Tuyệt Đại Con Rể

Chương 236:




Lăng Phong đứng bên cạnh không khỏi nhếch khóe môi, chỉ vào Lăng Thành rồi lạnh lùng nói: "Anh, đi chết đi!"
"Xuy xuy!" Con mãng xà màu đen kia lập tức há mồm to như chậu máu! Nó lao thẳng đến phía Lăng Thành không chút do dự!
"Không!"
Tiêu Diệu Vân hét to, cổ họng như sắp bị phá rách, chân lại mềm nhũn căn bản không thể đi được!
Cô ta hối hận, hối hận không nên nói tin tức kết hôn cho Lăng Thành biết! Chỉ là lúc này hối hận cũng đã muộn!
"Ông xã!" Nước mắt Giai Kỳ lập tức không ngăn được nữa, cô bước loạng choạng trên giày cao gót, chạy đến che trước mặt Lăng Thành!
Cho dù việc Lăng Thành đến làm loạn hôn lễ khiến trong lòng Giai Kỳ rất khó chịu, nhưng lúc này cô thật sự không thể trơ mắt nhìn chồng mình chết ở đây được!
"Kéo bọn họ ra cho tôi!" Trong đám người, Lăng Phong hét to ra lệnh, giọng nói cực kỳ chói tai: "Hôm nay tôi muốn thay ông nội giết chết đứa đứa bất hiếu này! Hôm nay Lăng Thành nhất định phải chết!"
"Ha ha ha! Tôi phải chết?" Đột nhiên, Lăng Thành nhìn chằm chằm con mãng xà kia! Nội lực thuần dương trong cơ thể điên cuồng thoát ra bên ngoài!
"Vậy nhìn xem, hôm nay rốt cuộc ai mới là người phải chết!" Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thành truyền rõ mồn một vào tai mỗi người, trong nháy mắt tiếp theo, anh đột nhiên vươn một ngón tay ra, chỉ thẳng lên trời cao.
"Anh ta đây là... Đây là muốn làm gì?" Có người trong đám đông kinh ngạc hô lên.
Ánh mắt mọi người đều tập tụ trên người Lăng Thành.
Ngay sau đó, Lăng Thành tiếp tục mở miệng, tiếng nói khàn khàn của anh chậm rãi truyền khắp nửa thành phố Đông Hoa!
"Xé thiên thuật, một tay định Càn Khôn!"
"Bùm!"
Ngay khi tiếng nói biến mất, một cơn gió lốc nổi lên xoáy tròn giữa không trung!
"Rầm rầm!"
Trong vòng bán kính mười mét, mưa bụi mù trời! Tất cả mọi người đều không nhìn rõ cảnh vật trước mặt, cơn lốc đi qua đến đâu, gió bụi mịt mù đến đấy!
"Á!" Cũng không biết là ai hét to lên một tiếng, khi nhìn theo tiếng hét thì chỉ thấy mấy chục đệ tử của sáu bang phái lớn bị gió lốc cuốn thẳng lên trời! Gió lốc càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh!
"Mau, mau bày trận bảo vệ!" Thầy Giác Vi quát to một tiếng, dẫn đầu vận nội lúc, ngưng kết thành một tầng vòng bảo vệ, bảo vệ mọi người xung quanh!
Cho đến lúc này, những cao thủ xung quanh mới hồi thần, đều bắt đầu vận nội lực.
Chiêu thức này, quả thật có thể dùng từ khủng bố để hình dung! Nếu không tạo vòng bảo vệ thì cũng không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng ở dưới chiêu này!
"Bùm!"
Cuối cùng, cơn gió lốc kia cũng dừng lại, đập vào người con mãng xà khổng lồ kia, lập tức một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Chính trong giây phút này, mãng xà màu đen lập tức bị xé nát! Lăng Phong hét lên một tiếng rồi phun ra một mồm máu tươi, bắn về phía sau mấy chục mét.
"Bộp!"
Rốt cuộc có một bàn tay to chặn lấy Lăng Phong đang theo đà bắn về phía sau. Chính là thầy Giác Vi! Nhưng dù vậy, thầy Giác Vi cũng phải lùi về sau ba bước lớn mới có thể đứng vững lại được.
Yên tĩnh! Chết lặng!
Cả khuôn viên lớn như vậy nhưng lúc này lại yên tĩnh không một tiếng động! Yên tĩnh đến mức chỉ sợ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Thành đều như đang nhìn quái vật!
Thế này, thế này vẫn còn là người sao? Năng lực kinh dị như thế này vẫn là người sao?!
"Phù..." Đúng lúc này, Diệu Huyền sư thái chậm rãi đi tới, bà ta nhìn Lăng Thành, ánh mắt đầy phức tạp, ngữ khí lại lạnh lẽo: "Không nhìn ra một đứa súc sinh như cậu cũng có tài như vậy, nhưng cậu có tâm tư bất chính, dù có học được kỹ năng mạnh đến thế thì có thể làm được gì? Hôm nay cậu nhất định phải chết!"
Tiếng nói rơi xuống, cơ thể Diệu Huyền sư thái chợt biến mất tại chỗ, nhanh chóng lao đến chỗ Lăng Thành, cánh tay nâng lên, đánh thẳng về phía ngực anh!
Giống như mấy người Giác Vi, Diệu Huyền sư phái không muốn quá nổi bật, bà ta không muốn làm trò trước mặt nhiều người đi đánh với kẻ dưới như Lăng Thành.
Nhưng lúc này không ra tay có lẽ không được!
Loại người bại hoại này, dám tấn công cả trăm đệ tử ở đây, đã vậy còn có thể đánh thắng?!
Đây không phải kỳ tích, mà phải nói là truyền kỳ! Không thể không nói, quả thật là một nhân tài!
Tuy rằng là người mới, nhưng nhân phẩm không tốt, còn bắt tay với Trưởng Sinh Điện, nếu hôm nay không diệt trừ Lăng Thành, ngày sau nhất định sẽ thành họa lớn!
Cho nên Diệu Huyền sư thái không để ý thanh danh nữa, cho dù bị mọi người nói mình lấy lớn hiếp nhỏ thì cũng không thể không ra tay!
Thấy Diệu Huyền sư phái đánh tới, tốc độ cực nhanh, tựa như tia chớp, sắc mặt Lăng Thành biến thành màu trắng bệch!
Vừa rồi ra hai chiêu kia, hiện tại anh không còn chút khí lực nào! Hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ có thể cắn răng dùng hết nội lực ít ỏi còn lại trong cơ thể để đỡ đòn này.
"Bùm!"
Bàn tay chạm vào nhau, giây phút kia, tất cả sức lực trong cơ thể Lăng Thành đều bị Diệu Huyền sư thái đánh tan!
Diệu Huyền sư thái lật tay, lại một chiêu nữa đánh ra, đánh thẳng vào tâm mạch của Lăng Thành.
"Phốc!"
Lăng Thành chỉ cảm thấy một áp lực khủng bố đè ép vào cơ thể, máu tươi điên cuồng phun ra ngoài, cơ thể lập tức bị đánh bay, cuối cùng bị đập mạnh xuống mặt đất.
Đau nhức truyền đến, Lăng Thành cảm nhận được kinh mạch khắp cơ thể mình đã bị đánh nát! Hơn nữa còn là tâm mạch, cả người anh lập tức suy yếu chán nản, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, ngực cũng bị dồn nén khó thở, cảm giác nội tạng đều như bị nghiền nát!
"Ông xã..."
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giai Kỳ hoảng sợ la to một tiếng, lo lắng quá độ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
"Tôi hỏi cậu, cậu đã biết tội chưa!" Diệu Huyền sư thái lạnh lùng hỏi Lăng Thành, ngữ khí không có một chút tình cảm.
Biết tội? Ha ha ha.
"Tôi muốn hỏi một chút, tôi có tội gì!" Lăng Thành gào thét, lúc ấy anh đã không còn khí lực, tiếng hét này lập tức khiến anh phun ra một ngụm máu tươi.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lăng Thành, trong mắt không có đồng tình, chỉ có lạnh lùng hả hê!
Đã chết đến nơi còn mạnh miệng?! Trường Sinh Điện không chuyện ác nào không làm, tai họa thế giới, Lăng Thành đã bắt tay với bọn họ, chết cũng không hết tội!
Thấy ánh mắt Lăng Thành vẫn đầy quật cường kiêu ngạo, trong cơn giận dữ, tay Diệu Huyền sư thái xuất hiện một thanh kiếm, chậm rãi bước tới cạnh anh, chính là kiếm Huyền Băng, một trong bốn binh khí mạnh nhất!
Bà ta đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều như dẫm vào lòng của mỗi người!
"Diệu Huyền sư thái trừ hại cho võ lâm, công đức không gì sánh nổi, mau giết nó." Cũng không biết là kẻ nào đứng trong đám người hét lên câu này.
Lời nói vừa dứt, lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người xung quanh, bọn họ đều hét to!
"Đúng, giết nó..."
"Loại người bại hoại này, chết cũng chưa hết tội!"
Nghe thấy mọi người hét to, Diệu Huyền sư thái cau mày, một kiếm đâm thẳng xuống cổ Lăng Thành!
"Không..."
Tiêu Diệu Vân lòng đau như cắt, nước mắt chảy thành sông, hét to lên một tiếng, muốn chạy tới ngăn cản nhưng lại bị mọi người xung quanh giữ lại.
Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay Lăng Thành chết, cô ta cũng không sống nữa!
Lăng Thành chậm rãi nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, trong lòng anh hoàn toàn tuyệt vọng!
"Dừng tay!"
Mà ngay giây phút này, một tiếng hét lớn truyền đến, giọng nói vang dội, uy nghiêm mười phần!
Giây tiếp theo, một bóng người đứng chắn trước mặt Lăng Thành, động tác tay nhanh như chớp, cánh tay đó lập tức chặn lại mũi kiếm đang đâm xuống của Diệu Huyền sư thái!
Bóng người ấy cao ngất, trên người là một thân áo kiểu Tôn Trung Sơn, uy phong lẫm liệt!
Chính là bố nuôi Âu Dương Chấn Nam!
"Bố!"
Lăng Thành vừa mừng vừa sợ, không kìm được mà gọi to một tiếng.
Âu Dương Chấn Nam gật đầu, lập tức nhìn thẳng Diệu Huyền sư thái ở trước mặt, dồn nội lực xuống bàn tay.
Bùm!
Theo tiếng động va chạm, Diệu Huyền sư thái chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến, cơ thể bà ta mềm nhũn, đứng không vững mà lui vài bước về phía sau.
Nội lực của bố thật mạnh.
Trong chớp mắt, trong lòng Lăng Thành không khỏi âm thầm khiếp sợ!
Chính mình đã đấu với Diệu Huyền sư thái vài lần, biết rõ năng lực của bà ta.
Bà ta thật sự đã gần đến võ thánh rồi! Một chiêu này của bố, nhìn không ra bố và Diệu Huyền sư thái ai mạnh hơn ai, nhưng ít nhất cũng có thể đánh ngang tay với Diệu Huyền sư thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.