Tuyệt Đại Con Rể

Chương 232:




Dưới đài hôn lễ, còn sắp xếp hàng nghìn chỗ ngồi trang nhã, ở phía trước là các cao nhân tiền bối của các đại môn phái trong giang hồ, người thật bằng xương bằng thịt, thầy Giác Vi, và Diệu Huyền sư thái, còn có Diệp Vân hiệu trưởng học viện Thượng Võ, tất cả đều ngồi dưới đó.
Ngoài ra, còn có tộc trưởng của các gia tộc hào môn lớn, và các thế hệ trẻ tuổi. Có thể nhìn thấy cả Hách Quang, Chu Hắc Minh, Tần Trường An và Tống Tử Ngôn…
Không thể không nói, lễ kết hôn này, là lễ hội linh đình nhất Thành phố Đại Phong!
Vẻ mặt toàn bộ khách quý, đều vui mừng hớn hở, chuẩn bị chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất. Không ít trưởng tộc của các gia tộc đều tiến lên kính cẩn chúc mừng hai vị gia trưởng.
“Anh Tiêu, anh Dương, ha ha ha, thực sự chúc mừng hai người.”
“Đúng vậy, hai nhà vui kết liền cành, đây chính là việc lớn của Thành phố Đại Phong. ”
Tiêu Hồng Thanh cười không ngớt, tâm trạng vui ve không nói thành lời.
Nói thật lòng, gần đây đều lo lắng việc hôn sự cho con gái, đường đường là một đại tiểu thư, ngay cả đến một người bạn trai cũng không có, còn mê mẩn tên Lăng Thành ở rể kia.
Mà Dương Hạo, không biết Dương Hạo giỏi hơn Lăng Thanh bao nhiêu lần, con gái có thể gả cho nhà họ Dương, bản thân cũng coi như giải quyết được nỗi lòng.
“Được rồi, mọi người yên lặng một chút!” Lúc này, người chủ trì hôn lễ cầm micro, vui mừng bước lên bục, cất cao giọng nói: “Giờ lành đã tới, bây giờ mời cô dâu chú rể lên bục.”
“Bành!”
“Bành…bành… bành!”
Vừa nói xong, cả trang viên cùng bắn pháo hoa, tiếng pháo vang lên!
Những đứa trẻ bảy tám tuổi, trong tay cầm hoa tươi, hất lên giữa không trung, trong chốc lát, cả trang viên trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Vạn người chăm chú theo dõi, nhìn thấy bên trong đại sảnh, Dương Hạo dắt tay Tiêu Diệu Vân, chầm chậm đi ra.
Mọi người tương phùng tinh thần sàng khoái!
Dương Hạo đội mũ tân lang, mặc một chiếc áo màu đỏ, toát ra thần thái kiệt xuất.
Nhưng mà ánh mắt của mọi người, lại tập chung vào tân nương Tiêu Diệu Vân.
“Xoạt!”
Khoảnh khắc Tiêu Diệu Vân xuất hiện, cả lễ đường trở nên xôn xao! Không ít nam nhân đều trợn trừng mắt, giống như ngây dại, trong ánh mắt rất nhiều nữ nhân cũng chàn ngập sự ghen tị.
Đẹp.
Quá đẹp.
Vì là hôn lễ theo thời cổ, do đó Tiêu Diệu Vân lúc này, mặc một chiếc váy tơ tằm màu đỏ, làm nổi bật sự hấp dẫn, hiện ra vô cùng tinh tế, trên tóc đeo một chiếc khăn tơ hồng trong suốt, nét mặt sắc xảo, thoát ẩn thoát hiện, hệt như tiên nữ hạ phàm, đẹp không gì sánh bằng.
Có một thứ duy nhất không hài hòa chính là nụ cười của Tiêu Diệu Vân rất gượng ép. Nhưng trong bầu không khí náo nhiệt này, không có ai để ý đến điều đó.
“Mẹ nó, tên nhóc Dương Hạo, thực sự có phúc ba đời, mới có thể lấy được người đẹp như Tiêu Diệu Vân.”
“Đúng thế, tên nhóc này thật sự rất may mắn.”
Nếu tôi có thể lấy được người đẹp như vậy, dù khiến tôi nửa đời còn lại sống trên xe lăn, như thế cũng cảm thấy xứng đáng.
Vài người bạn xấu nhưng có quan hệ tốt với Dương Hạo, khẽ tiếng bàn tán, trong ánh mắt bọn họ, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Diệu Vân, nước miếng như sắp chảy ra ngoài.
Đây quả thực là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu! Đến nỗi người khác cũng có suy nghĩ như vậy. Chỉ là không có ai dám nói ra. Dù sao, nhà họ Dương vỗn dĩ cũng là gia tộc lớn của Thành phố Đại Phong, Dương Hạo lại là đồ đệ của phó trưởng môn phái Thiên Sơn, sau này tiền đồ không thể đo lường, ai dám đắc tội hắn chứ.
Dương Hạo cầm tay Tiêu Diệu Vân, nhẹ nhàng đi xuống hành lang, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đi lên bục hoa.
Có thể nhìn ra Dương Hạo rất xúc động, vì lấy được người yêu mến làm vợ, hôm nay có thể coi như đỉnh cao của cuộc đời.
“Thưa các vị!”
Nhìn thấy hai người trên bục, người chủ trì nhẹ nhàng cười, nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng nói: “Hôm này là một ngày vui, cả Thành phố Đại Phong cũng đến chung vui! Thiếu gia Dương Hạo của chúng ta và đại tiểu thư Tiêu Diệu Vân, lập tức thành hôn, hai người trai tài gái sắc, cứ tưởng như trời đất tác thành! Tại đây, tôi đại diện cho mọi người, chân thành chúc phúc cho hai người, hi vọng hai người, mãi mãi đằm thắm, dắt tay nhau đi đến cuối cuộc đời.”
Vừa nói xong, cả trang viên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Người chủ trì vung tay xuống, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, nhìn giờ rồi cất giọng nói lớn: “Được rồi, hiện tại giờ lành đã tới, mời tân lang tân nương tiến hành nghi lễ kết hôn!”
“Hay!” Tiếng hò reo dưới bục vang lên.
Ngay đến đám sĩ nhân giang hồ, đều hòa vào bầu không khí, vẻ mặt mong đợi nhìn lên bục đài.
“Nhất bái thiên địa!”
Người chủ trì căng cổ họng, giọng to rõ nói!
Dương Hạo và Tiêu Diệu Vân đi đến trước bục đài, cúi đầu ba lần
“Hay!” Lại là một tràng khen ngợi, thậm chí một vài phú nhị đại còn đứng dậy, đưa tay vào miệng huýt sáo.
“Nhị bái cao đường!”
Dương Hạo sâu sắc nhìn Tiêu Diệu Vân, nắm tay cô ấy, nhẹ nhàng đi đến trước hai người bố. Nhẹ nhàng cúi đầu.
Ngay lúc này, hai vị gia trưởng vui mừng khôn xiết, cười híp mắt, biểu cảm thỏa mãn và yêu quý.
“Phu thê giao bái!” Người chủ trì lớn tiếng nói. Bản thân cũng vô cùng phấn khích, giống như lễ kết hôn của anh ta vậy.
Cùng lúc đó, các khách quý xung quanh, đều cười tươi rạng rỡ! Đặc việt là mấy tên có quan hệ tốt với Dương Hạo, càng cười lớn hơn.
“Mau, mau chóng lạy xong, đưa vào phòng tân hôn”
“Chúng tôi đều đợi náo loạn động phòng đêm tân hôn, ha ha...”
Nghe những lời thúc giục của những người bạn, Dương Hạo vẻ mặt tươi cười, lòng tràn đầy vui vẻ, vẫn như cũ, quay người lại cười “ha ha ha” nhìn Tiêu Diệu Vân.
Không hổ là nữ nhân mình nhìn trúng, thật đẹp!
Dương Hạo nuốt nước miếng, cậu ta rất muốn vén lên khăn voan, hôn một nụ hôn sâu đậm. Vừa nghĩ đến, cậu ta đã khom lưng xuống.
“Diệu Vân, mau bái đi, bái xong chúng ta chính là vợ chông rồi!” Dương Hạo cười “hi hi” nói, nắm chặt bàn tay ngọc ngà của cô ấy.
“Mau lên, phu thê giao bái, ha ha ha!” Tiếng hò reo không ngớt dưới bục đài. Tiêu Diệu Vân đứng ở đó, nắm chặt đôi tay ngọc ngà không có ý muốn khom lưng!
“Diệu Vân?” Lúc này, Tiêu Hồng Thanh cũng không ngồi yên được nữa. Đây là tình huống gì vậy? Đúng ở thời khác quan trọng này, con gái sao lại đứng ngây ra vậy?
“Đây...đây là chuyện gì...” Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn không chớp mắt lên bục đài.
Người chủ trì trên bục đài cũng cảm thấy hơi khó xử, nhưng anh ta dù sao cũng có kinh nghiệm, cười một tiếng: “Xem ra tân nương vẫn chưa chuẩn bị tốt, các vị! Ha ha ha, tân nương xem ra vẫn đang còn ngượng ngùng. Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn cả đời!”
Nói đến đây, người chủ trì cười thêm một tiếng, tiếp tục nói: “Hiện tại tân nương có lẽ đã chuẩn bị tốt rồi, toàn bộ lễ đường reo hò! Phu thê giao bái!”
“Xoạt!”
Mọi ánh mắt đều ngắm vào Tiêu Diệu Vân!
Cô ấy cắn chặt môi, dường như sắp chảy máu! Không biết tại sao, nước mắt trào ra.
Bước cuối cùng hoàn thành, bản thân đã là vợ của Dương Hạo rồi.
Nhưng cô ấy vẫn không cam lòng!
Nhưng, dường như không còn cách nào cả.
Ngay lúc này, Tiêu Diệu Vân hơi cúi người
“Khoan đã!”
Vậy mà tại khoảnh khắc đó, có một giọng nói mạnh mẽ kiên định từ ngoài cổng trang viên truyền vào!
Vài giây sau, tất cả mọi người đều nhìn hướng ra cổng!
Chỉ nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi toàn thân ướt đẫm, đứng ngoài cổng, hai mắt đẫm lệ.
Lăng Thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.