Hạ đã qua, trời vào thu sinh ra vài phần mát mẻ, bất tri bất giác cũng đã qua hai ba tháng, hơn mười ngày nữa liền đến sinh thần của thiên tử, vào lúc này năm trước, trong cung đã sớm bận rộn chuẩn bị, năm nay lại rối loạn, Phượng Thương quay về Thịnh kinh hai tháng, trong cung ngoài cung cư nhiên đều không nghe thấy một chút tin tức thay đổi nào.
Dục Trăn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức suy nghĩ, qua một lúc mới ý thức được mình đang nghĩ đến điều gì, hơi cười cười, thu hồi ánh mắt.
Ngày đó Phượng Thương không phân tốt xấu đem hắn nhốt tại biệt quán, hạ độc làm hắn không cử động được, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, chỉ có thể bất lực ở trong phòng, liên tiếp vài ngày, không chịu ăn cơm nước người khác đưa vào, nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, ngược lại trong lòng có chút luống cuống.
Trong kinh đồn đại những gì hắn tất nhiên biết rõ, chỉ là hắn ngay cả thế tử cũng chưa từng thấy qua, tất nhiên vô pháp ngăn chặn những lời đồn đại này, vốn định cản Phượng Thương vào kinh để nói rõ ràng với y, không nghĩ tới Phượng Thương ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn, tất nhiên là thất vọng buồn bực, nhưng cũng lại âm thầm lo lắng.
Nếu như nói Phượng Thương không phải là không tin mình, mà chỉ là không muốn mình bị cuốn vào chuyện này, mượn những lời đồn đại này đem mình giam ngoài thành, một mình tiến cung, dựa theo tính cách Phượng Thương từ trước tới giờ, cũng không phải là không có khả năng. Cho dù ở Yến Châu thành Phượng Thương dường như có giận dỗi hắn, Dục Trăn vẫn theo bản năng cho rằng lòng Phượng Thương không có thay đổi.
Liên tiếp hai tháng bị nhốt trong phòng miên man suy nghĩ, lúc thì buồn bực Phượng Thương không tin hắn, lúc lại lo lắng Phượng Thương là vì che chở mình, một bên thì mừng rỡ trong lòng, một bên lại suy nghĩ tâm tư của người kia, đổi tới đổi lui, đến cuối cùng tất cả đều hóa thành nhớ thương vô hạn.
Vô luận là điều gì, cũng chỉ có thể gặp nhau mới có thể nói rõ ràng được. Phượng Thương lại từ ngày kia đến giờ chưa từng bước vào biệt quán nửa bước, trong biệt quán cũng không có nửa điểm tin tức của Phượng Thương, tính toán thời gian, hai tháng trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh thần hai mươi mốt tuổi của Phượng Thương.
Sinh thần năm trước, người kia tựa trong lòng mình, mềm giọng cầu xin, ‘Dục Trăn, theo ta’. Giống hệt như đứa trẻ.
“Cẩn…”. Vô thức kêu thành tiếng, Dục Trăn ngẩn người, không khỏi lắc đầu cười. Từ khi nào mà xưng hô như vậy đã thành thói quen? Người kia vẫn kiên trì xưng hô như vậy, lại chưa hề nhắc đến nguyên nhân.
“Nợ nần của chúng ta, còn chưa tính rõ ràng…”.
‘Đại ca lúc trước, thích Lạc Vương sao? Vậy hiện tại thì sao? Vẫn là Lạc vương, hay, đã thay đổi?’.
Thời điểm Tiểu Liễu hỏi câu đó, vẫn không có đáp án, lại tựa hồ có đáp án mơ hồ hiện lên, chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút xíu nữa mà thôi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dục Trăn ngẩn người, định thần lại, nhìn ra cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, cửa bị người ta đẩy ra, một người bước vào, Dục Trăn hơi sững sờ, mày nhíu lại.
Người đó hắn biết, là Đình úy bên người Phượng Thương, Chiếu Lô.
“Chiếu Lô tham kiến Tĩnh vương”. Chiếu Lô mặt không thay đổi mà hành lễ, cũng không chờ Dục Trăn đáp lại, ra bên ngoài phất tay, Dục Trăn giương mắt, liền thấy vài tên thái giám mang theo mấy món đồ đi đến.
Mấy người phía trước tay cầm lồng thức ăn, bày cơm nước lên bàn, đều là các món ăn cực kỳ tinh xảo, hai người đi sau bước tới, trên tay cầm triều phục mới, thanh sắc mãng văn*, hiển nhiên là dựa theo thân phận của hắn mà chuẩn bị.
(*) Thanh sắc mãng văn: Hoa văn hình mãng xà màu xanh
Trong lòng khẽ động, Dục Trăn nở nụ cười: “Những thứ này giống như ban ơn trước khi hành hình, không biết Chiếu Lô đại nhân lần này đã nhận được ý chỉ gì?”.
Chiếu Lô lại hành lễ một cái: “Thỉnh Vương gia dùng bữa, vào chính ngọ, Hoàng thượng ở núi Lạc Nhật ngoài thành đợi ngài”.
Dục Trăn nhướn mày: “Hoàng thượng có khỏe không?”.
“Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, Vương gia không cần lo lắng”.
Thấy Chiếu Lô hỏi một câu đáp một câu, trong lòng Dục Trăn biết rõ không hỏi được chuyện gì, chỉ có thể đi tới bên bàn, dùng đũa bạc mà thái giám đưa chậm rãi ăn cơm.
Cơm nước đều là món hắn yêu thích, dù cho ở Tĩnh vương phủ, đại khái cũng không có mấy người có thể chuẩn bị một bàn cơm nước như vậy, đoán rằng bữa cơm này là do Phượng Thương phân phó, Dục Trăn không nhịn được âm thầm cười, sự thấp thỏm suốt hai tháng nay tựa hồ hơi an định lại.
Sau khi ăn cơm liền có người hầu hạ thay y phục, Chiếu Lô lại cho hai người tới, đeo thêm gông xiềng cho Dục Trăn, mới đưa hắn lên một cỗ xe ngựa hơi cũ, đi đến núi Lạc Nhật.
Dục Trăn bị những hành động liên tiếp như vậy làm cho không hiểu, chỉ là lặng yên mặc cho Chiếu Lô bài bố, đồng thời cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
Gió trên núi Lạc Nhật rất lớn, đứng ở hướng đón gió, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi phần phật.
Dục Trăn bước đến bậc đá cuối cùng, liền nhìn thấy Phượng Thương đứng ở vách đá.
Một thân tố sắc*, dây buộc tóc mà hạnh hoàng**, so với lúc trước không có một tia tương tự, nhìn không ra vị thiên tử uy nghiêm trên triều, dáng vẻ không được tự nhiên lại quật cường thường ngày cũng không thấy. Quay lưng về phía thềm đá, gió thổi làm tay áo bay bay, thân hình dưới lớp y sam mỏng manh rất gầy yếu, tựa hồ trong nháy mắt cũng có thể bị gió cuốn đi, làm người ta kinh tâm.
(*) Tố sắc: màu trắng
(**) Hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ
Dục Trăn đưa mắt đi nơi khác không dám nhìn, chỉ mặc cho Chiếu Lô và hai người khác kéo đến phía sau Phượng Thương, vừa đứng vững, liền nghe Chiếu Lô nói: “Hoàng thượng, đã đưa Tĩnh vương tới”.
Phượng Thương “ừ” một tiếng, tâm Dục Trăn liền nhảy lên, qua một lúc, mới thấy Phượng Thương chậm rãi xoay người lại. “Các ngươi lui ra đi, bảo những người dưới chân núi đều về trước đi, không cần chờ”.
Dục Trăn không để ý đến bọn người Chiếu Lô rời đi như thế nào, chỉ là không chớp mắt nhìn người trước mặt, trên khuôn mặt tuyệt sắc không có một tia biểu tình, thiếu đi vài phần huyết sắc làm cho sắc mặt tái nhợt, dưới trời thu quá mức rực rỡ lại càng lộ vẻ tiều tụy, Dục Trăn nhìn một lát, ngực liền mơ hồ đau.
“Cẩn…”.
Dục Trăn còn chưa nói hết, Phượng Thương đã lạnh giọng cắt đứt: “Làm càn, tục danh của Trẫm là để cho ngươi tùy tiện kêu loạn sao?”.
Dục Trăn ngẩn người, ngực run lên, há miệng, mới đổi cách gọi: “Hoàng thượng…”.
Phượng Thương giương mắt nhìn, trong mắt lộ ra vẻ rét lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Tĩnh vương có biết hôm nay Trẫm gọi ngươi tới, là vì chuyện gì không?”.
Dục Trăn nhìn y, giống như nhìn một người xa lạ, qua một lúc, mới cứng đờ nói: “Thần, không biết”.
“Hừ”, Phượng Thương hừ nhẹ một tiếng, “Dục Trăn a Dục Trăn, những lời ở Yến Châu thành ngươi hứa với Trẫm, ngươi còn nhớ rõ không? Hay là nói, bởi vì Trẫm đi Phượng Lâm mà lưu lại ngươi ở Yến Châu, người liền dễ dàng làm như chưa từng nói qua điều gì?”.
Dục Trăn sửng sốt, nghe Phượng Thương nói đến chuyện ở Yến Châu thành, những buồn bực khi đó liền nổi lên, qua một lúc mới mơ hồ hiểu được, biến sắc: “Ta hứa trung tâm với ngươi, tất nhiên sẽ không rời bỏ, là ngươi không cho ta cơ hội giải thích…”.
“Còn cần giải thích? Ngươi nếu đã chọn lựa giúp đỡ Tiểu Liễu, còn cần giải thích gì nữa?”. Phượng Thương cười lạnh nói.
Dục Trăn lúc này mới thật sự kinh hãi, qua một lúc, mới run giọng hỏi: “Ngươi nói…cái gì? Ngươi nói Tiểu Liễu cái gì?”.
Ánh mắt Phượng Thương hơi ngưng lại, trong nháy mắt liền thuận theo cười, nói nhỏ: “Thái bảo đã đền tội, những đồng mưu khác cũng đã được xử lý, ngươi cần gì tiếp tục phủ nhận? Tiểu Liễu là thế tử, ngươi nói ngươi đối đãi với hắn như đối đãi với huynh đệ, ngươi giúp đỡ hắn, Trẫm cũng không đố kị nổi”.
Dục Trăn bước tới một bước: “Tố Hòa Phượng Thương, ngươi nói cái gì!”.
Phượng Thương khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dục Trăn: “Trẫm nói, Tĩnh vương đã có can đảm ủng lập Tiểu Liễu làm tân đế, hôm nay thất bại, lẽ nào lại không có can đảm gánh chịu hậu quả sao?”.
“Ta không có, Cẩn, ta không có, ta căn bản không biết là Tiểu Liễu, ta căn bản không biết Tiểu Liễu là…là vị thế tử kia…”.
Phượng Thương cười cười xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa: “Cứ coi như ngươi không chịu thừa nhận đi. Thế nhưng, những người liên quan đến Thái bảo đều đã chịu tội, ngươi, cũng không thể có ngoại lệ”.
Dục Trăn vẫn như không nghe được những gì y nói, chỉ mở to mắt nhìn Phượng Thương: “Ngươi nhìn ta, ngươi quay đầu lại! Tố Hòa Phượng Thương, ngươi nghe cho rõ, ta không có phản bội ngươi, ta cũng không có ủng lập Tiểu Liễu làm tân đế, ta căn bản không biết đệ ấy là thế tử, ta không có!”.
Phượng Thương không quay đầu lại, chỉ là một bên sườn mặt mang theo nét cười coi thường, rõ ràng là không tin: “Chuyện đến nước này, nói những thứ này không phải là quá trễ rồi sao? Chỉ có ngươi mới biết ta không có khả năng hoàn toàn chế phục Thái bảo, ngươi biết ngươi có thể trở thành nhược điểm của ta, Dục Trăn, trong triều này, cũng chỉ có ngươi, đủ tư cách đủ can đảm ủng lập tân đế…Khi đó ngươi tiến cung nghe trộm, ta không phải đã nói Tiểu Liễu là ca ca của ta sao? Ta không phải đã nói sẽ đi Phượng Lâm sao? Những lời này đều là nói cho ngươi nghe, Thái bảo rục rịch, ta đi Phượng Lâm, hắn nhất định sẽ ở Thịnh kinh tạo phản, ngươi không phải là đã biết sao! Ta ám chỉ ngươi theo ta đi Phượng Lâm, ngươi lại không đáp ứng, cũng không mang Tiểu Liễu đi, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ quan tâm đến ca ca mà bỏ rơi hắn, thế nhưng ta chỉ đóng quan khẩu Phượng Lâm năm ngày, ngươi hoàn toàn có thể đến tìm ta, lại lựa chọn quay về Thịnh kinh, sau khi Thái bảo tạo phản, ngươi ủng lập tân đế, ở xa như Phượng Lâm cũng có thể nghe được tin tức, hiện tại ngươi lại nói không biết? Nói ngươi không có phản bội ta? Ngươi muốn ta làm sao tin tưởng ngươi đây?”.
Dục Trăn kinh ngạc nghe Phượng Thương nói, không phát ra một tiếng nào, rất lâu sau, chậm rãi giật giật: “Ngươi nói, những gì ngày đó ta tiến cung nghe được, là ngươi cố ý nói cho ta nghe?”.
“Đúng, nếu ngươi muốn bảo hộ Tiểu Liễu, dẫn hắn rời khỏi Thịnh kinh, đối với chúng ta đều có lợi, nhưng ngươi lại không dẫn hắn đi”.
Dục Trăn chỉ yên lặng nghe: “Nói cách khác, chúng ta gặp nhau ở Yến Châu thành, cũng không phải là tình cờ?”.
“Dĩ nhiên không phải! Là ta cho người chạy ngày chạy đêm, mới có thể đuổi kịp ngươi”.
“Ha ha”. Dục Trăn cúi đầu cười, Phượng Thương nao nao, nghiêng mặt sang một bên, lại thấy Dục Trăn không ngừng cười lớn, “Từ lúc ta tiến cung, ngươi vẫn luôn tính toán? Để ta mang Tiểu Liễu đi, sau đó ngươi đến Phượng Lâm, cho Thái bảo cơ hội tạo phản, sau đó liền tiêu diệt, toàn bộ đều là tính toán của ngươi? Tại sao không trực tiếp nói với ta? Ngươi nói với ta, ta cũng có thể đưa Tiểu Liễu đi, có thể cùng ngươi đến Phượng Lâm, tại sao lại không nói với ta?”.
Tại sao?
Nhãn thần Phượng Thương lóe lên, trong nháy mắt vô pháp trả lời. Chỉ đứng ở đó, một tiếng cũng không nói.
“Tố Hòa Phượng Thương, ngươi nói ngươi yêu ta, thật vậy chăng?”.
Phượng Thương chấn động cả người, lập tức hạ mắt, khẽ cười một tiếng: “Đã không còn”.
Dục Trăn lắc đầu: “Ngươi là chưa từng yêu ta!”. Hắn chỉ cười: “Ngươi nói cái gì yêu, ngươi bất quá vẫn làm Hoàng đế của ngươi, thỉnh thoảng đối với thần tử bố thí ân sủng mà thôi…”.
“Ngươi câm miệng!”. Phượng Thương quay phắt người lại.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tố Hòa Phượng Thương, ngươi tự hỏi lòng mình, ngươi có tin tưởng ta sao?”. Dục Trăn cười lạnh nhìn thẳng vào mắt Phượng Thương, “Ngươi không tin. Ngươi chưa từng tin tưởng ta. Ngươi chẳng qua là, đem ân sủng của ngươi tự cho là đúng mà đặt lên người ta mà thôi!”.
Phượng Thương mở miệng, chung quy vẫn không phát ra được âm thanh nào, chỉ kinh ngạc nhìn Dục Trăn, ánh mắt hơi thất thần.
‘Bị ngươi thích cũng vậy, thích ngươi cũng vậy, không phải là người khác hao tâm tổn trí suy đoán ngươi nghĩ cái gì, đoán không được thì giống như người khác thiếu ngươi, ta thật sự thay đại ca ủy khuất. Ngươi cho là chỉ có mình ngươi nỗ lực, đại ca không hề có chút cố gắng? Nếu ngươi không tin đại ca, còn nói cái gì mà thương huynh ấy chứ?’.
Khi đó, Tiểu Liễu dường như cũng đã nói như vậy, hiện tại Dục Trăn nói ra, liền không thể phủ nhận những chỉ trích này, làm y không còn chỗ trốn, ngực đau đến không nhịn được muốn hét lên, lại chỉ có thể cố hết sức mà nhẫn nại.
“Tin tưởng ngươi yêu ta, ta thật sự là quá ngu ngốc rồi”. Dục Trăn không phát hiện Phượng Thương có điểm khác thường, chỉ cười nhẹ một tiếng, “Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chưa từng làm, những lời ngươi cố ý nói cho ta nghe, ta cũng không nghe rõ, ta căn bản không biết Tiểu Liễu là thế tử, cũng căn bản không có ủng lập đệ ấy làm tân đế, ngươi đại khái có thể hỏi đệ ấy”.
Phượng Thương khẽ run lên, qua thật lâu, mới nhẹ giọng bật cười, thanh âm dường như đã buông thứ gì đó xuống: “Hỏi hắn? Hỏi thế nào? Tiểu Liễu đã chết, dù ngươi có phủ nhận thế nào, hắn cũng sẽ không nói gì nữa”.
Lời nói vừa dứt, Phượng Thương liền nghe thấy phía sau có âm thanh xiềng xích va vào nhau, Dục Trăn mất khống chế túm lấy cánh tay y, thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi giết đệ ấy?”.
Phượng Thương nhấp môi, không nói gì.
Dục Trăn kinh ngạc nhìn y, qua một lúc mới bình tĩnh lại, từng chút từng chút thả tay y ra: “Đúng vậy, khi đó ngươi dường như đã nói, nếu cần thiết, sẽ giết đệ ấy…Ngươi nếu đã hạ thủ giết đệ ấy, vậy cũng có thể giết ta đi?”.
Phượng Thương không trả lời, yên lặng một lúc, cuối cùng đưa tay ra: “Những kẻ khác đã đền tội, ngươi cũng không thể tha. Thế nhưng…ta không muốn giết ngươi”.
Dục Trăn thấp giọng hừ một tiếng, không nhìn y, một lát sau cảm thấy trên tay nhẹ đi một chút, xiềng xích trên tay cũng đã mở ra. Kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy Phượng Thương đã quay người đi, không nhìn mình nữa.
“Nương ngươi ta sẽ tìm người hầu hạ thật tốt quãng đời còn lại, ngươi…đi đi”. Thanh âm của Phượng Thương lộ ra vẻ tiêu điều, “Rời khỏi Thịnh kinh, không được quay lại nữa. Coi như ta đẩy ngươi xuống vách núi, đã chết rồi”.
Dục Trăn nhìn bóng lưng của Phượng Thương, gió thổi càng lúc càng mạnh hơn, người trước mặt lại càng trở nên gầy yếu hơn, lung lay trong gió như thể tùy thời liền biến mất, làm hắn gần như muốn nói “Ta không đi”, thế nhưng lời nói đến bên miệng, lại không thể nói ra.
Không biết đứng đến bao lâu, cuối cùng Phượng Thương nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa…
Nhắm mắt lại nở nụ cười, giọt lệ trong suốt trong mắt y cuối cùng cũng rơi xuống.
Từ lúc Dục Trăn hỏi “Ngươi nói cái gì”, y đã biết mình sai rồi.
Nhưng mà, sai thì đã sao? Đi đến bước này, cũng chỉ có thể tiếp tục sai mà thôi.
Y không thể tin, cũng chỉ có một việc mà thôi.
Tiếng bước chân phía sau cuối cùng cũng biến mất, Phượng Thương nhẹ giọng bật cười, che ngực từ từ ngã xuống.