Tuyệt Đại Con Rể

Chương 225:




Nghĩ đến đây, Lăng Thành lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Kỷ Phương.
“Cô giáo Phương, em đã tỉnh rồi. Quyền lực xử lý Sư Vương vẫn chưa giao cho Chu Lam đúng không?” Lăng Thành vội vàng nói.
Ở đầy dây bên kia, Kỷ Phương nghe thấy giọng nói của anh, cơ thể lập tức run lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Em tỉnh lại rồi?”
Kỷ Phương ở đầu dây điện thoại bên kia duỗi tay xoa nhẹ lồng ngực: “Quá tốt rồi, em không sao là tốt rồi, cô cũng có thể yên tâm được rồi.”
Khi nói lời này, trong lòng Kỷ Phương có chút nghi ngờ. Với tình trạng của anh, chỉ có cửu chuyển hoàn dương đan mới có thể cứu chữa được.
Lẽ nào là người nhà cậu ta đã tìm thấy loại thuốc quý hiếm này?
Như thế, như thế cũng quá lợi hại đi mất!
Kỷ Phương đang hết sức kinh ngạc thì nghe thấy Lăng Thành chậm rãi nói: “Cô giáo Phương, làm phiền cô liên hệ với hiệu trưởng, nói với ông ấy, dù sao em cũng là người đứng đầu võ đài, ông ấy có phải nên thực hiện lời hứa của mình hay không?”
“Em yên tâm.” Kỷ Phương liên tục gật đầu: “Lát nữa cô sẽ liên lạc với hiệu trưởng, hiệu trưởng và những cao thủ của các môn phái khác vẫn đang ở trong trường, chưa hề rời đi. Bây giờ cô sẽ lập tức đi thông báo cho bọn họ.”
Cạch.
Nói xong, Kỷ Phương liền gấp rút cúp điện thoại.
Hai giờ chiều.
Biệt thự nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt!
Hơn chục chiếc xe sang đang đỗ trước cổng biệt thự, bên trong biệt thự hàng mấy trăm người đang tụ tập đông đủ.
Trong số mấy trăm người này, phần lớn là những học trò ưu tú đến từ sáu môn phái lớn, và một số người tu luyện trong giang hồ, thậm chí còn có một số người đến từ các gia tộc lớn, vinh quang lẫy lừng. Nghe nói Lăng Thành đã tỉnh lại, tất cả đều đến đây thăm hỏi anh.
Dù sao màn thể hiện của cậu thanh niên này ở đại hội Đồ Sư thực sự đã khiến cho mọi người kinh ngạc! Những người trong giang hồ cũng rất tò mò về Lăng Thành. Bị đâm một kiếm vào vùng đan điền mà vẫn chưa chết?
Thấy hàng chục chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng biệt thự, những người dân xung quanh cũng tấp nập đến xem.
“Mau nhìn xem, những chiếc xe này không dưới ba tỷ rưỡi tỷ đâu.”
“Lúc nãy tôi vẫn chưa được nhìn những người bước xuống từ những chiếc xe này. Chắc chắn đều là những cao thủ tiếng tăm lẫy lừng của sáu môn phái lớn, bọn họ đều như thần tiên vậy, vậy mà lại cùng đến đây thăm hỏi…”
“Ồ, không biết bọn họ đến thăm hỏi ai ha? Ở những thành phố nhỏ như chúng ta, mà lại có một nhân vật tầm cỡ như thế sao?”
Lúc này, trong phòng ngủ của căn biệt thự.
Lăng Thành thoải mái ngồi trên giường, trên mặt bàn phía bên cạnh đã bày rất nhiều đồ ăn, còn có một quả táo đã được gọt sẵn, Giai Kỳ ngồi bên cạnh giường, ân cần chăm sóc anh.
Cảnh tượng này làm cho mọi người đều không khỏi ghen tị.
Có rất nhiều người đã đến phòng ngủ, hiệu trưởng Diệp Vân, cùng với các vị thủ lĩnh của sáu môn phái lớn, còn có những thủ lĩnh của các môn phái nhỏ, tộc trưởng của gia tộc trong thế giới ngầm,....
Hiệu trưởng Diệp Vân vẻ mặt kinh ngạc, cười vui vẻ nói với Lăng Thành: “Ha ha ha, ta biết mà, người tốt sẽ được trời giúp đỡ, chắc chắn em sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lăng Thành khiêm tốn gật đầu: “Hiệu trưởng quá lời rồi, hiệu trưởng và các bậc tiền bối có thể cùng nhau đến đây thăm em, Lăng Thành vô cùng cảm kích. Đúng ra em nên xuống giường chào mọi người, chỉ là….”
Lăng Thành cười khổ, bản thân anh bị thương nặng, hiện giờ muốn nhấc cánh tay lên thôi đã rất khó khăn, chưa nói đến xuống giường, căn bản là không thể xuống được….
Diệp Vân vẫy vẫy tay, cười nói: “Được rồi được rồi, mọi người đều biết vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, những thứ nghi thức xã giao đó có thể bỏ qua.”
Lời vừa nói xong, những người bên cạnh đều mỉm cười gật đầu. Tuổi còn trẻ như thế mà đã có thực lực cao đến vậy. Đối mặt với các trưởng bối, không hề tự kiêu chút nào, ngược lại còn khiêm tốn như thế, quả thật là một nhân tài hiếm có!
Đúng lúc này, Đinh Bảo chân nhân của phái Võ Đang vẻ mặt khẩn thiết nhìn Lăng Thành, nói: “Lăng Thành, bần đạo muốn thu nhận em làm học trò, ý của em thế nào?”
Sao cơ?
Đinh Bảo chân nhân muốn nhận mình làm học trò?
Phải biết rằng, Đinh Bảo chân nhân là phó trưởng môn phái Võ Đang, có địa vị và danh tiếng rất cao trong giang hồ, thậm chí còn cao hơn cả hiệu trưởng Diệp Vân.
Làm học trò của ông ấy, tiềm năng phát triển trong tương lai sẽ là vô hạn.
“Chuyện này...” Lăng Thành gãi gãi đầu.
Thật lòng mà nói, lời đề nghị trở thành học trò của Đinh Bảo chân nhân quả thực rất quyến rũ. Nhưng mà…bản thân anh còn có hai thân phận. Một là thủ lĩnh của Trường Sinh Điện. Hai là tôn giả Thông Thiên của Thông Thiên Giáo.
Nếu như lại gia nhập phái Võ Đang, thân phận chắc chắn sẽ loạn.
Thấy anh do dự, Đinh Bảo chân nhân cho rằng anh vẫn còn đang kinh ngạc, cũng không hối thúc, chỉ mỉm cười nhìn anh.
“Làm học trò phái Võ Đang có gì tốt chứ?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng 34 tuổi ở bên cạnh bước ra, chính là Công Tôn Nga của phái Tiêu Dao.
Công Tôn Nga là thủ lĩnh của phái Tiêu Dao, giống như thủ lĩnh phái Nga Mi, mặc dù là thân phận nữ giới, nhưng sức mạnh vượt trội, cực kỳ có danh tiếng trong giang hồ, không nên coi thường.
“Thủ lĩnh Công Tôn, cô làm gì vậy? Muốn tranh giành học trò với tôi sao?” Đinh Bảo chân nhân rất không vui nói.
Công Tôn Nga không để ý đến ông ta, dịu dàng cười với Lăng Thành, nói: “Lăng Thành, cô nhận em làm học trò, đến lúc đó, em sẽ được học những tuyệt kỹ của phái Tiêu Dao, không đến hai năm sau, em có thể trở thành nhân vật nổi tiếng trong giang hồ.”
Một nhân tài như này, không thể để phái Võ Đang giành mất.
Lăng Thành ngây người, âm thầm nuốt nước miếng.
Còn chưa hoàn hồn trở lại, một vị cao tăng từ trong nhóm người bước ra, trên người mặc chiếc áo cà sa màu đỏ, khắp người tỏa ra một luồng khí trang nghiêm thoát tục.
Chính là thầy Giác Vi của phái Thiếu Lâm.
Thầy Giác Vi chắp tay trước ngực, gật đầu với Lăng Thành, gương mặt nghiêm túc nói: “Võ công của phái Tiêu Dao quá mềm mại, không thích hợp để em tu luyện, không bằng em gia nhập vào phái Thiếu Lâm, thầy sẽ truyền dạy cho em các tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.”
Không đợi thầy Giác Vi nói xong, đã có một giọng nói cắt ngang: “Lăng Thành, hãy đến phái Côn Luân của thầy …”
“Đừng nghe lời bọn họ nói, võ công của phái Thiên Sơn mới là thích hợp với em nhất.”
“Phái Tam Dương của thầy, mặc dù chỉ mà môn phái nhỏ, nhung cũng có võ công rất lợi hại để em học…”
Trong chốc lát, tất cả các cao thủ, anh một câu tôi một câu, đều ném một cành ô liu về phía Lăng Thành, nếu như không phải thân thể của Lăng Thành còn yếu, e rằng bọn họ đã xông lên cướp người rồi.
Ôi mẹ ơi!
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Thành hoàn toàn sững sờ. Anh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ trở nên nổi tiếng đến vậy.
Mà điều khiến người ta cảm thấy buồn cười nhất chính là những bậc tiền bối của sáu môn phái lớn, bình thường luôn cao cao tại thượng, lúc này lại không khác gì những người bán hàng rong trên phố mời mọc, lôi kéo khách hàng.
Ha ha ha, thực sự rất thú vị.
Lăng Thành chỉ cười không nói, yên lặng quan sát.
Diệp Vân cũng dở khóc dở cười, cao giọng nói: “Mọi người đừng tranh giành nữa, thân thể Lăng Thành vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi…”
Nghe vậy, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không tranh cãi nữa, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Lăng Thành, vẫn vô cùng nóng hổi.
Trong lòng Lăng Thành thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may có hiệu trưởng mở lời, bằng không, các vị tiền bối của sáu môn phái lớn vì muốn nhận bản thân anh làm học trò, cứ tiếp tục giằng co như thế, sẽ khiến anh thực sự rất khó để lựa chọn.
Lúc này, Diệp Vân từ trong người lấy ra một chiếc chìa khóa, bước tới đưa cho Lăng Thành: “Lăng Thành, em đã giành được hạng nhất trong đại hội Đồ Sư, mọi người đều đã bàn bạc xong, Kim Sư pháp vương được nhốt trong mật thất của học viện Ánh Dương. Đây là chìa khóa mật thất.”
Lăng Thành vô cùng vui mừng, cầm lấy chìa khóa. Đang định nói thì đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên phía ngoài cửa!
“Lão phu đến muộn, mong bạn nhỏ Lăng Thành thứ lỗi!”
Giọng nói vô cùng vang dôi, vừa nghe đã biết nội lực thâm hậu. Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một người đàn ông từ phía cổng biệt thự bước vào. Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ trang phục màu xám thời Nguyễn, khí thế vô cùng mạnh mẽ!
Người đàn ông này bước đến cạnh giường, chậm rãi nói: “Bạn nhỏ Lăng Thành ở đại hội Đồ Sư, một trận thành danh, thật khiến cho người khác bội phục, bác là Âu Dương Chấn Nam, rất vui được gặp cháu.”
Âu Dương Chấn Nam!
Nghe thấy cái tên này, Lăng Thành hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi: “Âu Dương? Lẽ nào bác là người của gia tộc Âu Dương ở thành phố Trung Sơn?”
“Không sai, vị này là Âu Dương Chấn Nam, là tộc trưởng của gia tộc Âu Dương.” Người bên cạnh nói.
Sao cơ!
Nghe thấy câu trả lời, trái tim Lăng Thành run lên, đầu óc ong gong, ngây người nhìn ông ta.
Thật lòng mà nói, có rất nhiều gia tộc ở khắp nơi, nhưng thực sự nổi tiếng trên thế giới không có mấy nhà, ví dụ như nhà họ Lăng, được mệnh danh là gia độc đứng đầu Giang Nam, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong khu vực Giang Nam, chứ không là gì nếu so với thế giới.
Có thể được mọi người trên thế giới biết đến, đương nhiên đó phải là một gia tộc vô cùng lớn, ví dụ như gia tộc Lê Hoàng ở Hà Thành, không có ai không biết đến.
Mà ngoài những gia tộc vô cùng lớn, còn có một số gia tộc ở thế giới ngầm.
Những gia tộc ở thế giới ngầm này, thực lực ngang tàng, nhưng không bao giờ quan tâm đến chuyện trên giang hồ, vì thế rất ít người biết đến họ.
Còn gia tộc Âu Dương này, là gia tộc đã tu luyện hàng mấy trăm năm trong thế giới ngầm! Không sai, là gia tộc tu luyện! Cả gia tộc đều là người tu luyện! Hơn nữa thực lực đều rất cao!
Nghe lời nói của tộc trưởng gia tộc Âu Dương, cũng chính là Âu Dương Chấn Nam, mặc dù không bao giờ quan tâm đến chuyện trên giang hồ, nhưng thực lực của ông ta cũng không hề thua kém thủ lĩnh của sáu môn phái lớn! Tuyệt đối là một cao thủ hàng đầu!
“Âu Dương Chấn Nam, ông cũng đến rồi sao?” Lúc này, Công Tôn Nga ở bên cạnh không nhịn được chế nhạo: “Sao? Ông cũng muốn tranh giành đệ tử với bọn tôi sao?”
Ánh mắt của thầy Gia Vi, Đinh Bảo chân nhân và mọi người đồng thời lộ vẻ căng thẳng.
Thành thật mà nói, nếu như Âu Dương Chấn Nam thực sự muốn nhận Lăng Thành làm học trò, hơn nữa Lăng Thành cũng đồng ý thì những người ở đây thực sự là hết cách, chỉ có thể mở to mắt nhìn.
Dù sao gia tộc Âu Dương cũng là một gia tộc lớn đã tu luyện hàng mấy trăm năm trong thế giới ngầm, thực lực không yếu hơn sáu môn phái lớn chút nào.
Điều quan trọng nhất là, mối quan hệ của gia tộc Âu Dương và sáu môn phái lớn từ trước đến nay luôn rất tốt, căn bản không thể không nể mặt nhau.
Lúc này, Âu Dương Chấn Nam cười cười nhìn Lăng Thành, hỏi: “Bạn nhỏ Lăng Thành, hôm nay bác đến đây thăm cháu, chỉ là muốn hỏi thăm một chuyện, không biết cháu có quen biết Lăng Gia Hằng không? Bác cảm thấy ngoại hình của cháu và ông ấy có chút giống nhau.”
Lăng Thành cười khổ: “Lăng Gia Hằng là bố của cháu.”
“Bố cháu?”
Âu Dương Chấn Nam mở to mắt, nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới vài lần, như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Haha, bác đã nói mà, bảo sao ngoại hình giống nhau đến thế, hóa ra cháu chính là con của ông ấy! Ha ha ha!”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau.
Làm thế nào lại thành có quan hệ với nhau rồi?
Trong lòng Lăng Thành chấn động không thôi, nói: “Tiền bối, bác và bố cháu…”
Lăng Thành chưa kịp nói xong, Âu Dương Chấn Nam đã cười, không giấu được vẻ kích động trong lòng, nhanh chóng nói: “Bác và bố cháu, có thể coi là anh em kết nghĩa.”
Nói đến đây, Âu Dương Chấn Nam khẽ thở dài, xúc động nói tiếp: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ 20 năm trước, khi đó bác vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường của gia tộc, không được thừa kế vị trí tộc trưởng. Khi đó bác còn trẻ đã ra ngoài lang bạt giang hồ.”
“Bác còn nhớ rất rõ, mùa đông năm đó, khi bác đi ngang qua thành phố Đại Phong, vì muốn cứu một sinh viên nữ bác đã đánh nhau với một nhóm xã hội đen, và bị thương rất nặng, cuối cùng ngã xuống đống tuyết, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.”
Kể đến đây, Âu Dương Chấn Nam nhìn Lăng Thành, cười nói: “Lúc đó bố cháu đã cứu bác, sau khi tỉnh dậy, bác được bố cháu chăm sóc, tĩnh dưỡng hơn 2 tháng.”
“Trong khoảng thời gian hơn 2 tháng này, hai người vừa gặp đã quen thân, suýt chút nữa thì kết nghĩa anh em, nhưng mà ông của cháu nói lai lịch của bác không rõ ràng nên đã ngăn cản.”
Cảm nhận được sự tiếc nuối trong lời nói của Âu Dương Chấn Nam, Lăng Thành thầm cười khổ.
Ông của anh, có đôi lúc, quả thật rất bảo thủ.
Vừa nghĩ đến đây, lại nghe thấy Âu Dương Chấn Nam tiếp tục nói: “Sau này, khi vết thương của bác đã khỏi hoàn toàn, trước khi chia tay, bác và bố cháu đã cùng nhau hứa hôn. Sau này khi có con, nếu như đều là con trai, thì sẽ để hai đứa kết thành anh em khác họ, nếu như là một nam một nữ, thì sẽ kết thành thông gia…” . Được‎ copу‎ tại‎ {‎ TRu𝑴‎ TR𝐔𝓨EN﹒v𝒏‎ }
“Sau này bác sinh được hai người con gái, theo lý mà nói, con gái lớn nên gả cho cháu.” Âu Dương Chấn Nam cười lớn, nói thêm một câu: “Không biết bạn nhỏ Lăng Thằng, hiện giờ đã có hôn ước với ai chưa?”
Cái gì?
Nghe đến đây, toàn thân Lăng Thành chấn động, theo bản năng liếc nhìn Giai Kỳ ở bên cạnh.
Không ngờ rằng khi còn trẻ bố anh còn có trải nghiệm như vậy. Lại có thể có quen biết với một người tiếng tăm lẫy lừng trong thế giới ngầm.
Chỉ là… hai bên quyết định chuyện hôn nhân của con trẻ, quả thực làm cho người khác xấu hổ.
Vợ của anh còn đang ngồi đây mà.
Quả nhiên, khuôn mặt Giai Kỳ dần dần đỏ lên, đôi mắt đẹp hờn dỗi nhìn Lăng Thành, có vẻ rất tức giận, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng, quyến rũ khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.