Tuyệt Đại Con Rể

Chương 227:




“Tôi chỉ hỏi anh lần cuối, chìa khóa ở đâu?” Cổ tay Vũ Mi xoay tròn, trong tay cô ta xuất hiện một con dao găm, trực tiếp kề vào cổ Lăng Thành: “Đưa chìa khóa cho tôi!”
Chết tiệt!
Lăng Thành có thể cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo của con dao găm đó. Vào thời điểm đó anh không có một chút sức lực nào để có thể tránh nó.
“Đến đây mà giết tôi này!” Lăng Thành cũng đập vỡ cái bình bên cạnh: “Cô giết tôi, sau khi tôi chết, ông nội cô chắc chắn cũng bị phái Nga My xử lý. Cô cả đời cũng đừng hòng cứu được ông nội.”
“Anh còn dám kì kèo với tôi!” Vũ Mi cố gắng đâm sâu vào một chút, lưỡi dao găm sắc bén đã cắt một vết máu trên cổ Lăng Thành.
“Cô tiếp tục đi.” Lăng Thành lạnh lùng nói. Anh chắc chắn, Vũ Mi không dám giết anh!
“Anh…” Nghe anh nói cái gì đó, Vũ Mi cắn môi thu con dao găm lại, giọng điệu vừa vặn cũng chậm lại: “Lăng Thành, anh, anh đưa tôi chìa khóa sao?”
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lăng Thành nghe thấy Vũ Mi nói chuyện với thái độ mềm mỏng như vậy, trong lòng có chút vui vẻ không thể giải thích được, anh mỉm cười nhìn cô: “Thật.”
Giọng nói mềm xuống, Vũ Mi nhanh chóng bước sang một bên cầm một quả táo và một con dao gọt hoa quả nói: “Tôi sẽ gọt táo cho anh, có được không?”
Vũ Mi hạ giọng như vậy lúc nào chứ? Đây là lần đầu tiên cô ta gọt trái cây cho người khác.
Đủ chân thành!
Nhưng Lăng Thành vẫn lắc đầu, cười nói: “Tôi không muốn ăn.”
Đồ cặn bã này!
Trong lòng Vũ Mi thầm chửi rủa anh, cô ta đã rất nóng lòng rồi, dậm chân nói: “Vậy thì anh muốn cái gì?”
Lăng Thành không nói chuyện mà chỉ nhìn cô ta, ánh mắt nhìn một vòng từ trên xuống dưới, trong miệng nở nụ cười tự mãn.
Hôm nay, Vũ Mi mặc một chiếc quần jeans đen với một chiếc áo len, cô ta đẹp không thể tả, gợi cảm và quyến rũ.
Tên cặn bã này… muốn làm gì chứ?. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ 𝙫ào‎ nga𝒚‎ (‎ T𝑅‎ 𝐮MT𝑅𝐔Y𝙀𝗡.Ⅴn‎ )
Nhìn bộ dạng anh như thế này, Vũ Mi vừa xấu hổ, vừa tức giận, vừa khó chịu, nhưng trong tình huống này, cô ta không thể tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Lăng Thành mỉm cười. Trước kia anh muốn có được trái tim của đại dương, cô ta làm khó đủ mọi chuyện, làm sao bây giờ anh có thể dễ dàng giao cho cô ta được chứ?
“Muốn chìa khóa cũng được. Nhưng…” Lăng Thành thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi muốn đi vệ sinh trước.”
Mặc dù da mặt Lăng Thành dày nhưng sau khi nói xong câu này vẫn đỏ mặt.
Anh nhịn đi vệ sinh cũng một ngày rồi, nếu nhìn thêm một thời gian nữa thì chắc anh sẽ chết mất.
Trên mặt Vũ Mi hiện lên một tia ửng hồng, cô ta tức giận nói: “Vậy anh đi đi! Anh còn nói cho tôi làm cái gì?”
“Cô Vũ Mi, cô không nhìn thấy sao? Tôi không thể cử động được thì làm sao có thể đi được?” Nói xong, nụ cười trên mặt Lăng Thành càng đậm: “Cô không phải muốn bày tỏ lòng thành sao? Tôi sẽ cho cô một cơ hội để giúp tôi vào nhà tắm.”
Cái gì?
Thân thể xinh đẹp của Vũ Mi run lên, cô ta trừng mắt nhìn Lăng Thành, vô cùng xấu hổ.
Tên cặn bã này không ngờ lại bắt mình đi toilet chung.
Còn có chuyện gì không biết xấu hổ hơn không?
Thật đúng là không biết xấu hổ!
Cảm nhận được sự tức giận của Vũ Mi, Lăng Thành không chút hoảng sợ, chậm rãi nói: “Tôi đã cho cô cơ hội rồi. Nếu cô không muốn thì cứ đi đi. Tôi sẽ ở đây đợi vợ tôi trở về rồi dẫn tôi đi sao. Nhân tiện, sau khi ra ngoài nhớ đóng cửa.”
“Anh!”
Vũ Mi khó chịu, trên đời này làm sao lại có cái loại người không biết xấu hổ như thế!
Tuy nhiên, nếu cô ta không chịu thì làm sao có thể lấy được chìa khóa? Một lúc sau, Vũ Mi vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ muốn giết tên cặn bã này bằng một cú đánh.
“Này, tôi không nhìn được nữa, cô có dẫn tôi đi được không?” Lăng Thành hét lớn.
Anh thật sự không hề giả vờ, bây giờ anh không thể kìm được nữa!
Vũ Mi hít sâu một hơi, chân răng ngứa ngáy: “Được rồi, sau khi tôi giúp anh đi vệ sinh, anh phải đưa chìa khóa cho tôi!”
“Chuyện này nói sau.” Lăng Thành nhẹ giọng nói: “Sau khi cô dìu tôi vào nhà vệ sinh, nếu tâm trạng tốt tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, nhưng nếu tâm trạng xấu, tôi có thể không đưa cho cô. Nhưng điều quan trọng là cô, nếu cô không giúp tôi thì tôi sẽ không đưa cho cô.”
Những lời này khiến Vũ Mi tức giận không ít. Cô ta muốn phản bác nhưng phát hiện Lăng Thành đã nhắm mắt lại, tựa hồ như không nhìn được. Khi đó, cô ta chỉ có thể giậm chân nói: “Được được, tôi sẽ hầu hạ anh thật tốt.”
Cô ta vừa nói vừa đỡ Lăng Thành dậy.
“Này, làm sao cô có thể ôm cánh tay của tôi? Nếu tôi không thể đi thì vịn vào eo tôi.” Lăng Thành lẩm bẩm, thận trọng bước xuống giường vì sợ vết thương bị rách.
Vũ Mi kìm lại cơn tức giận, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, dùng tay kia đỡ lấy anh.
Một bước, hai bước.
Trong toilet, khuôn mặt thanh tú của Vũ Mi đỏ bừng, không khỏi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, cô ta đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Vũ Mi kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Lăng Thành đang nghiêng đầu mỉm cười nhìn mình.
Tên khốn khiếp này không lo đi giải quyết còn nhìn cô ta như vậy làm cái gì?
Vũ Mi hoảng sợ không giải thích được, hoàn toàn không có khí thế hư hỏng như lúc trước, thì thào nói: “Anh, anh làm sao vậy?”
Lăng Thành bất lực cười: “Tôi còn đang mặc quần thì làm sao có thể đi tiểu? Tôi không dám động đậy cánh tay, cô, cô giúp tôi… cởi…”
Cái gì?
Nghe vậy, vết rạng đỏ trên mặt của Vũ Mi còn chưa tan hết thì lại hiện lên càng đậm hơn, không khỏi nuốt nước miếng nói: “Tại sao anh không chết đi? Tôi không muốn!”
Đáng ghét. Đồ cặn bã này!
“Nhanh lên, cô có muốn lấy chìa khóa không!” Lăng Thành đe dọa nói.
Vũ Mi hít một hơi thật sâu, vừa vặn ổn định lại cảm xúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, như thể vừa quyết định một chuyện trọng đại, chậm rãi kéo khóa quần của Lăng Thành.
Vũ Mi chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Lăng Thành thở dài nhẹ nhõ mổ hơi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu đi tiểu. Nhưng có một người phụ nữ ở bên cạnh, anh cũng hơi khó xử!
“Tôi, tôi không thể đi vệ sinh…” Lăng Thành gần như suy sụp.
“Đồ đê tiện, đang nói cái gì đó!” Vũ Mi lạnh lùng nói.
Không phải vừa rồi anh nói anh không thể kìm được nữa sao?
Bây giờ thì lại nói không thể đi tiểu nữa.
Tên khốn này rõ ràng đang chơi cô ta.
Nghĩ đến đây, Vũ Mi không khỏi run lên, muốn đá anh vào toilet.
Lăng Thành tỏ vẻ thờ ơ: “Thôi, nếu cô không muốn giúp tôi thì cứ để tôi ở đây đi!”
“Anh!”
Vũ Mi tức giận sắp bùng nổ có một luồng khí ngột ngạt tràn ngập khắp cơ thể cô ta.
Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, cô ta lại lựa chọn thỏa hiệp, dưới ánh mắt tươi cười của Lăng Thành, cô ta mím môi đỏ mọng kêu lên một tiếng.
“Xi xi xi…”
“Được rồi.” Lăng Thành thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thoải mái đi tiểu.
Được Vũ Mi hỗ trợ, anh lại trở lại giường và tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi. Lúc này, khuôn mặt thanh tú của Vũ Mi đỏ bừng, ửng hồng như quả táo chín.
Haiz.
Cuối cùng thì cũng xong.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Vũ Mi cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Tên cặn bã này chỉ đi vệ sinh vài phút thôi, nhưng cô lại cảm thấy thời gian dài như mấy tháng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.