Tuyệt Đại Con Rể

Chương 221:




Lăng Phong vừa đi về phía trước vừa mỉm cười. Lúc nhìn thấy Tống Thiến muốn nhảy xuống vách núi, quả thật anh ta không tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Tuy nhiên vừa rồi anh ta cũng nghe nói Tống Thiến đã bị vấn bẩn, bị người khác làm nhục. Trong lòng Lăng Phong đột nhiên dâng lên cảm giác phiền muộn khó cả.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ làm bẩn Tống Thiến chính là người nhà họ Lăng. Mẹ kiếp, người phụ nữ mình nhìn trúng lại bị người khác hưởng trước.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Lăng Phong trầm xuống, vẫn thong thả bước đến.
"Anh, anh không cần đến đây."
Thấy anh ta càng bước đến gần, Tống Thiến vừa kinh vừa sợ, vội run rẩy lên tiếng ngăn cản.
Tống Thiến nhắm mắt lại, lúc ấy cô ta không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết nhảy xuống khỏi vách núi.
Kết quả, cô ta vẫn chậm một bước. Lăng Phong nhanh chóng bước đến, đè cô ta xuống tảng đá, sau đó hôn lên môi cô ta!
"Dừng tay!"
Nhưng ngay giây phút ấy, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của phụ nữ. Giọng nói này, vừa quyến rũ là vừa uy nghiêm!
Lăng Phong lập tức sửng sốt, anh ta dừng động tác rồi quay đầu lại.
Dưới màn đêm, một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước đến, bước đi nhìn như rất chậm, nhưng lại làm người ta có cảm giác chủ nhân của bước chân có thể bước đến ngay trước mặt mình chỉ trong giây lát.
Hít.
Khi thấy rõ ràng người trước mặt, Lăng Phong không kìm được mà hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy máu trong người như đang dần sôi trào.
Đẹp.
Thật sự quá đẹp. Đây, đây là tiên nữ dưới trần gian sao.
Người đến là một cô gái, một thân váy dài màu tím. Hơn nữa loại váy dài này thiết kế theo phong cách cổ điển, mang vẻ đẹp cổ điển mỹ miều!
Trên mặt cô có đeo khăn che mặt, cho dù không thấy rõ mặt nhưng chỉ đôi mắt kia, đôi mắt tựa như nước hồ mùa thu, cũng đủ để người ta quân lính tan ra, rơi vào tay giặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhất thời, Lăng Phong nhìn đến ngây ngốc.
Anh ta tự thấy mình từng gặp không ít người đẹp, chỉ là người trước mắt này, bất kể là khí chất, hay là cảm giác mang đến cho người đối diện cũng đều không giống người thường.
"Chậc chậc chậc."
Đúng lúc này, Lăng Phong hồi thần, đôi mắt quét quanh người cô gái mặc váy hồng, cười tủm tỉm cảm thán nói: "Người đẹp, xin hỏi có việc gì sao?"
Cô gái váy tím không trả lời, đôi mắt lại càng trong trẻo lạnh lùng hơn.
Bốp!
Ngay lúc này, cô gái mặc váy tím nhẹ nhàng nâng tay lên, vung một cái tát về phía anh ta.
Cái tát này, nhìn thì như thong thả chậm rãi. Thế nhưng chỉ có mình Lăng Phong mới cảm nhận được, cái tát này có lực mạnh đến nhường nào.
Anh ta chỉ cảm thấy một lực vô cùng mạnh, lập tức đẩy anh ta lên, cả người nâng khỏi mặt đất, cơ thể giống như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài!
"Á..."
Lăng Phong lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, cái tát này đánh thẳng anh ta bay ra khỏi vách núi, nhanh chóng rơi xuống phía dưới, tiếng hét thảm thiết không bao lâu đã bị tiếng sóng biển bao trùm!
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tống Thiến cực kỳ hoảng sợ, tâm thần rung động không thôi! Tống Thiến rất cảm kích người này đã cứu mình, tuy rằng Lăng Phong không thực hiện được ý đồ, nhưng trong lòng Tống Thiến đã mất hết can đảm, hoàn toàn không còn ý muốn sống sót.
Bản thân cô ta đã không còn sạch sẽ, vậy thì tiếp tục sống cũng đâu còn ý nghĩa gì? Nghĩ vậy, Tống Thiến lập tức thả người nhảy xuống vách núi đen!
Hai chân cô ta đã rời khỏi mặt đất, thế nhưng ngay khoảnh khắc này, cô gái mặc váy tím kia lại nhẹ nhàng nâng tay lên.
Một lực kéo nhu hòa lập tức kéo Tống Thiến trở lại.
"Cô..." Tống Thiến cắn chặt môi, nhìn cô gái mặc váy trắng trước mặt, ánh mắt ảm đạm: "Vì sao cô phải cứu tôi? Tôi, tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa."
Cô gái mặc váy tím lẳng lặng nhìn cô ta, nhẹ nhàng mở miệng: "Đến con kiến nhỏ còn muốn sống, cô còn trẻ tuổi, vì sao lại suy nghĩ nông cạn đi tìm cái chết?"
Giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, đồng thời lại có vài phần uy nghi khó có thể bỏ qua.
Tống Thiến khe khẽ thở dài, đôi mắt ửng đỏ, không kìm được mà khóc thút thít: "Tôi, tôi bị người làm nhục. Tôi không muốn sống nữa, tôi thật sự không muốn sống nữa."
Nói xong, nước mắt lập tức chảy xuống, làm cho người nhìn thấy cũng không khỏi thương tiếc.
Cô gái mặc váy tím nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: "Ngay cả dũng khĩ muốn chết cô cũng có vậy thì vì sao lại không có dũng khí sống tốt quãng đời còn lại. Làm cho chính mình trở nên kiên cường, sau đó trở về báo thù?"
"Tôi..." Tống Thiến nghẹn lời không trả lời được.
"Bản tôn cả đời không có học trò, hôm nay có thể có ngoại lệ, nhận cô làm học trò." Cô gái mặc váy tím nhẹ giọng nói, tiếng nói làm cho người khác như tắm trong gió xuân.
Cơ thể mềm mại của Tống Thiến run lên, trong đầu không khỏi nhờ lại cảnh tượng người trước mặt chỉ dùng một cái tát mà đánh bay Lăng Phong xuống vách núi.
"Chị, em còn chưa biết tên chị là gì." Tống Thiến tò mò hỏi.
"Xưng hô của cô không đúng." Cô gái mặc váy tím thản nhiên nói: "Từ nay về sau, cô phải phải gọi bản tôn là cô giáo."
Nói đến đây, cô ấy tạm dừng vài giây, ánh mắt thâm thúy mà lạnh lùng: "Bản tôn, cầm thánh, Mục Như Lam."
"Cầm thánh, Mục Như Lam!" Trong đầu Tống Thiến vô thức lặp lại.
Cũng chính giờ khắc này, Mục Như Lam trước mặt chậm rãi nâng tay lên, đưa Tống Thiến lên không trung, chẳng mấy chốc đã mang theo cô ta cùng đi xe, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Sáng sớm.
Lưng chừng vách núi. Lăng Phong chậm rãi mở to mắt, khắp mặt đều là máu tươi.
"Mình không chết?" Lăng Phong kích động, thiếu chút nữa là khóc òa lên. Cũng may anh ta mạng lớn, lúc trước bị đánh rơi xuống vách núi, vốn tưởng bản thân phải chết rồi, không ngờ rằng anh ta lại túm được một gốc cây mọc ở vách đá.
Cả vách núi đen cũng chỉ có một cây này! Nếu rơi lệch xuống vị trí khác, anh ta phải chết không thể nghi ngờ.
"Cứu mạng, cứu tôi với..."
Lăng Phong hoảng sợ vô cùng, anh ta không nhịn được, lớn giọng kêu cứu, lúc này anh ta đang nắm chặt gốc cây, căn bản không dám làm liều.
Cái cây này sống ở giữa vách núi, vách đá lại vô cùng trơn nhẵn, căn bản không có chỗ đặt chân, phía dưới dù là biển nhưng còn cách mấy chục mét nữa, hoàn toàn không phải khoảng cách có thể nhảy xuống được.
Gọi mấy tiếng cũng không thấy ai đáp lại, Lăng Phong nhớ đến điện thoại di động trên người mình, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra.
Kết quả nhìn thấy, nhất thời khiến anh ta khóc không ra nước mắt.
Nơi này không có chút tín hiệu nào cả!
Đậu xanh, sao mình lại xui xẻo như vậy, không được hưởng thụ mỹ nữ còn chưa nói, đằng này lại thiếu chút nữa là bị đánh chết.
Không biết rối rắm bao lâu, mắt thấy gốc cây sắp bật khỏi vách đá, Lăng Phong âm thầm cắn răng, làm liều nhắm mắt nhảy xuống.
Thật ra với độ cao này mà nhảy xuống thì quá dễ mất mạng. Nhưng hiện tại Lăng Phong cũng đã là vũ sư bậc năm. Thực lực không kém, hơn nữa phía dưới là bãi biển, có rất nhiều cát, không cứng như vậy, cho nên khi nhảy xuống, chân anh ta chỉ run lên vì va chạm mạnh mà thôi.
"Bộp."
Lăng Phong rơi xuống mặt đất, anh ta thở vào một hơi. Đậu xanh, chỗ này đã không có sóng rồi, vách núi còn cao như vậy thì biết đi lên bằng cách nào?
Vừa nghĩ, anh ta vừa chạy về phía trước, muốn nhìn xem có con đường nào khác để thoát khỏi nơi này hay không.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, Lăng Phong dần dừng chân lại. Trước mặt anh ta xuất hiện một hang đá, hang đá này rất âm u. Lăng Phong không muốn đi vào, nhưng phía trước đã là đường cụt, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận đi vào cái hang này.
Hang đá không lớn, vừa mới tiền vào, anh ta lập tức nhận thấy dưới chân vang lên âm thanh lạ thường.
Cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa là dọa anh ta sợ chết khiếp!
Đó là một bộ xương khô!
"Đệch!" Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, dưới tính thế cấp bách, anh ta một chân đá nát bộ xương khô.
Cũng chính giây phút này, bộ quyển sách cổ ố vàng rơi ra khỏi bộ xương khô, xuất hiện trước mặt anh ta.
Lăng Phong thoáng sửng sốt, nhanh chóng nhặt lên, nhìn thấy chữ trên bìa sách, trong lòng anh ta mừng rỡ như điên.
Trên bìa sách là bốn chữ to rõ ràng: Huyền Âm thần công.
Nhà họ Tống.
Trong phòng ngủ, Lăng Thành nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở vô cùng mỏng mạnh, giống như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Vào ban ngày, hiệu trưởng và mấy người cao thủ đưa nội lực vào trong cơ thể Lăng Thành, cho nên mới có thể tạm thời giữa lại tính mạng cho anh.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Nơi anh bị thương chính là vùng dưới rốn!
Ngay tại lúc vừa rồi, Giai Kỳ đưa đến đây bảy tám bác sĩ, nhưng nhóm bác sĩ không hẹn mà đều cùng nói một câu: Chuẩn bị hậu sự đi.
Lúc này, Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân cùng canh giữ ở bên giường, vẻ mặt tiều tụy, tinh thần suy sụp!
"Diệu Vân, hay là...Cô cũng mệt rồi, cô cứ đi nghỉ trước đi, một mình tôi ở đây chăm sóc anh ấy là được." Giai Kỳ mệt mỏi nói.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, trái tim như sắp vỡ nát, cô ta lo lắng cho Lăng Thành muốn chết, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, lúc này chỉ có thể cười gượng: "Không có việc gì, tôi ở đây với cô."
Trời đã tờ mờ sáng, Tịnh Lâm mặc áo ngủ đi vào phòng, nhẹ nhàng nói với Giai Kỳ: "Giai Kỳ, Diệu Vân, hai đứa đi ngủ đi, ở đây làm gì? Bác sĩ đều nói cậu ta không sống nổi rồi mà."
Ngày hôm qua, lúc Lăng Thành được đưa về đây, trên người anh đều là máu, lúc ấy Tịnh Lâm cũng rất chấn động.
Nhìn cũng biết cậu ta không sống nổi nữa, canh giữ bên người thì có ích gì?
Tịnh Lâm nhíu mày: "Giai Kỳ, sao con lại ngu ngốc như vậy, thân thể quan trọng hơn, còn đồ bỏ đi này chết thì cứ việc chết."
Vì cái thằng vô dụng này mà con gái mình bị lỡ mất ba năm.
Nếu lúc trước con gái gả cho kẻ có tiền, mình đã sớm được hưởng ké những ngày sung sướng.
"Mẹ!"
Giai Kỳ khẽ run lên, tức giận vô cùng, cô khóc nói: "Sao mẹ có thể nói như vậy? Tốt xấu gì anh ấy cũng là con rể của mẹ mà."
Vốn đã đau lòng muốn chết, Tịnh Lâm lại còn nói như vậy, thật sự càng khiến cô thêm khó chịu.
Thấy Giai Kỳ trở nên kích động, Tịnh Lâm lắc đầu nói nhỏ: "Con rể cái gì, trước giờ mẹ chưa từng thừa nhận điều này."
Vừa nói, bà ta vừa thay một bộ đồ lịch sự hơn. Vừa rồi bà cố nội nói đã gọi tất cả mọi người đến đây, nói có chuyện lớn phải tuyên bố, cho nên bà ta phải mặc đồ lịch sự hơn.
Rửa mặt chải đầu sửa soạn quần áo một phen, Tịnh Lâm soi gương, nhìn dáng vẻ của mình trong gương thì vừa lòng gật đầu.
Trong gương, dáng vẻ của bà ta trưởng thành lại gợi cảm, vẻ đẹp đặc biệt có khí chất. Bà ta đi giày cao gót vào chân rồi đi ra cửa, trước khi đóng cửa, bà ta quay đầu lại nói: "Đúng rồi, nhanh chóng đuổi cái thằng vô dụng này đi, một kẻ sắp phải chết mà còn để trong nhà thì có thấy xui xẻo không? Sớm tiễn nó đi khỏi nhà đi, có nghe thấy không?"
"Mẹ!"
Lần này, rốt cuộc Giai Kỳ không khống chế cảm xúc được nữa, cô khóc òa lên: "Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không! Con thích Lăng Thành, cho dù anh ấy có chết, đời này con cũng chỉ yêu mình anh ấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.