Tuyệt Đại Con Rể

Chương 233:




Lăng Thành?! Sao anh lại ở đây?! Tên nhóc này bị một kiếm đâm vào đan điền, vẫn chưa chết à?!
Mọi người ở hội trường đều cau có mặt mày. Đôi vợ chồng trên sân khấu còn đang chuẩn bị bái phu thê đó, anh còn cắt ngang người ta làm gì?
"Lăng Thành... cậu, cậu đến rồi..."
Tiêu Diệu Vân đứng trên sân khấu, thân thể mong manh như đứng không vững, ngây ngốc nhìn Lăn Thành, trái tim thiếu nữ run lên!
“Đúng, tôi đến rồi đây.” Lăng Thành lạnh lùng mở miệng, sải bước lên sân khấu! Đứng vững trước mặt Tiêu Diệu Vân, bốn mắt nhìn nhau! Thâm tình đong đầy trong mắt!
Chà! Khán giả sôi sục! Đây, đây là làm sao?
“Ông xã!” Giai Kỳ đứng dưới khán đài, gấp gáp dậm chân chân một cái. Hôm nay Tiêu Diệu Vân kết hôn, cô đến tham dự hôn lễ, còn tưởng Lăng Thành vẫn ở nhà dưỡng thương, nhưng cô không ngờ rằng Lăng Thành lại chạy tới đây, đúng lúc này còn đứng trên sân khấu, đây là muốn làm gì!
Cuối cùng, Dương Hạo trên sân khấu cũng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn Lăng Thành: "Lăng Thành, nếu cậu muốn chúc mừng chúng tôi thì cứ ở bên dưới nói là được, không cần lên đây."
Theo Dương Hạo, mình lấy Cửu Chuyển Hoàn Dương Đan ra, cứu lấy tên nhóc này, anh chắc chắn là lên để cảm ơn.
Nhưng Lăng Thành lại phớt lờ anh ta, tháo chiếc khăn trên đầu Tiêu Diệu Vân xuống, nắm lấy tay cô ta: "Tiêu Diệu Vân, đi theo tôi!"
Đôi tay ngọc ngà của Tiêu Diệu Vân lúc này ướt đẫm mồ hôi, bị Lăng Thành bá đạo nắm lấy, thân thể mỏng manh không ngừng run rẩy! Bất giác liền đi theo Lăng Thành rời khỏi sân khấu.
Cái gì? Lúc này, xung quanh đột nhiên kích động bùng lên!
Phải biết rằng, hôn lễ kiểu cổ xưa này có rất nhiều điều kiêng kỵ, đặc biệt là khăn trùm đầu đỏ của cô dâu, trước khi vào động phòng, không thể tùy tiện tháo xuống đâu!
Tuy nhiên lúc này tất cả đều phải kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo thật của Tiêu Diệu Vân, không ít đàn ông đang ở buổi lễ đều cứ dán mắt vào.
Đẹp, thực sự rất đẹp! Lúc này, đôi môi màu hồng nhuận, đường nét hoàn mỹ không tì vết của cô ta khiến bao nhiêu người đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của cô!
"Lăng Thành, cậu muốn làm gì? Buông đôi tay bẩn thỉu của cậu ra cho tôi!" Lúc này, Dương Hạo rốt cục cũng có phản ứng, lao lên phía trước chặn trước mặt bọn họ!
Cùng lúc đó, toàn bộ khung cảnh hôn lễ cũng trở nên hỗn loạn.
Tình huống gì đây? Đây là đang cướp hôn?
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi, cuối cùng lúc này mới có phản ứng, giãy nhẹ tay ra, nhẹ giọng nói nhỏ: "Lăng Thành, cậu đừng làm loạn nữa."
Hàng vạn người đang có mặt ở đây, sao có thể làm loạn được!
“Gì mà tôi đừng làm loạn nữa, hôm nay tôi phải đưa cậu đi!” Lăng Thành đỏ mắt gầm lên thật to!
"Wow!"
Lăng Thành trầm giọng xuống, toàn bộ trang viên hoàn toàn điên cuồng!
Mấy vị trưởng bối của Dương Hạo sắc mặt tái xanh, đột nhiên đứng lên phẫn nộ nhìn.
“Lăng Thành, mày là đồ tiểu nhân vô ơn bạc nghĩa!” Dương Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm, đột nhiên đi tới, chỉ vào mũi Lăng Thành mà mắng: “Đừng quên, nếu không phải tao lấy cái “Cửu Chuyển hoàn Dương Đan” thì cái mạng chó của mày đã hết lâu rồi! Mày có biết viên Cửu Chuyển Hoàn Dương Đan đó bao nhiêu tiền không? Cả đời này mày có trúng số cũng không bao giờ thấy nhiều tiền như thế! Mẹ mày, mày cút ngay cho tao, cút ngay bây giờ thì tao còn xem như mày chưa từng xuất.Đừng tự mình tìm đến cái chết!
“Cửu Chuyển Hoàn Dương Đan, đúng không?” Lăng Thành cố gắng nén nụ cười trên mặt: “Được, tôi trả lại thuốc cho anh, anh trả Tiêu Diệu Vân cho tôi! Lúc nói những lời này, Lăng Thành gần như rống lên!
“Láo xược, thực sự quá láo xược!” Giờ phút này, không ít cao thủ trong sáu môn phái ào ào đập bàn đứng dậy! Bọn họ là danh môn chính phái, khó chịu nhất là phải nhìn loại chuyện này!
“Mày là đồ ngu ngốc!” Dương Hạo sắp phát điên, một bụng lửa giận dâng trào, “Cửu Chuyển hoàn Dương Châu, trên đời này chỉ có một viên! Hiện tại cách để chế luyện ra thuốc, cũng không tìm được nữa. Con mẹ nó, là cho ngươi, hôm nay mày thực sự muốn đến gây rối đúng không? Ngu ngốc! Còn nói muốn trả viên thuốc lại cho tao, mày có trả nổi không! "
"Trả được, tất nhiên là tôi có thể trả được."
Lăng Thành hai mắt đã hoàn toàn ướt đẫm! Trong tay anh lấy ra một cái túi nilon đen, ngay sau đó, trực tiếp ném cái túi nilon lên trời!
“Tôi trả lại anh, không phải là viên thuốc vỡ sao, tôi trả lại cho anh!” Lăng Thành điên cuồng hét lên, giọng đã khản đặc!
Wow...
Thứ trong chiếc túi nilon bị đổ ra ngoài, lúc này, hơn hai trăm viên Cửu Hoàn chuyển Dương Đan rơi ra như thác. Mỗi một viên đều phát sáng như ngọc, linh khí dày đặc!
Tĩnh lặng! Cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động
Hơn hai trăm viên, đó là hơn hai trăm viên Cửu Chuyển hoàn Dương Đan đó!
“Ực!” cũng không biết là ai, nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm này giống như ngòi nổ, tiếp theo là tiếng bàn luận sôi nổi giống như thủy triều dâng!
"Tôi, tôi không có nhìn lầm đấy chứ? Nhiều Cửu Chuyển hoàn Dương Đan như vậy?"
"Làm sao có thể chứ! Phương pháp luyện chế thuốc này từ lâu đã thất truyền rồi!"
Thân thể Tiêu Diệu Vân run lên, ngây người nhìn Lăng Thành, không nói được câu nào!
Lăng Thành, sao cậu luôn làm người khác phải kinh ngạc như thế. Cậu thật sự có Cửu Chuyển hoàn Dương Đan! Nói như vậy, mình không cần phải gả cho Dương Hạo nữa?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Diệu Vân tràn đầy hưng phấn và kích động!
Dương Hạo lúc này cũng ngây người, cả người đứng như trời trồng!
Cửu Chuyển hoàn Dương Đan là một loại thuốc linh nghiệm rất hiếm có, viên thuốc ở trong nhà gần như đã trở thành bảo vật gia truyền.
Thật sự mà nói, nếu không phải vì quá thích Tiêu Diệu Vân, bản thân anh ta sẽ không giao viên thuốc ra!
Nhưng... nhưng tên nhóc trước mặt này, hắn, hắn tại sao lại có nhiều như vậy?
Đúng, chắc chắn những thứ này đều là giả.
Dương Hạo cười lạnh, trong mắt giễu cợt khinh thường, nhìn về phía Lăng Thành nói: "Lăng Thành, cậu đừng đưa cho tôi những thứ này, lấy những viên thuốc giả này là có thể lừa được tôi? Cậu coi tôi là tên ngốc sao?"
Không sai, tên phế vật như Lăng Thành làm sao lại có loại thuốc cực phẩm này chứ?
Đây tuyệt đối là giả! Những người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu.
“Vẫn là mời các vị tiền bối, xác định xem viên thuốc là thật hay giả!” Lúc này, Dương Hạo vội vàng nói.
Giác Viễn đại sư đang ngồi ở hàng thứ nhất, lúc này liền vươn tay ra, một cỗ kinh hãi từ trong tay truyền đến, một viên thuốc trực tiếp bị ông ta hút lên!
Cầm viên thuốc trong tay, Giác Viễn đại sư mặt đầy vẻ phức tạp: "Cái này, viên thuốc này là thật. Viên thuốc này giống hệt như trong điển tích ghi lại."
Gì? Là thật?! Nghe vậy, mọi người xung quanh đều bàng hoàng!
Dương Hạo đỏ bừng mặt, trong lòng vừa kinh hãi vừa xấu hổ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Lăng Thành: "Lăng Thành, cho dù những thứ này cậu đưa đều là thật thì sao! Ba ngày trước tôi cho cậu Cửu Chuyển hoàn Dương Đan, cứu mạng cậu. Bây giờ cậu trả tôi hai trăm viên thuốc, xem như đây là lãi! Tiêu Diệu Vân là vợ của tôi, ai cũng không cách nào thay đổi được. "
“Vợ chồng còn chưa bái đường, sao có thể tính là vợ anh được?” Nhạc Thính Phong lạnh giọng nói: “Hôm nay, tôi nhất định phải đưa Tiêu Diệu Vân đi.”
"Bộp!" Đúng lúc này âm thanh cực to truyền đến, chỉ thấy Dương Chấn vỗ xuống ghế một cái, đột nhiên đứng dậy, hai mắt phát hỏa! Một đứa ở rể lại dám đến đây làm loạn trong hôn lễ của con trai mình!
Nếu để tên rể ở rể này cửa này mang Tiêu Diệu Vân đi, thì nhà họ Dương sau này sao còn có thể có được chỗ đứng ở thành phố Đông Hải này?
“Chém chết nó cho ta, xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm!” Dương Chấn hét lớn, đây là ức hiếp người khác quá lắm rồi!
Lời vừa cất lên, hơn chục anh em con cháu nhà họ Dương lập tức xúm lại, tay cầm dao dài! Điên cuồng chém về phía Lăng Thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.