Tuyệt Đại Con Rể

Chương 234:




“Mọi người trước dừng tay đã. Để tôi nói hai câu.” Lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền ra khắp toàn hội trường. Chỉ thấy Tiêu Hồng Thanh, ông ta tức giận đến mức toàn thân run lên, từ trên ghế cao chậm rãi đứng dậy chỉ vào chỉ vào Lăng Thành mắng to: “Lăng Thành, mày là cái thá gì? Con gái của tao lập gia đình, có liên quan gì với mày? Cút cho tao!”
Nhìn thấy thằng nhãi này, Tiêu Hồng Thanh đã nổi giận phát điên lên rồi!
Ông ta không kiềm hãm được nhớ tới cảnh thằng nhãi này trói ba cô gái lại, trong đó còn có con gái của mình!
Vốn tưởng rằng con gái mình hiểu biết, quên đi thằng nhãi này, gả cho Dương Hạo. Nhưng được nửa ngày, sở dĩ con gái mình muốn gả cho Dương Hạo là vì cứu thằng nhãi này!
“Chú Tiêu.” Lăng Thành hít sâu một hơi rồi tiến lên hai bước: “Hôm nay có tôi ở đây, tôi không cho phép Diệu Vân gả cho anh ta! Dương Hạo này là hạng người gì, ở đây có ai không biết rõ! Anh ta là một tên chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi làm sao có thể xứng đôi với Diệu Vân!”
“Ta nhổ vào!” Giờ phút này, Dương Chấn ở bên cạnh rốt cục cũng không nhịn được nữa, con trai của mình bị vũ nhục trước mặt mọi người, sao ông ta có thể chịu được? Lúc đó ông ta phẫn nộ, chỉ thẳng vào Lăng Thành hô lớn lên: “Rốt cuộc là ai chơi bời lêu lổng, ai ăn không ngồi rồi! Thằng nhãi không biết trời cao đất rộng kia, mày dám tới nơi này quấy rối, làm loạn nhà họ Dương chúng tao thành cái gì? Tuy nhiên, tao có thể cho mày một cơ hội, mày thả Diệu Vân ra, lập tức rời khỏi đây, chuyện này tao sẽ không truy cứu nữa!”
Dù sao cũng đây là ngày vui, xung quanh còn có nhiều tân khách như vậy, nếu ra tay ở đây thật thì khó tránh khỏi bị người ta chê cười.
Lăng Thành chỉ cười lạnh không nói.
Lúc này, hiệu trưởng Diệp Vân cũng không nhịn được, ông ta lập tức đứng lên và nói: “Lăng Thành, hôm nay là ngày người ta kết hôn, cậu thật phiền phức, thật không hợp lý, cậu mau đi đi. ”
Mặc dù người học trò này có thiên phú rất tốt, là một người tài trong giới tu luyện nhưng hành vi lúc này thật sự là thô lỗ!
Giọng nói vừa cất lên, thầy Giác Vi, và mấy người Đinh Bảo chân nhân cũng đều ngầm gật đầu.
Đám người Hách Quang ở một bên cũng không nhìn nổi, từng người lần lượt đứng trên ghế chỉ vào Lăng Thành.
“Con rể tới nhà kia, không biết xấu hổ.”
“Có hơi quá đáng?”
Cách thức dùng ngòi bút làm vũ khí của mọi người chung quanh truyền đến, nhưng Lăng Thành vẫn không phản ứng chút nào, vẫn nắm thật chặt tay Tiêu Diệu Vân, không có ý định buông ra.
Nếu để cô ta gả cho Dương Hạo, thì cả đời mình sẽ tiếc nuối.
Lúc này, Giai Kỳ ngồi ở chỗ đó, hai tay đan chặt vào nhau, khuôn mặt thanh tú đầy căng thẳng và phức tạp.
Cô cũng cảm thấy không đáng giá thay cho Tiêu Diệu Vân.
Dù sao Dương Hạo không phải là người đáng để phó thác cả một đời.
Nếu là người khác đến đây làm loạn hôn lễ, Giai Kỳ sẽ cảm thấy rất vui. Nhưng người này lại là chồng của cô.
Lúc này, đầu óc của Giai Kỳ rối bời, cô không biết nên như thế nào cho phải.
Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, lòng bàn tay của Tiêu Diệu Vân ướt đẫm mồ hôi, cô cắn môi nói nhỏ: “Lăng Thành, nếu không thì thôi bỏ đi. ”
“Không được.”
Lăng Thành nói như đinh đóng cột!
Đúng lúc này, Diệu Huyền sư thái vốn đang im lặng, bỗng nhiên đứng lên, sau đó vung cây phất trần trong tay lên, và chỉ nó vào Lăng Thành mà quát mắng: “Tên cầm thú này, còn dám tới đây quấy rối, loại người như mày, quả thực không xứng đáng sống trên đời!”
Nói đến đây, Diệu Huyền sư thái nhìn chung quanh một vòng, giọng nói truyền khắp toàn trường: “Vừa rồi, tôi nhận được tin, Vũ Thanh Thiên của Kim Sư pháp vương ở Trường Sinh Điện đã bị Lăng Thành thả đi, và đã về tới đường khẩu của Trường Sinh Điện!”
Cái gì?
Nghe nói như thế, sáu môn phái lớn xung quanh cùng với những cao thủ của các môn phái khác đều lấy làm kinh hãi. Ngay lập tức, từng ánh mắt hội tụ ở trên người Lăng Thành.
Quyền xử trí Vũ Thanh Thiên được giao cho Lăng Thành. Thế nhưng anh lại thả Vũ Thanh Thiên đi!
Vũ Thanh Thiên chính là một tên ma đầu, thả đi như vậy không phải là thả hổ về rừng sao! Súc sinh, Lăng Thành này đúng thật là súc sinh!
“Không chỉ có như vậy!” Vẻ mặt của Diệu Huyền sư thái hiên ngang lẫm liệt, phẫn nộ quát: “Lăng Thành này còn sỉ nhục em dâu của chính mình, chọc giận ông nội hắn, trời đất không tha, giờ lại cấu kết với tà giáo, còn có thể nói gì nữa?”
Bên dưới xôn xao không yên
Lúc này, cao thủ của sáu đại môn phái xung quanh đều đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành.
Nếu cướp dâu thì còn có thể hiểu được.
Nhưng thông đồng với tà giáo yêu nghiệt, thì hoàn toàn không thể dung thứ!
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Người đâu, bắt Lăng Thành này lại cho tôi!”
Bấy giờ, Phó chưởng môn của phái Thiên Sơn Chu Bất Phàm lập tức hét lớn! Lăng Thành này đã phá hoại đám cưới của đệ tử mình thì thôi di, lại còn thả Vũ Thanh Thiên đi? Đây đúng là nghiệp chướng!
Chỉ một thoáng sau, mười mấy đệ tử của phái Thiên Sơn lao về phía Lăng Thành!
Nhìn thấy cục diện thay đổi lớn, những người vây xem náo nhiệt đều hoảng sợ giải tán.
“Đệ tử phái Nga Mi nghe lệnh.”
Ánh mắt Diệu Huyền sư thái lạnh lùng quát: “Bắt tên bại hoại này lại cho ta!”
“Đệ tử Vũ Đang, bắt Lăng Thành.”
“Đệ tử Tiêu Dao nghe lệnh!”
Xôn xao.
Trong khoảnh khắc, tất cả đệ tử của sau phái lớn có mặt, ngoại trừ Thiếu Lâm, các đệ tử nghe được hiệu lệnh xong, đều bao vây Lăng Thành, có chừng hơn trăm đệ tử!
Ở trong lòng của những người Đinh Bảo chân nhân này, Lăng Thành cùng lắm chỉ là một đệ tử của Học Viện Võ Thuật, không cần phải tự mình bắt anh, để những đệ tử này làm là đủ rồi. Mặc dù ở trong đại hội Đồ Sư Lăng Thành rất có phong cách, thế nhưng trong đại hội Đồ Sư, thực lực của các tuyển thủ dự thi đều thấp, đều dưới hai mươi lăm tuổi, thực lực đều là võ Hầu trở xuống.
Đệ tử của sáu môn phái lớn trước mặt đây đều là cao thủ thực lực! Thực lực thấp nhất là tam đoạn võ tướng, với mấy võ Hầu!
Lúc này, thầy Giác Vi chắp tay niệm phật, sau đó nhìn Lăng Thành đầy phức tạp: “Lăng Thành, chỉ cần bây giờ cậu thả vị nữ thí chủ này ra, đồng thời cho chúng ta một lời giải thích hợp lý về chuyện của Vũ Thanh Thiên, lão nạp có thể đảm bảo hôm nay cậu sẽ không có chuyện gì.”
Người xuất gia luôn có lòng dạ từ bi, không muốn thấy cảnh một buổi hôn lễ yên lành bị nhuốm máu.
“Tôi, nếu tôi nói không được thì sao.” Lăng Thành chậm rãi đứng lên, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung.
“Mày muốn chết à!” Tất cả kiên nhẫn của Diệu Huyền sư thái lúc này đã bị bào mòn hết sạch: “Mọi người nghe lệnh, giết tên súc sinh này cho ta!”
“Xôn xao!”
Giọng nói vừa hạ xuống, hàng trăm đệ tử của sáu môn phái lớn điên cuồng rút đao ra, đâm thẳng về phía Lăng Thành!
“Lăng Thành, cậu, cậu đi đi, đừng để ý nữa, cậu đi mau đi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Diệu Vân đã không có chút máu nào!
Cô ta suýt khóc, vì trong lòng Tiêu Diệu Vân hết sức rõ ràng, sư phó Chu Bất Phàm của Dương Hạo, là Phó chưởng môn của phái Võ Đang! Hôm nay Lăng Thành gây náo lớn ở hôn lễ, thì chỉ bằng mượn mối quan hệ Chu Bất Phàm này, sáu môn phái lớn sẽ không bỏ qua cho Lăng Thành!
Mắt thấy đệ tử của sáu môn phái lớn đang cầm trường đao trong tay xông đến, người Tiêu Diệu Vân đổ đầy mồ hôi, cô ta đẩy Lăng Thành đi: “Cậu đi đi, cậu không cần lo cho mình, bọn họ sẽ không để cậu dẫn mình đi, cậu chớ xía vào chuyện của mình nữa, cậu đi đi!”
“Tôi không đi.”
Lăng Thành vẫn nắm thật chặt tay cô ta như trước, mười ngón tay đan vào nhau!
“Cậu đừng như vậy, Lăng Thành, mình xin cậu, cậu đi đi, coi như mình cầu xin cậu, cậu đi có được không!” Con mắt Tiêu Diệu Vân đỏ ngầu, giậm chân gấp gáp!
Sao cậu khờ như vậy, cậu mà không đi nữa, thì sợ rằng ngày hôm nay cậu sẽ chết ở nơi này, cậu biết không!
“Tôi chỉ hỏi cậu một câu.” Giờ phút này, Lăng Thành hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Diệu Vân: “Tôi hỏi cậu, cậu có muốn đi cùng tôi không, có muốn đi cùng tôi không? Cậu có muốn ở bên tôi mãi mãi không!”
“Đừng ngu ngốc, mình cầu xin cậu đấy.” Hai mắt Tiêu Diệu Vân đẫm lệ, cô ta ôm đầu và nghẹn ngào: “Dù mình muốn thì thế nào. Chúng ta không thể rời đi cùng nhau. Cậu biết mà!”
“Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có muốn không!” Lăng Thành lạnh lùng nói.
Giọng nói bên tai, Tiêu Diệu Vân đã nhìn thấy đệ tử của sáu môn phái lớn cách Lăng Thành chưa đến mười mét! Cô ta dường như đã thấy bộ dạng Lăng Thành ngã trong vũng máu!
Giờ phút này, trên gương mặt tinh xảo của Tiêu Diệu Vân đều là sự lo lắng, nước mắt tuôn ra: “Mình muốn, mình muốn! Mình yêu cậu, mình muốn đi cùng với cậu, nhưng chúng ta không thể rời khỏi đây, cậu biết mà! Mình rất yêu cậu!”
“Tốt.” Lăng Thành cố nặn ra một nụ cười.
“Bùm!”
Cùng với một tiếng động lớn, uống máu kiếm hoa phá trường không, thình lình xuất hiện ở trong tay Lăng Thành!
“Chỉ cần cậu muốn, vậy ai cũng không ngăn cản được tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.