“Nhàn Vương phi? Bà ấy tiến cung làm gì?”. Nghe Miên Hạ bẩm báo, Phượng Thương liền ngây ngẩn cả người.
Nhàn Vương phi vốn là Nhàn phi được Bình Võ đế sủng ái, vốn dĩ khi Phượng Thương đăng cơ liền phải bị xử tử giống như những phi tần khác của Ngụy đế, nhưng Phượng Thương biết rõ bà là mẹ đẻ của Dục Trăn, liền tìm cớ lấp liếm cho qua, giữ lại phong hào, phong là Vương phi, để Dục Trăn dẫn đi.
Theo lý mà nói, Phượng Thương làm cho bà một đêm mất đi tất cả, trượng phu, địa vị tôn quý, tương lai của con trai, Nhàn Vương phi phải là hận Phượng Thương mà tránh không kịp, lễ nghi vấn an thường ngày đều ăn ý cho qua, lúc này lại đột nhiên tìm tới, thật sự làm cho Phượng Thương có chút ngoài ý muốn.
Rửa mặt chải đầu xong, lại thay một thân cung trang, Phượng Thương mới gọi Miên Hạ triệu kiến Nhàn Vương phi.
Có thể ở hậu cung mà vẫn giữ được ân sủng của quân vương hơn hai mươi năm, Nhàn Vương phi tất nhiên có đặc sắc của mình, chậm rãi đi vào trong điện, dịu dàng thi lễ, biểu hiện sự thần phục, cũng không làm mất thân phận trưởng bối, làm cho Phượng Thương nhìn thấy không khỏi âm thầm than nhẹ một tiếng.
Tuy rằng không còn trẻ, nhưng Nhàn Vương phi vẫn giữ được tám phần hoa lệ của ngày xưa, làm cho Phượng Thương vừa nhìn thấy, liền biết rằng Dục Trăn đã kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân.
Chờ hai bên hành lễ đều theo bối phận xong, Phượng Thương cười cười mở miệng trước: “Hôm nay thẩm nương* tiến cung không biết là vì chuyện gì?”. Theo cấp bậc lễ nghi, xưng một tiếng Vương phi là được rồi, nhưng mà người trước mặt lại là mẹ ruột của Dục Trăn, Phượng Thương theo bản năng muốn thân thiết hơn, trong lúc mơ hồ liền có chút lễ phép.
(*) Thẩm nương: vợ của chú, Ngụy đế cũng có thể coi như là chú của Phượng Thương.
“Thiếp thân* có một chuyện, muốn cầu Hoàng thượng thành toàn”. Dứt lời, Nhàn Vương phi không đợi Phượng Thương nói, liền quỳ xuống.
(*) Thiếp thân: cách người phụ nữ cổ đại tự xưng nhún mình.
Phượng Thương ngẩn ra, vội vã nâng bà dậy: “Thẩm nương là người trong nhà, ở đây cũng không có ai khác, không cần quá câu nệ, có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Hoàng đế nói như vậy, Nhàn Vương phi tất nhiên không coi là thật, nếu Phượng Thương thật sự nhớ kỹ là người trong nhà, ban đầu đã không xử tử nhiều người như vậy.
Chỉ khách khí cười, Nhàn Vương phi cũng không quanh co lòng vòng, cân nhắc nói: “Thiếp thân hôm nay là muốn hậu trứ kiểm bì*, cầu Hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nhi”.
(*) Hậu trứ kiểm bì: mặt dày.
Sắc mặt Phượng Thương liền thay đổi, đè nén lại tâm tình, thận trọng nói một câu: “Sao?”.
“Dục Trăn năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, từ hai ba năm trước đã nên thành hôn sinh con rồi, chỉ vì có nhiều chuyện xảy ra mà làm chậm trễ, ngày nay thiên hạ thái bình, thiếp thân mới dám can đảm đến cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nhi một hôn sự”.
Phượng Thương sớm đã đem tâm tình che giấu rất tốt, lúc này chỉ cười nhạt: “Vậy thẩm nương đã có người nào muốn chọn làm con dâu chưa?”.
“Rồi, thiên kim nhà Công bộ Thượng thư, từ nhỏ đã quen biết với Dục Trăn, vừa môn đăng hộ đối, nay lại vừa đến tuổi thành hôn, thật sự là người thích hợp nhất”.
Phượng Thương dường như suy nghĩ rất lâu, mới gật đầu mỉm cười: “Người thẩm nương chọn, Trẫm tự nhiên là tin tưởng, thiên kim nhà Công bộ Thượng thư… Ừ, Trẫm cũng có nghe thấy, là một cô nương tốt, nhưng chuyện tứ hôn không thể khinh suất, chuyện này, Trẫm sẽ nhớ kỹ, ít ngày nữa sẽ cho thẩm nương một câu trả lời thuyết phục”.
Nhàn Vương phi cũng nở nụ cười, dịu dàng cúi đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng”. Không đợi Phượng Thương mở lời, bà liền thức thời lui xuống: “Nghe nói Hoàng thượng mới từ bên ngoài trở về, thiếp thân xin cáo lui, thỉnh Hoàng thượng nghỉ ngơi thật tốt”.
“Đa tạ thẩm nương quan tâm, hôn sự của Tĩnh vương, Trẫm nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ”.
Hai người khách sáo một lúc, Nhàn Vương phi mới theo Miên Hạ đi ra ngoài.
Lưu lại một mình Phượng Thương ở trong điện, dựa vào ghế mềm, vô thức cầm chén trà mà Miên Hạ đưa lên, sắc mặt càng lúc càng xấu.
Nhàn Vương phi nói rất đúng.
Con cháu hoàng thất, phần lớn là hai mươi tuổi sẽ thành hôn, Dục Trăn từng là Hoàng tử được sủng ái nhất, thị tẩm tất nhiên sẽ không thiếu, nhưng chuyện hôn sự rất cẩn thận, vẫn luôn hoãn lại, mấy năm này tranh giành hoàng quyền, thiên hạ quy nhất, tất nhiên sẽ không bàn tới hôn sự, nên bất tri bất giác kéo dài tới ngày hôm nay.
Nhàn Vương phi đối với chuyện chung thân đại sự của Dục Trăn tất nhiên là sốt ruột, từ đầu năm nay đã liên tục sắp xếp, vì thế đã cãi nhau với Dục Trăn không biết bao nhiêu lần, Phượng Thương đều biết rõ. Ban đầu bởi vì Phượng Thương nghĩ muốn Dục Trăn tìm một người tùy tiện để cho qua chuyện này, tìm tới thứ nữ Nhan Sơ của Tả thừa tướng, hai người mới đi đến ngày hôm nay.
Nhan Sơ là người Phượng Thương đã ngàn chọn vạn chọn, nhưng mà Nhan Sơ đã là phi tần của Phượng Thương, tất nhiên không có khả năng gả cho Dục Trăn nữa, lúc này Nhàn Vương phi lại đi xin tứ hôn, thật sự là làm khó Phượng Thương.
Một năm nay, y chỉ muốn làm sao thoát khỏi hôn sự của mình, nơi chốn lấy lòng Dục Trăn, lại quên mất, Dục Trăn cũng phải thành gia.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Dục Trăn sẽ cưới một nữ nhân mà y không quen biết, Phượng Thượng thật sự không cam lòng.
Suy nghĩ đến độ bực bội, bóp cái ly trong tay vỡ nát, mảnh vỡ rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh, ngón tay cũng bị cắt phải, máu chảy khắp tay, từ xa nhìn lại rất dọa người.
Miên Hạ nghe thấy thanh âm liền nhìn vào, ánh mắt chạm đến tay của Phượng Thương, liền kêu lên: “Hoàng thượng!”. Vội vã đi tới, bất chấp thân phận mà cầm tay Phượng Thương lên xem. “Sao lại không cẩn thận như vậy? Đã nói bao nhiêu lần là lúc cầm đồ trên tay không nên suy nghĩ, nhưng Người vẫn không nghe…”.
Thấy Miên Hạ vẫn giống khi nhỏ mà mềm giọng mắng mình, Phượng Thương mới bình tâm lại, cười thầm, chờ Miên Hạ nói xong, lại sừng sộ khẽ quát một tiếng: “Làm càn!”.
Lúc này Miên Hạ mới có phản ứng, liền buông lỏng tay, quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội! Nhưng mà Hoàng thượng, vết thương trên tay Người nhất định phải xử lý ngay, nô tỳ đi truyền thái y”.
Thấy phản ứng của Miên Hạ, Phượng Thương suýt chút nữa bật cười, vẫn phụng phịu như trước: “Được rồi được rồi, vết thương nhỏ như vậy, Trẫm tự xử lý là được rồi, ngươi ra ngoài đi, đừng cho người khác vào”.
Miên Hạ ngẩng đầu nhìn y, chần chờ một lúc, liền lui ra ngoài, nhưng vẫn lo âu nhìn tay của Phượng Thương, thấy Phượng Thương thật sự cầm thuốc bôi lên, mới an tâm đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa, Phượng Thương cười như mèo trộm được cá, thờ ơ xử lý vết thương, vùi vào ghế mềm tính toán.
Muốn y thỏa hiệp với Nhàn Vương phi tuyệt đối không thể, dù Dục Trăn nhất định phải thành thân, cũng nhất định phải lấy một nữ nhân y có thể khống chế, đương nhiên, không cưới vợ mà ở bên y cả đời là tốt nhất.
Nhưng mà, nữ nhi của Công bộ Thượng thư, theo như Nhàn Vương phi nói, đúng là một người rất thích hợp…
Mùng bảy tháng chạp Chân Minh năm thứ hai, Công bộ Thượng thư bị ba vị đồng liêu dâng tấu tố cáo lấy quyền mưu tư, tham ô làm rối loạn kỉ cương, sau khi điều tra xác định là thật, Chân Minh đế niệm tình làm quan nhiều năm, công trạng không nhỏ, miễn đi tội chết, chỉ bỏ đi chức vụ, tịch thu một nửa gia sản sung vào quốc khố, bản thân bị lưu đày đến Tây cương, người nhà không bị liên lụy.
Tháng chạp tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Ngự hoa viên chỉ còn lại hàn mai mạnh mẽ, cùng với sắc tuyết, hoa mai tràn đầy, ngược lại cũng có sự tao nhã khác.
Để cho cung nhân lui ra, Phượng Thương gấp gáp ôm lấy cổ Dục Trăn hôn lên, kịch liệt triền miên, khi tách ra, hai người đều cúi đầu thở dốc.
Dục Trăn dở khóc dở cười nhìn ngươi trước mặt như con thú nhỏ, thấy ánh mắt của y lưu chuyển, hơi sáng lên, khẽ liếm đôi môi đỏ ửng, như muốn bước lên, hắn vội đỡ lấy vai Phượng Thương, thấp giọng cười mắng: “Ngươi không biết thu liễm một chút sao? Nói gì đi nữa thì đây cũng là Ngự hoa viên, mỗi ngày đều có cung nhân qua lại, nếu bị nhìn thấy, ngươi nói phải làm sao đây?”.
Phượng Thương thờ ơ nhướn mày: “Thiên hạ này đều là của ta, lẽ nào ta không thể hôn người ta thích sao? Đừng nói là cho mọi người lui xuống, dù cho ta làm trò trước mặt họ, ai dám nói gì?”.
“Ngươi a!”. Dục Trăn bất đắc dĩ nhéo mũi Phượng Thương: “Trên triều mọi chuyện ngươi đều thuận theo ý ta, nếu bị người khác phát hiện quan hệ của ta và ngươi, ta sẽ người ta mắng là mị thượng loạn chính*”.
(*) Mị thượng loạn chính: mê hoặc cấp trên làm nhiễu loạn việc công.
“Ai nói vậy?”. Phượng Thương nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Dục Trăn nhìn y, trong lòng thở dài, Phượng Thương đúng là người thích hợp làm Hoàng đế. Y khi yêu mình đã thu lại một thân lãnh khốc, nơi chốn lấy lòng, thật sự là làm khó y. Hắn lắc đầu cười: “Không có. Ta chỉ nói là nếu như thôi”.
“Ai dám nói bậy bạ, ta sẽ làm cho hắn cả đời nói không được nữa”. Phượng Thương nhàn nhạt nói một câu, thấy Dục Trăn nhìn mình, mới giãn mặt cười: “Được rồi, không nói những chuyện mất hứng này nữa. Mấy ngày nay ngươi không tiến cung, là vì nương ngươi sao?”.
Dục Trăn sửng sốt: “Ngươi biết? Bà vốn vẫn luôn khuyên ta lấy thiên kim của Công bộ Thượng thư, dù sao trước đây cũng có vài lần gặp gỡ, môn đăng hộ đối, cũng thích hợp, ta và bà giằng co vài ngày, cũng không có cách giải quyết, không nghĩ rằng Công bộ Thượng thư lại xảy ra chuyện trước”.
Phượng Thương cười khẽ một tiếng, đắc ý nhìn Dục Trăn không nói gì.
Dục Trăn bị y nhìn như vậy ngực như nhũn ra, một lát sau mới khẽ nói: “Lẽ nào, là ngươi…”.
“Nương ngươi tiến cũng muốn ta tứ hôn, ta cũng hiểu được, hôn sự này là việc không qua loa lấy lệ mà cho qua được, nói đến môn đăng hộ đối, Công bộ Thượng thư là quan nhất phẩm, tất nhiên xứng với thân phận của ngươi, hơn nữa các ngươi lại ‘vài lần gặp gỡ’, càng nguy hiểm hơn. Nếu lúc trước ngươi đồng ý lấy Nhan Sơ, vậy thì tốt rồi, nhưng Nhan Sơ hiện đã tiến cung, nếu phải giải quyết, tất nhiên phải từ người môn đăng hộ đối mà giải quyết. Chỉ cần không còn môn đăng hộ đối, không cần ta mở miệng, nương ngươi cũng là người đầu tiên phản đối”.
“Thì ra là ngươi tính kế Công bộ Thượng thư, làm hắn mất chức quan?”.
Phượng Thương thấy sắc mặt Dục Trăn trầm xuống, trong lòng liền luống cuống, tất nhiên y sẽ không biểu hiện ra nét mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Tất nhiên không phải, hắn mà xứng để ta tính kế sao? Chỉ cần lưu tâm hơn một chút, những chuyện hắn đã làm đều rõ ràng cả. Là chính hắn không giữ mình trong sạch, không trách ta được”.
Dục Trăn biết y nói không sai, một lúc sau mới cứng rắn nói: “Ngay cả như vậy, ngươi lưu tâm bắt lỗi của hắn cũng là vì tư tâm, không phải là thái quá rồi sao?”.
“Lẽ nào ngươi muốn lấy nữ nhân kia?”. Phượng Thương nhướn mày, không vui nhìn Dục Trăn.
Dục Trăn lùi một bước, đạm thanh nói: “Ta cuối cùng cũng phải thành thân, không phải sao?”.
“Dục Trăn!”. Thấy Dục Trăn thối lui, Phượng Thương cắn răng, kêu một câu, vẻ mặt căm giận. Thấy Dục Trăn vẫn không nói lời nào, qua một lúc lâu, Phượng Thương liền bại trận trước, bước lên trước, nhẹ nhàng nói: “Ta tất nhiên biết ngươi phải thú thê, nhưng mà, chọn một nữ nhân mà ta cũng hài lòng, không thể được sao?”.
Dục Trăn thấy y xuống giọng, cũng không muốn cùng Phượng Thương gây chuyện, vội ho một tiếng: “Nhưng ngươi cũng không nên quyết tuyệt như vậy… Ta tuy rằng không quan tâm sẽ lấy người nào, nhưng thiên kim của Công bộ Thượng thư cũng có chút tình nghĩa với ta, bởi vì chuyện của ta mà liên lụy nàng, dù sao cũng…”.
“Sẽ không, sẽ không!”. Thấy Dục Trăn cũng dịu xuống, Phượng Thương liền nở nụ cười, luôn miệng nói.
Thấy Phượng Thương cười y hệt trẻ con, Dục Trăn cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngươi đó…”.
Không đợi Dục Trăn nói xong, Phượng Thương đã kéo tay Dục Trăn cọ cọ: “Này, ta nói, Dục Trăn, không bằng ngươi tiến cung với ta đi?”.