước hắn, tự nhiên là hoàng đế. Không biết vì sao chỉ nhìn từ rất xa, cũng không lại gần, Dạ Thiên Lăng một phen ngoan tay sửa trị Ngự Lâm Quân, ai ngờ lại là ý tưởng của hoàng đế, nghĩ đến liền cảm thấy thiên uy khó dò.
Ngự Lâm Quân phía dưới động tác nhanh chóng, trừ bỏ số ít dẫn theo quân sĩ bị thương đưa đi trị liệu, đều đến tập hợp đông đủ. Dạ Thiên Lăng quét qua quân dung một chút nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ngự Lâm Quân dưới tay bổn vương một ngày, đừng ở bên ngoài làm bổn vương mất mặt. Ngay từ hôm nay, phàm đang trực lại rời cương vị công tác, tập huấn vắng, họp muộn hoặc cãi lại mệnh lệnh thượng cấp, không theo quân lệnh tùy ý hành động, nhàn hạ trong kinh thành, nháo sự, chơi bời lêu lổng, vô luận là ai đều tước đi quân tịch luận xử. Nếu có người nghĩ lấy thân thử nghiệm, liền thử xem.” Lời nói của hắn vận khí cao giọng truyền xa, ngay cả quân sĩ ở cuối cùng cũng nghe rành mạch, Ngự Lâm Quân có tập tục xấu đã lâu, mỗi người không khỏi đại thán không hay ho, Dạ Thiên Lăng giống như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói:“Hôm nay các ngươi không nhìn quân kỷ dĩ hạ phạm thượng, Phương Trác Tần Triển, mang toàn thể Ngự Lâm Quân tức khắc chạy năm mươi vòng quanh giáo trường .”
Chúng quân sĩ nhất thời ồ lên, kêu khổ thấu trời, Dạ Thiên Lăng trong mắt lạnh lùng:“Một trăm vòng.” Mọi người kinh hãi mà hô.
“Một trăm năm mươi.” Ngữ khí kiên quyết, nói năng có khí phách.
Tràng nội im lặng hơn phân nửa, nhưng dù sao còn có người thầm oán ra tiếng, Phương Trác Tần Triển hai người cũng coi như thông minh, không đợi Dạ Thiên Lăng đem hai chữ “Hai trăm” xuất khẩu, vội vàng cúi người lĩnh mệnh:“Thuộc hạ tuân mệnh, cam nguyện bị phạt.”
Dạ Thiên Lăng nhìn nhìn bọn họ:“Một trăm năm mươi vòng, chạy không được thoát quân phục về nhà, trong quân bổn vương không cần phế vật. Trường Chinh!”
Thống lĩnh thân binh của hắn Trường Chinh lập tức tiến lên từng bước:“Trường Chinh có mặt!”
Dạ Thiên Lăng nói:“Dẫn người quan sát, nếu có một người chạy thiếu một vòng, toàn thể lại chạy thêm năm mươi vòng.”
Trường Chinh nói:“Tuân lệnh Vương gia!”
Dạ Thiên Lăng giao việc xong, liền từ trên đài cao đi ra ngoài tràng. Mấy người Khanh Trần cùng Dạ Thiên Trạm lúc này sớm ra khỏi giáo trường, sau khi cùng Ngũ hoàng tử và Cửu hoàng tử tách ra, Dạ Thiên Trạm nhìn Khanh Trần một thân y phục thường ngày, hỏi:“Nàng muốn xuất cung?”
Khanh Trần bị ánh mắt Cửu hoàng tử trước khi rời đi nhìn đến cả người không được tự nhiên, cảm thấy trong mắt hắn mang theo chút tối tăm không rõ, đáy lòng bất an. Đột nhiên nghe được Dạ Thiên Trạm hỏi chuyện, tự nhiên hỏi lại một câu:“A? Cái gì?”
Dạ Thiên Trạm cười nói:“Tật xấu tùy thời thần du thiên ngoại này của nàng khi nào thì sửa?”
Khanh Trần cười ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói:“Không có biện pháp, không đổi được .”
Thập Nhất lắc đầu:“Ngươi còn làm cao, không phải cả ngày ở trong này hồ đồ?”
Khanh Trần không phục nói:“Ai nói, thần du thiên ngoại là do ta luôn tự hỏi, đây là chuyện tốt.”
Thập Nhị hỏi tiếp:“Vậy ngươi tự hỏi cái gì? Sao không nói ra để cho chúng ta cùng nghe?”
Khanh Trần đương nhiên không thể nói cho bọn họ suy nghĩ của mình về ánh nhìn kỳ quái của Cửu hoàng tử, đành phải càn quấy nói:“Ta tự hỏi gì, các ngươi là phàm nhân không thể lý giải !”
Ba người Dạ Thiên Trạm đồng thời cười rộ lên, Khanh Trần bĩu môi:“Cười đi, cười đi, đáng ghét!”
Khó được thấy nàng mang một bộ dạng tiểu nữ nhi hờn dỗi, Thập Nhất Thập Nhị vui vẻ không thôi, vẫn là Dạ Thiên Trạm có vẻ có phong độ thân sĩ, dời đi đề tài:“Ra cung đi đâu? Ta đưa nàng đi.”
Khanh Trần kỳ thật muốn đi Tứ Phương lâu gặp Mạc Vẫn Bình, đây là chuyện không thể cùng Dạ Thiên Trạm đi , liền lắc đầu:“Không cần, ta chỉ là...... Về nhà nhìn......
mẫu thân mà thôi, huynh lại không tiện đường.”
“Không sao.” Dạ Thiên Trạm nói:“Ta cũng mấy nay không đi Tả tướng phủ, liền cùng nàng đang đi thăm Phượng phu nhân cũng tốt.”
Khanh Trần âm thầm buồn bực, lại nghĩ không ra cái biện pháp gì tốt để từ chối, nhìn cầu cứu Thập Nhất. Thập Nhất biết nàng hẹn Dạ Thiên Lăng xuất cung, tự nhiên cũng biết tốt nhất không nên trực tiếp nói cho Dạ Thiên Trạm, đang muốn giúp nàng tìm cái cớ, Dạ Thiên Trạm lại nói:“Việc của Loan Phi thì chúng ta sẽ tận lực ở trong triều cầu ân điển phụ hoàng, cũng không cần lo lắng.”
Khanh Trần trước mặt Dạ Thiên Trạm cùng Thập Nhị, không thể tùy tính giống như chỉ có Thập Nhất, nhu thuận đáp ứng nói:“Ta biết, việc này đợi...... Phụ thân trở về, sẽ… sẽ giải quyết đi.” Gọi tiếng phụ thân, mẫu thân này chung quy vẫn là không được tự nhiên.
Ngay khi đang nói chuyện, đột nhiên phía sau có thanh âm thanh thúy ôn nhu nói:“Thải Thiến gặp qua Tứ Vương gia.”
Mấy người quay đầu, nguyên lai đứng ở trong này trong chốc lát, Dạ Thiên Lăng cách giáo trường đã đến chỗ bọn họ. Mà một người từng bước nhìn Dạ Thiên Lăng cúi người thỉnh an, cũng là chất nữ Ân quý phi, biểu muội Dạ Thiên Trạm, hòn ngọc quý trên tay hộ bộ Thượng Thư Ân Thải Thiến. Nàng mới vừa rồi cũng đứng ở biên giáo trường nhìn Dạ Thiên Lăng chỉnh đốn Ngự Lâm Quân, đối với nam nhi khí khái thủ đoạn lôi đình sùng bái vạn phần, lúc này đến gần, nhìn khuôn mặt kiếm kia mi lãng mục thanh quắc, lại anh khí bức người. Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, mới vừa rồi từ giáo trường đi xuống, đã không biết có bao nhiêu sĩ tộc nữ nhi đem một viên phương tâm đặt trên người Lăng Vương gia hiển hách.
Dạ Thiên Lăng nhìn Ân Thải Thiến, tựa hồ nghĩ nghĩ mới nhớ ra nàng là ai, thản nhiên lên tiếng. Dạ Thiên Trạm cũng nói:“Thỉnh an Tứ ca .”
Khanh Trần thấy Dạ Thiên Lăng, trước mặt mọi người cũng làm đủ cấp bậc lễ nghĩa:“Khanh Trần gặp qua Tứ gia.”
Dạ Thiên Lăng cố ý sớm rời khỏi giáo trường, là sợ Khanh Trần sốt ruột xuất cung, nhưng lúc này thấy nhiều người ở đây, cũng không thể nói gì. Mấy người Dạ Thiên Trạm tuy biết lần trước Dạ Thiên Lăng tìm được Khanh Trần hồi kinh, nhưng không có người biết nàng cùng Dạ Thiên Lăng và Thập Nhất sớm có quan hệ sâu xa, chỉ nghĩ bọn họ là từ lần đó mới quen biết .
Ân Thải Thiến bên kia cũng thỉnh an mấy người Dạ Thiên Trạm, lúc này chuyển qua Khanh Trần:“Nguyên lai vị này chính là Thanh Bình quận chúa, nghe thấy đại danh đã lâu.”
Khanh Trần sửng sốt, nghe ra giọng điệu Ân Thải Thiến tựa hồ không tốt, lần đầu gặp mặt, không biết mình làm sao lại trêu chọc nàng:“Thường nghe Thất hoàng tử nhắc tới Ân tiểu thư, Khanh Trần sớm nghĩ muốn kết bạn.”
Ân Thải Thiến đánh giá nàng nói:“Không dám, muội muội Loan Phi một khi thành thái tử phi, ai trèo cao còn chưa biết?”
Hiện tại việc Thái tử cùng Loan Phi mọi người đều kiêng kị, Ân Thải Thiến lời vừa ra khỏi miệng, Dạ Thiên Trạm quát khẽ nói:“Thải Thiến, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Ân Thải Thiến “Hừ” một tiếng:“Ta nói không đúng sao? Mới vừa đi Đông cung, thái tử phi dung nhan tiều tụy khóc đến hai mắt đều sưng lên, còn không phải vì Phượng Loan Phi quyến rũ thái tử!” Thái tử phi chính là con gái Hữu tướng Hứa Khắc Tông, cùng Ân Thải Thiến thuở nhỏ tình cảm rất tốt, gặp việc này, Ân Thải Thiến tự nhiên tức giận bất bình.
Khanh Trần nhíu mi, nguyên lai trút giận thay thái tử phi, nàng cười cười chỉ thản nhiên nói:“Nữ nhân giữ không được trượng phu, là bản thân sức quyến rũ không đủ, làm gì mà phải khóc lóc giận chó đánh mèo người khác. Thái tử nếu cùng thái tử phi tình thâm ý trọng, cho hắn một trăm Loan Phi cũng vô dụng.”
Ân Thải Thiến khí thế bức người nói:“Vậy sao? Không biết quận chúa nhìn trúng lại là người thế nào? Nhưng chớ có giống lần trước ở Từ An cung chọn sai người!” Nàng lời này đương nhiên là chỉ tiệc chúc thọ ngày đó của Đoan Hiếu Thái Hậu, Dạ Thiên Lăng trước mặt mọi người cự hôn.
Khanh Trần có chút bực nàng ta nói năng vô lễ, mắt phượng lạnh lùng: “Trong cung này địa vị cao tuy nhiều, nhưng Phượng Khanh Trần ta lại không cần phải leo lên người khác, tốt nhất là tự mình chọn, cùng hắn có cuộc sống ấm áp, được chưa? Bất quá đang ở trong cung, Ân tiểu thư tốt nhất vẫn nên nói chuyện cẩn thận chút, người trong Từ An cung là Thái Hậu tuyển, cũng không phải là chỉ có ta, Ân tiểu thư là muốn nói Thái Hậu đã chọn sai người sao?” Lời nói không mềm, không cứng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Ân Thải Thiến kinh ngạc, nghĩ muốn mở miệng phản bác, đột nhiên nhìn thấy Dạ Thiên Lăng bên cạnh Khanh Trần lạnh lùng nhìn mình, trong lòng rùng mình, lời đến bên miệng lại không dám nói ra.
Khanh Trần xoay người thi lễ với mấy người Dạ Thiên Trạm: “Mấy vị hoàng tử nếu không có gì phân phó, Khanh Trần liền về Từ An cung trước.” Dứt lời lui đi, vừa vặn ra vẻ không hờn giận, mượn cơ hội thoát khỏi ý muốn cùng xuất cung của Dạ Thiên Trạm, trong lòng còn muốn cảm tạ Ân Thải Thiến đến đúng lúc. Đi ngang qua bên người Dạ Thiên Lăng, thấp giọng nói: “Đồng Hoa môn.” Nói xong dọc theo đường nhỏ mà đi.
Ân Thải Thiến trong lúc vô ý nhìn đến Dạ Thiên Lăng cùng Dạ Thiên Trạm, thậm chí bao gồm hai huynh đệ Thập Nhất Thập Nhị ánh mắt đều đi theo bóng dáng Khanh Trần. Dựa vào trực giác đặc hữu của nữ nhân nang cảm giác được, Dạ Thiên Lăng kia nhìn như bình tĩnh vô ba đáy mắt lại cất dấu một tia nhu hòa lo lắng, mà lo lắng này, rõ ràng đến từ bóng hình xinh đẹp đã muốn biến mất ở cuối đường mòn kia .
“Thải Thiến, còn không xuất cung hồi phủ đi, ở trong này hồ nháo cái gì?” Dạ Thiên Trạm luôn luôn tao nhã nhưng trong giọng nói lại cũng mang theo vài phần tức giận, Ân Thải Thiến âm thầm cắn chặt răng, đột nhiên ý thức được mình phạm vào một sai lầm ngu xuẩn, có vài người tuy rằng không muốn leo lên cao, lại đã có vô số cành lá che chở nàng bốn phía, trêu chọc người như vậy, không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy cực khổ. Nàng từ nhỏ bị phụ huynh nuông chiều, Dạ Thiên Trạm cũng đối với nàng che chở có thêm, khi nào lại giáp mặt quát lớn nàng. Tính tình tiểu thư dâng lên, cũng không quản trước mặt là ai, dậm chân phẩy tay áo bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.