Tuyệt Đại Con Rể

Chương 222:




“Con, con làm mẹ tức chết rồi!” Tịnh Lâm bực bội nói.
Con gái nói chỉ yêu một mình Lăng Thành, sao bà ta có thể không nổi giận cho được. Tịnh Lâm tức giận giậm chân rồi nói với Giai Kỳ: “Chờ mẹ về sẽ xử lý con sau.” Nói xong đóng sầm cửa rồi rời khỏi.
Ây.
Giai Kỳ thở dài thườn thượt chỉ cảm thấy rất muốn khóc, nắm thật chặt tay của Lăng Thành.
Ting, ting, ting!
Đúng lúc này di động của Lăng Thành đột nhiên vang lên.
Giai Kỳ cầm lên nhìn thoáng qua bỗng ngây người, trên màn hình hiển thị là cô giáo Phương.
Đây không phải là giáo viên chủ nhiệm của chồng cô sao?
Giai Kỳ cảm thấy mê mang sau đó trả lời điện thoại.
“Chào cô, cô có phải là vợ của Lăng Thành không?” Đầu bên kia của điện thoại, Kỷ Phương vội vã lên tiếng hỏi.
Giai Kỳ đáp lại một tiếng: “Đúng vậy, cô giáo Phương là tôi.”
“Tôi biết có một thứ có thể chữa khỏi cho Lăng Thành tên là Cửu chuyển hoàn dương đan.” Kỷ Phương khẽ nói: “Nếu như có thể tìm được viên thuốc này trước khi Lăng Thành trút hơi thở cuối cùng thì có thể cứu được cậu ta.”
Đan điền là điểm trí mạng của mỗi người tu luyện.
Khi đan điền bị đâm thủng thì gần như không thể cứu chữa, nhưng một khi Lăng Thành chết thì ai sẽ cung cấp đan dược cho cô ta đây?
Vì vậy Kỷ Phương không ngừng tìm đọc những cuốn sách cổ, mong muốn tìm được cách có thể cứu được Lăng Thành, cuối cùng đã tìm được biện pháp trong một cuốn sách cổ.
Đó chính là Cửu chuyển hoàn dương đan.
“Thật vậy sao?”
Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân nghe thấy những lời này trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Cô giáo Phương, cô có Cửu chuyển hoàn dương đan sao?” Giai Kỳ lên tiếng hỏi đầy chờ mong.
Tuy nhiên Kỷ Phương ở đầu bên kia của điện thoại lại thở dài: “Cái này...trong cuốn sách cổ có ghi rằng Cửu chuyển hoàn dương đan là một viên thuốc cực kỳ quý hiếm, phương pháp luyện chế nó đã thất truyền từ hàng trăm năm trước...làm...làm sao tôi lại có được loại đan dược này chứ.”
Hả?
Vừa nghe thấy vậy Giai Kỳ sửng sốt một lát, vốn trong lòng còn lúc nãy còn tràn đầy vui mừng nhưng bỗng chốc giờ đã như đã rơi xuống đáy vực.
Niềm hy vọng vừa mới le lói cứ tan thành mây khói như vậy.
Đã thất truyền hàng trăm năm thì bây giờ khó mà tìm được. Nghĩ tới đây vành mắt của Giai Kỳ đỏ bừng sau đó nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Nhưng đúng lúc này Tiêu Diệu Vân đang ở bên cạnh, vẻ phấn khích chợt thoáng qua trên khuôn mặt: “Giai Kỳ cô hãy chăm sóc Lăng Thành cho tốt, tôi ra ngoài một chút rồi sẽ trở về ngay.”
Nói xong cô ta quay người bước ra khỏi phòng.
Khi ra ngoài Tiêu Diệu Vân nóng lòng lấy điện thoại ra và bấm gọi cho một số điện thoại.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi cuộc gọi đã được kết nối.
“Diệu Vân sao em lại gọi điện cho anh vậy?” Giọng nói của một người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, ngập ngừng mấy giây mới khẽ nói: “Dương Hạo, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn gặp anh một chút.”
Dương Hạo cậu chủ của một dòng họ giàu có ở thành phố Đại Phong.
Hai năm trước anh ta đã quen biết với Tiêu Diệu Vân trong một buổi triển lãm đồ cổ.
Khi đó Dương Hạo đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với Tiêu Diệu Vân, sau đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi, chỉ là cô ta không hề có cảm tình với anh ta. Bởi vì người này cực kỳ đa tình.
Cho đến nay Tiêu Diệu Vân đã không liên lạc với anh ta hơn một năm rồi.
Nhưng để cứu Lăng Thành cô ta nối lại liên lạc với anh ta mà không hề do dự, mới đầu khi Dương Hạo theo đuổi cô ta, vì để thể hiện gia cảnh của chính mình đã từng nhắc tới nhà họ Dương của anh ta đã bỏ ra hơn bốn trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, để giành được một viên “Cửu chuyển hoàn dương đan” trong một cuộc đấu giá bí mật.
Tuy rằng đã qua lâu như vậy nhưng Tiêu Diệu Vân vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nghe nói nữ thần muốn gặp mặt mình, Dương Hạo vô cùng vui vẻ liên tục đáp lại: “Được chứ, được chứ, anh cũng lâu rồi không được gặp nữ thần, thực sự rất nhớ em đó.”
Tiêu Diệu Vân ngắt lời anh ta: “Vậy thì anh ra ngoài đi, em sẽ đợi anh ở quán cả phê Duyên Hải.”
“Được, được, anh sẽ tới ngay.” Dương Hạo cực kỳ phấn khích cười ha ha, nữ thần đột nhiên hẹn anh ta đúng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Tại quán cà phê Duyên Hải.
Lúc này trong quán cà phê đã không còn nhiều khách, chỉ có mấy đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi đó thì thầm nói chuyện.
Thời điểm Tiêu Diệu Vân bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người đàn ông. Cô ta mặc váy ngắn, đi giày cao gót cùng với khuôn mặt xinh đẹp và khí chất rất riêng biệt, gần như khiến người ta khó mà rời mắt được.
Tuy nhiên trên khuôn mặt của Tiêu Diệu Vân lại tràn đầy lo âu.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một người thanh niên ăn mặc hàng hiệu rất thời trang bước nhanh tới, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.
Đó chính là Dương Hạo.
“Diệu Vân tặng cho em này.” Dương Hạo nói đầy âu yếm, ánh mắt không khỏi quan sát một chút Tiêu Diệu Vân, khi thấy dáng người nóng bỏng của cô ta nhịn không nổi khen ngợi một câu: “Hôm nay em thật là xinh đẹp.”
Những lời anh ta nói đều là sự thật, mới một năm không gặp mà cô ta đã ngày càng trở nên mê người và quyến rũ hơn.
Tiêu Diệu Vân cố nặn một nụ cười, nhận lấy hoa hồng rồi tùy ý đặt sang một bên rồi mở miệng nói: “Dương Hạo, em nhớ trước đây anh đã từng nói rằng trong nhà anh có một viên “Cửu chuyển hoàn dương đan” đúng không?”
Dương Hạo sửng sốt sau đó cười ha ha rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, sao em đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”
Tiêu Diệu Vân chợt trở nên kích động nhìn anh ta chăm chú, cắn môi nói: “Dương Hạo...anh...anh có thể bán lại cho em được không? Bao nhiêu tiền cũng được.”
Chỉ cần có thể cứu được Lăng Thành dù có phải tan nhà nát cửa cũng không sao.
Dương Hạo không có trực tiếp đáp lại mà cau mày hỏi: “Diệu Vân em muốn nó để làm gì?”
“Em muốn cứu người, Dương Hạo bao nhiêu tiền thì anh có thể bán nó cho em, anh cứ đưa ra giá đi.” Cơ thể nhỏ nhắn của Tiêu Diệu Vân run lên vì lo lắng.
Lăng Thành vẫn đang hôn mê e rằng sẽ không cầm cự nổi qua bốn năm tiếng đồng hồ nữa.
“Diệu Vân người em muốn cứu có phải là Lăng Thành hay không?”
Anh ta cười tủm tỉm nhìn Tiêu Diệu Vân, chỉ một lời đã nói trúng mục đích.
Chuyện Lăng Thành chiến đấu với các cao thủ trong Đại hội Đồ Sư cuối cùng bị trọng thương, đã lan truyền khắp thành phố Đại Phong này rồi.
Nghe nói đan điền đã bị đâm thủng hoàn toàn nên tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Trên đời này chỉ có “Cửu chuyển hoàn dương đan” mới có thể cứu được, vừa khéo trong nhà mình lại có một viên.
Cũng không quá đáng khi nói rằng trên đời này chỉ sợ còn một viên duy nhất mà thôi.
Tiêu Diệu Vân vừa gặp mặt đã hỏi điều này, không phải là vì cứu Lăng Thành thì còn cứu ai nữa?
“Đúng vậy, chính là Lăng Thành.” Tiêu Diệu Vân vội vàng gật đầu, trong mắt vẫn luôn lộ ra vẻ khẩn trương.
Dương Hạo khẽ cười ánh mắt hiện lên một chút ý cười: “Tiêu Diệu Vân, em cũng biết đấy, tuy rằng nhà anh đã giành được viên “Cửu chuyển hoàn dương đan” này trong buổi đấu giá, nhưng viên thuốc này chắc chắn vô cùng quý hiếm, em kêu anh bán lại cho em, thật sự khiến anh rất khó xử.”
Vừa nói anh ta vừa đánh giá Tiêu Diệu Vân, ha ha, trước kia em chưa từng xem trọng anh, bây giờ cũng có ngày phải đến cầu xin anh rồi.
Tiêu Diệu Vân bỗng chốc trở nên cuống quýt, hai tay đan vào nhau cơ thể hơi nghiêng về phía trước: “Dương Hạo, viên thuốc này thực sự rất quan trọng đối với em, anh nói đi phải làm thế nào thì anh mới có thể đưa Cửu chuyển hoàn dương đan cho em, em sẽ đáp ứng tất cả những điều kiện mà anh đưa ra.”
“Điều kiện gì cũng đều có thể đồng ý với anh sao?” Ý cười trên khuôn mặt của Dương Hạo càng sâu hơn.
Tiêu Diệu Vân gật đầu đầy dứt khoát.
Ánh mắt của anh ta quan sát đôi má thanh tú của cô ta rồi gằn từng chữ: “Được thôi, vậy thì em đồng ý gả cho anh hơn nữa chúng ta sẽ kết hôn vào ba ngày sau, em thấy thế nào?”
Sau khi nói xong những lời này, trái tim của Dương Hạo đột nhiên đập rất nhanh. Một năm trước chính mình theo đuổi Tiêu Diệu Vân rất quyết liệt nhưng cô ta hoàn toàn không để ý đến mình, nếu như có thể cưới được cô ta dù có sống ít hơn mấy năm cũng được.
Để cứu Lăng Thành cô ta sẽ đồng ý chứ? Dù sao nhìn dáng vẻ của cô ta vội vàng muốn có được viên thuốc đó.
“Anh!”
Cơ thể mảnh mai của Tiêu Diệu Vân run lên, cả người đều sững sờ, tức giận đến không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.