Tuyệt Đại Con Rể

Chương 231:




“Anh, anh đừng đùa nữa.”
Lăng Thành không chịu được mà bật cười, nhìn tài xế lái xe nói: “Diệu Vân là bạn của tôi, cô ấy ngay đến cả một người bạn là con trai cũng không có, sao lại có thể sẽ kết hôn cơ chứ.”
Gì cơ? Là bạn anh sao?
Tài xế lái xe quay đầu lại nhìn Lăng Thành, thở dài một cái. Người này ăn mặc bình dân, sao lại có thể quen biết đại tiểu thư Tiêu được chứ?
“Cậu nhìn bên ngoài cửa xe xem.” Tài xế đó nói.
Lăng Thành nhìn ra ngoài cửa xe, ngay lúc này, đầu óc anh ấy choáng váng.
Lúc này xe đang đi qua một con đường lộng lẫy, vô cùng sầm uất, bên đường cứ cách hai mươi mét là có một kinh khí cầu bay lơ lửng. Trên những kinh khí cầu này, đều treo một tranh chữ dài đến hơn mười mét.
Những tranh chữ đó phất phơ trong gió, chữ bên trên cực kì nổi bật!
“Cô Diệu Vân, Anh Dương, hôm nay hai người kết duyên, bách niên giai lão, trăm năm hạnh phúc.”
Trong chớp nhoáng này, Lăng Thành đầu óc trở nên trống rỗng!
“Nhìn thấy rồi chứ, tôi không nói sai chứ?” Tài xế lái xe bất đắc dĩ nói, thở dài mọt hơi: “Ôi, cũng không biết đại tiểu thư Tiêu nghĩ thế nào. Người theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn Dương Hạo. Hazz, tên thiếu gia chơi bời này, sao có thể xứng với tiểu thư Diệu Vân cơ chứ, haizzz.”
“Dừng xe, dừng xe ngay!” Ngay lúc đó, Lăng Thành giống như phát điên vậy, gào lớn!
“Kítt.”
Những tiếng phanh dồn dập kêu lên, Lăng Thành quăng xuống ba trăm năm mươi nghìn, mở cửa lao ra ngoài, rút điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Diệu Vân!
“Diệu Vân, là tôi!” Lăng Thành gọi cho cô ấy, không quanh co vòng vo, hét lớn: “Tại sao cậu lại kết hôn với tên Dương Hạo đó? Cậu lấy ai cũng được, tại sao lại cứ phải lấy tên Dương Hạo đó?”
Dương Hạo, cái tên này ở Thành phố Đại Phong, không ai là không biết! Một công tử bột nổi danh.
Diệu Vân ở đầu dây bên kia, mím chặt môi, kiềm chế sự buồn bã trong lòng, nhẹ nhàng cười, ngữ khí nhẹ nhàng làm ra vẻ không có gì: “Đúng đó, tôi sắp kết hôn với người ta rồi, lễ kết hôn cậu nhất định phải đến uống rượu mừng đó.”
“Cái gì mà đến uống rượu mừng chứ, tôi không uống!” Lăng Thành lúc này chỉ cảm thấy đầu óc đang quay cuồng, vò đầu nói: “Cậu nói đi, tại sao cậu lại gả cho tên Dương Hạo đó, cậu nói đi!”
“Tôi…tôi muốn lấy anh ấy, cậu đừng hỏi nữa…” Diệu Vân cố cắm kiềm chế ngữ khí, là để cho Lăng Thành vẫn có thể nhận ra, lời cô ấy nói không phải là thật lòng!
“Diệu Vân, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu gặp phải rắc rối gì không, nên mới bất đắc dĩ gả cho hắn, cậu nói đi, tôi sẽ giúp cậu?” Lăng Thành cổ họng khàn đặc, nghẹn ngào nói!
Lúc này, Diệu Vân không thể kiềm chế được nữa, khóc “oa” một tiếng: “Lăng Thành, cậu đừng nói nữa, cậu không giúp tôi nổi đâu, ai cũng không giúp được hết, gả cho Dương Hạo, là do tôi tự nguyện.”
“Cái gì mà tự nguyện? Tôi không tin!” Lăng Thành cổ lộ gân xanh, cay mắt nói: “Rốt cuộc tại sao!”
Vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng khóc đau khổ của Diệu Vân từ đầu dây bên kia vọng lại!
“Dương Hạo đưa cho tôi một viên thuốc Cửu Chuyển Hoàn, điều kiện đổi lại, chính là gả cho hắn.”
Tiếng nói bất lực của Diệu Vân truyền lại.
Ngay thời khắc này, thời gian dường như ngưng đọng.
“Gì cơ?”
Lăng Thành chấn động, chết lặng một hồi lâu!
Thì ra…thì ra vì viên Cửu Chuyển Hoàn đó, mà cô ấy bỏ ra cái giá đắt như vậy, mới có được.
“Diệu Vân, vì cứu tôi, cậu can tâm tình nguyện hy sinh hạnh phúc cả đời mình sao, tại sau cậu lại khờ khạo như thế?”
Trong suốt lúc nói chuyện, khóe mắt Lăng Thành đỏ hoe!
“Đúng đó, tôi ngốc, tôi chính là một kẻ ngốc!” Nhưng khoảnh khắc này, Diệu Vân ở đầu dây bên kia cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, cao giọng lớn tiếng: “Chính bởi vì tôi ngốc, mới yêu cậu như vậy, rõ ràng biết là cậu đã có vợ rồi, nhưng trong lòng tớ luôn nhớ đến cậu, ngay cả trong mơ thôi cũng mơ thấy cậu, lúc ăn cơm cũng nhớ đến hình bóng của cậu, dù làm gì thì hình ảnh của cậu vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tôi…”
Diệu Vân lúc này, đã thổ lộ hết những tình cảm mà cô chôn giấu ở trong lòng bấy lâu nay!
Trước kia cô ấy không dám thổ lộ, nhưng hôm nay, khi sắp phải lấy người người khác, mới đem tất cả tình cảm chôn giấu, trong nháy mắt trút xuống, khiến cô ấy nước mắt giàn giụa!
“Lăng Thành, cậu biết không? Vì cậu, tôi có thể từ bỏ mọi thứ có thể hy sinh hạnh phúc cả đời, chỉ để mong cậu sống tốt…” Diệu Vân đôi mắt đỏ hoe: “Miễn là vì cậu tôi đều đồng ý. Dù cho có phải lấy người mình không yêu, tôi cũng can tâm tình nguyện!”
Nghe Diệu Vân điên cuồng bày tỏ, Lăng Thành chỉ cảm thấy đầu óc mình, bỗng chốc trở nên trống rỗng, cầm chặt điện thoại.
Đường dây điện thoại hai bên đều rơi vào trầm mặc, yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Lăng Thành! Em yêu anh!” Cuối cùng, không biết đã bao lâu, Diệu Vân nghẹn ngào nói: “Chúng ta có duyên mà không có phận. Vậy nên, cậu hãy chúc phúc cho tôi nhé.”
Chúc phúc…Chúc phúc.
Hai từ đặc biệt này tôi có thể nói ra thế nào đây!
Lăng Thành thở hổn hển nói: “Diệu Vân, tên Dương Hạo đó không phải là đua cho cậu một viên Cửu Chuyển Hoàn hay sao, cậu yên tâm, tôi trả lại cho hắn ta, tôi trả lại hắn ta không phải ổn rồi sao!”
Nếu Diệu Vân thật sự gả cho Dương Hạo, bản thân Lăng Thành sẽ áy náy cả đời mất!
Nghe xong lời này, Diệu Vân lau khô nước mắt: “Lăng Thành, cậu đừng có làm chuyện ngốc có được không, cậu đừng hồ đồ nữa có được không! Cửu Chuyển Hoàn là linh dược trị bệnh hiếm có nhất, phương pháp luyện chế cũng đã thất chuyền hàng trăm năm. Trong nhân gian chỉ còn lại một viên duy nhất chính là của nhà họ Dư. Loại linh đan hiếm thấy này, cậu lấy ở đâu ra? Chúng ta nên tỉnh táo lại một chút, cậu đừng nói lời hồ đồ nữa, chấp nhận hiện thực thôi!”
“Đùng!”
Vừa dứt tiếng, liền dập máy.
Thành phố Đại Phong, trang viên nhà họ Dương.
Trang viên nhà họ Dương, là trang viên tư nhân của gia tộc Dương Hạo, được xây dựng hoàn toàn theo kiến trúc cổ, Đỉnh Đài Tạ Hiên, Sông Núi nhân tạo, cảnh vật trang nhã mỹ lệ. Hôm nay bầu không khí ở đó vô cùng náo nhiệt.
Vì hôm nay, là ngày hỷ của đại thiếu gia nhà họ Dương và đại tiểu thư nhà họ Tiêu, hôn lễ tổ chức ở trang viên đó.
Trang viên nhà họ Dương ngay lúc này, khắp nơi giăng đèn kết hoa! Bên ngoài trang viên, là hàng loạt những chiếc xe sang trọng, dường như chất đầy cả đường phố!
Trong trang viên, có thể nói là người đông nghìn nghịt, khoảng chừng hơn vạn người.
Tất cả các gia tộc hào môn của thành phố Đại Phong, gần như tất cả đều có mặt.
Không chỉ như vậy, vào khoảng đầu tháng chín năm ngoái, Dương Hạo còn bái phó chưởng môn phái Thiên Sơn Chu Bất Phàm làm thầy. Chu Bất Phàm cực kỳ sủng ái đồ đệ của mình, hôm nay đồ đệ kết hôn, Chu Bất Phàm đặc biệt vui mừng, mời tất cả anh hùng hào kiệt, đến tham gia hôn lễ!
Dù sao Chu Bất Phàm cũng là phó chưởng môn của phái Thiên Sơn, quan hệ rộng lớn, vì vậy rất nhiều danh môn chính phái trên giang hồ, tất cả đều đến chúc mừng. Có thể nói như này, hôn lễ lớn của Dương Hạo và Tiêu Diệu Vân lần này, hết sức tưng bừng, thậm chí có thể so sánh với đại hội giết sư tử, hơn nữa so với hình thức đại hội giết sư tử có lẽ còn náo nhiệt, vĩ đại hơn!
Cảnh tượng này cả đời người tầm thương có lẽ chẳng thấy bao giờ.
Vì vậy, bên ngoài trang viên có vô số người dân, đều không khỏi phấn chấn, từng người mong mỏi trông mong.
Ở sảnh chính trang viên, còn có một biển hoa to lớn, toàn bộ đều là hoa hồng vận chuyển bằng đường hàng không từ các tỉnh bên ngoài đến, thuộc loại đặc biệt, hương hoa tràn ngập khắp bầu trời trang viên.
Ở trung tâm trang viên, có hai ghế bảo tọa. Là chỗ ngồi của Tiêu Hồng Thanh và Dương Chấn. Lúc này gương mặt Dương Chấn tươi cười rạng rỡ, hôm nay là ngày con trai kết hôn, ai nấy trong lòng đều vui mừng.
Mà điều vui hơn là, hôm nay có không ít khách quý tới tham gia, ngay cả phái Đại Lục cũng có không ít cao nhân đến dự, quả là hãnh diện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.