Tuyệt Đại Con Rể

Chương 237:




Trong mắt của Diệu Huyền sư thái chợt thoáng qua vẻ không cam lòng cùng lửa giận sau đó lạnh lùng nói: “Ông Chấn Nam, ông muốn che chở cho tên cặn bã trong giang hồ này sao?”
Khi lời nói vừa dứt, mấy cao thủ bậc thầy như Đinh Bảo chân nhân và thầy Giác Vi cũng đều dồn hết sự chú ý lên người của Âu Dương Chấn Nam với ánh mắt chớp động.
Âu Dương Chấn Nam khẽ mỉm cười: “Cặn bã của giang hồ? Quy định của Đại hội Đồ Sư đã nói rất rõ ràng, ai là người giành được vị trí đầu tiên thì quyền định đoạt sẽ thuộc về người đó. Con nuôi của tôi đã cạnh tranh với tất cả các cao thủ và giành được quán quân nên quyền định đoạt tất nhiên sẽ thuộc về nó, là buông tha hay giữ lại cũng không có liên quan gì đến các người đi?”
Khi ông ta vừa nói những lời này ra, ánh mắt chậm rãi nhìn lướt qua mọi người với áp lực đáng sợ.
Người này...
Nghe thấy vậy mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau đều không thốt lên lời.
Đúng lúc này Diệu Huyền sư thái phản bác lại: “Tạm thời không nhắc tới chuyện này, nhưng hôm nay anh ta lại đến gây sự ở lễ cưới như vậy còn ra gì nữa?”
Nghe thấy những lời này Âu Dương Chấn Nam không khỏi bật cười rồi hỏi ngược lại Diệu Huyền sư thái: “Ồ? Chỉ đến gây chuyện ở hôn lễ mà bà đã muốn giết nó đến thế rồi sao?”
“Anh ta khiến ông nội mình phải tức chết còn nhúng chàm em dâu của mình, những chuyện này có đủ để giết chết anh ta hay không?” Đôi mày đẹp của bà ta cau chặt lại rồi lạnh lùng nói.
Âu Dương Chấn Nam hít sâu một hơi, trong thoáng chốc giọng nói mạnh mẽ truyền đến mọi ngóc ngách của dinh thự nhà họ Dương: “Tôi không bận tâm đến mỗi người có mặt tại đây nghĩ như thế nào, hôm nay tôi phải đưa con nuôi của mình đi.”
Khi lời nói của ông ta vừa dứt cơ thể đã nhảy vọt lên túm lấy Lăng Thành, rồi bay ra khỏi dinh thự ngay lập tức. Trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Trên bầu trời.
Lăng Thành bị Âu Dương Chấn Nam giữ chặt lấy, nghe tiếng gió vi vu bên tai mà trong lòng lo lắng không thôi.
“Bố à, bây giờ chúng ta đi đâu vậy, không được...con phải quay trở lại...”
Nói đến đây Lăng Thành không khỏi ho khan vài tiếng, cơ thể rất yếu ớt nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ quật cường.
Tiêu Diệu Vân vẫn còn đang ở trong dinh thự nhà họ Dương, nếu như mình đi rồi cô ta phải làm sao đây.
Âu Dương Chấn Nam thở phào nhẹ nhõm, đã ốm yếu đến mức này rồi mà vẫn còn muốn quay trở lại? Suy nghĩ một chút ông ta bèn mở miệng nói: “Bố đưa con đến nhà họ Âu Dương, vết thương của con rất nặng nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên đừng có nói nhiều lời nữa.”
Đứa trẻ này chính là con trai của người bạn thân lâu năm của mình.
Mình vừa mới nhận nó làm con nuôi nên sẽ không bao giờ để nó xảy chuyện.
Trong lòng nghĩ như vậy, Âu Dương Chấn Nam lại tiếp tục nói: “Bây giờ con quay lại đó chính là tìm chết, vừa rồi ta có thể cứu con ra cũng hoàn toàn là do may mắn, con đã làm bị thương rất nhiều người của sáu môn phái, nếu quay trở lại họ sẽ không bỏ qua cho con đâu.”
Nghiêm túc mà nói tình huống vừa nãy thực sự vô cùng nguy hiểm.
Nếu chính mình chậm một bước thì đứa con nuôi vừa nhận này sẽ phải mất mạng ngay tại chỗ.
“Bố à, con muốn trở về...” Lăng Phong siết chặt tay lại.
Anh vẫn chưa kịp nói hết thì Âu Dương Chấn Nam đã ngắt lời: “Đừng có nghĩ tới nữa, không thể để cho con quay trở lại được, hãy nghe lời bố mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi ở nhà họ Âu Dương trước đã, chờ khi mọi chuyện đã ổn ta sẽ cử người đi thăm dò một chút tình hình của thành phố Đại Phong, rồi sẽ lại trở về khi không còn nguy hiểm nữa.”
Một lễ cưới đang diễn ra êm đẹp thì bị anh làm cho rối tung lên.
Không những thế còn ra tay với người của sáu môn phái lớn, bây giờ anh đột nhiên quay lại tương đương với việc tìm chết.
Nghe được lời nói của Âu Dương Chấn Nam, trong lòng của Lăng Thành thở dài, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Tại dinh thự nhà họ Dương.
Vốn dĩ là một cảnh tưởng vui mừng náo nhiệt nhưng sau khi trải qua một trận chiến ác liệt vừa rồi, khắp nơi trở nên lộn xộn.
Người dân thành phố Đại Phong cố ý đến xem hôn lễ cũng hoảng sợ mà rời đi sạch sẽ, lúc này chỉ còn lại người của sáu môn phái lớn và các gia tộc khác cùng với các thế lực trong giang hồ.
Vẻ mặt của mỗi người đều trở nên u ám, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Nhất là người của sáu môn phái lớn, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.
Rõ ràng hơn trăm người vậy mà không bắt được tên cặn bã kia, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh dự của cả sáu môn phái lớn không phải đều mất hết hay sao?
Ngay khi mọi người đưa mắt nhìn nhau, Diệu Huyền sư thái bỗng đứng lên rồi nhìn xung quanh một vòng sau đó mở miệng nói: “Thôi được rồi, tuy rằng không có bắt được tên cặn bã kia nhưng chúng ta cũng không cần phải bực mình, tên cặn bã đó đã bị tôi đánh đứt tâm mạch, anh ta có thể giữ lại được tính mạng nhưng cả đời này đều không thể tu luyện được.”
Sau khi những lời này vừa dứt, tâm trạng của mọi người có mặt ở đây mới thoải mái hơn một chút.
Mà lúc này Lăng Phong cũng đứng lên với vẻ mặt không cam lòng: “Cho dù không thể tu luyện nhưng anh ta vẫn còn sống.”
Nói xong ánh mắt của Lăng Phong chợt lướt qua vẻ hung ác rồi tiếp tục nói: “Không tiêu diệt được tên bất hiếu này thì ông nội trên trời có linh thiêng sẽ mãi không được yên nghỉ.”
Dù có thế nào đi chăng nữa anh ta nhất định phải giết chết Lăng Thành.
Lăng Thành không chết, chính mình ăn không ngon ngủ không yên. Mỗi ngày chìm vào giấc ngủ với nỗi sợ hãi, khiến cho không được ngủ ngon giấc, chính là vì sợ rằng cái chết của ông nội và việc Hứa Giai bị làm nhục sẽ bị bại lộ. Nhưng chỉ cần Lăng Thành đã chết thì chuyện này không có ai làm chứng nữa.
Đúng lúc này không biết là ai nói một câu: “Lăng Thành tên cặn bã này quả thực không nên giữ lại! Nhưng bây giờ anh ta đã bị Âu Dương Chấn Nam đưa đi, gia tộc Âu Dương là một gia tộc ẩn cư tu luyện, thực lực lại quá mạnh mẽ, chúng ta cũng không thể tự mình đến cửa đòi người đi?”
Trong thoáng chốc tất cả mọi người xung quanh đều trở nên yên tĩnh, sắc mặt càng rồi rắm hơn.
Thực lực của gia tộc Âu Dương có thể sánh ngang với sáu môn phái lớn, hơn nữa tộc trưởng Âu Dương Chấn Nam rất có tiếng tăm trên giang hồ.
Diệu Huyền sư thái nhíu chặt mày lại rồi cười chế giễu lên tiếng: “Thôi quên đi, tuy rằng Lăng Thành có thể giữ được mạng chó đó nhưng đã là một kẻ tàn phế, gia tộc Âu Dương cũng không thể che chở cho anh ta suốt đời được, sau này còn rất nhiều cơ hội để giết chết anh ta.”
Khi giọng nói vừa dứt, mọi người đều lần lượt gật đầu, cũng chính vào lúc này một người đàn ông mập mạp chậm rãi bước ra khỏi đám người.
Đó chính là Chu Lâm An Tổng giám đốc của công ty giải trí Lâm An.
Lần trước trong bữa tiệc Trung thu do Đài truyền hình tổ chức, ông ta vì muốn thực hiện quy tắc ngầm với Y Nguyệt, kết quả lại bị Lăng Thành đổ nước tiểu lên người.
Ông ta sẽ không bao giờ quên nỗi nhục đó, đến tận bây giờ vẫn ôm mối hận trong lòng. Hôm nay ông ta cũng đến tham dự lễ cưới, vốn dĩ tính cách của Chu Lâm An cực kỳ thích khoe mẽ, đi đến đâu cũng muốn phô trương sự giàu có của mình. Nhưng hôm nay ở đây toàn là những nhân vật có máu mặt và người trong giang hồ, nên cũng không đến lượt ông ra nói chuyện.
Lúc này Chu Lâm An nhìn thấy có người đang chửi mắng Lăng Thành, không khỏi đứng ra: “Các vị không biết chứ, tên Lăng Thành này rất giàu có ở thành phố Đại Phong đấy.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn xung quanh một lượt: “Các vị có mặt ở đây có lẽ đều không biết, thằng nhóc này chính là Tổng giám đốc của công ty Hoa Ngưu.”
Cái gì?
Lăng Thành là Tổng giám đốc của công ty Hoa Ngưu sao?
Giờ phút này tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Cần phải biết rằng công ty Hoa Ngưu là một công ty giải trí lớn mới nổi trong vòng hai năm gần đây, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng dưới quyền quản lý của mình, có thể coi thực lực rất hùng mạnh.
Dưới sự bàng hoàng không ít người đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời.
Nhất là mấy người Hách Quang, Tần Trường An, Tống Tử Ngôn một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Anh chàng ở rể đó thế mà lại có nhiều tiền như vậy sao?”
“Đúng vậy...”
Nhận thấy sự kinh ngạc của mọi người, Lăng Phong cười lạnh lùng: “Các ông không cần phải ngạc kinh ngạc, công ty Hoa Ngưu đó là sản nghiệp mà anh ta đã lừa mất của nhà họ Lăng tôi, nên không cần thiết phải ngạc nhiên đến vậy. Các ông cũng đều biết anh ta vốn là con trai thứ hai của nhà họ Lăng tôi, nhưng vì đã làm ra những chuyện táng tận lương tâm nên bị đuổi ra khỏi nhà. Công ty này có thể nói là do chúng tôi bố thí cho anh ta.”
“Thì ra là như vậy à.”
“Chẳng trách, tôi đã nói mà một kẻ ở rể như anh ta thì làm sao có được năng lực gánh vác được vị trí Tổng giám đốc của công ty Hoa Ngưu chứ.”
Tất cả mọi người bỗng chốc hiểu ra tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.