Tuyệt Đại Con Rể

Chương 238:




Lăng Phong gật đầu, lại lần nữa mở miệng nói: “Tôi nhưng thật ra có một đề nghị, đó là, giới kinh doanh của Thành phố Đại Phong chúng ta liên kết lại với nhau, làm cho toàn bộ sản nghiệp của Lăng Thành ở Thành phố Đại Phong, toàn bộ đều sụp đổ, tổn hại không thể nào chống đỡ được.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Dương Hạo là người đầu tiên đứng lên, bày tỏ tán thành: “Đúng, không thể cho anh ta có bất kỳ cơ hội trở mình nào.”
Tên này dám quấy rối hôn lễ của mình, nhất định phải khiến cho anh ta trả một cái giá thật đắt.
Sau khi Dương Hạo tỏ rõ thái độ của mình, những người khác cũng đều anh một câu, tôi một câu bày tỏ sự ủng hộ.
“Đúng vậy, chúng ta, nhiều gia tộc có thế lực như vậy, nếu như liên kết lại với nhau, làm sụp đổ một Công ty Hoa Ngưu là hoàn toàn dư sức.”
“Ha ha, không có khả năng kinh tế lớn mạnh chống đỡ, tên nhóc Lăng Thành này, cả đời cậu ta cũng khó có thể trở mình được!”
“Đúng vậy, đến lúc đó, cho dù Lăng Thành trở lại Thành phố Đại Phong, cậu ta không có tiền, cũng không thể tu luyện được nữa, thì chẳng phải chính là một tên phế nhân, vô dụng hay sao?”
Ha ha ha! Mọi người ăn nhịp với nhau, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Thầy Giác Vi thở dài một tiếng, không nhịn được mà nhìn Dương Chấn, mở miệng nói.
“Vậy hôn lễ ngày hôm nay, có còn tiến hành nữa không?”
Một câu nói này làm cho mọi người đều yên tĩnh lại.
Đúng vậy, còn cử hành hôn lễ nữa hay không? Này… sân khấu này đều đã bị phá nát rồi…
Dương Chấn hít một hơi thật sâu, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn đống hỗn độn, lộn xộn ở trước mặt, trầm giọng nói.
“Như thế này đi, một tháng sau sẽ tổ chức lại hôn lễ cho con trai tôi với Tiêu Diệu Vân, hôm nay thật xin lỗi mọi người, nhà họ Dương chúng tôi đã không chiêu đãi chu toàn.”
“Ông Dương quá khách sáo rồi.”
“Sự việc ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có thể hiểu được, ông đừng tự trách mình quá nhiều.”
Vừa nói, các cao thủ của sáu môn phái lớn vừa lần lượt cáo từ hai bố con Dương Chấn.
Mọi người đều đã đi về gần hết, ngay vào lúc này, cũng không biết là ai, chỉ vào Giai Kỳ nói một câu.
“Đúng rồi, đây là vợ của Lăng Thành, cô ta ngất xỉu rồi, nên xử trí như thế nào đây?”
Lúc này, Tống Tử Ngôn và các con cháu nhà họ Tống đều đã rời đi rồi. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều tập trung vào trên người Giai Kỳ.
Tuy cô là vợ của Lăng Thành, nhưng cách cư xử, đối đãi của Giai Kỳ với mọi người xưa nay vẫn luôn khiêm tốn nhã nhặn, lễ độ, con người cũng dịu dàng, điềm đạm, hiền lành, tốt bụng, nên xử trí cô như thế nào, quả thật là một vấn đề khiến cho người ta đau đầu.
Thấy mọi người đều không nói lời nào, Lăng Phong nheo mắt lại, quan sát, đánh giá Giai Kỳ vẫn đang còn hôn mê một chút, rồi mở miệng nói.
“Cô ấy là vợ của Lăng Thành, cũng là em dâu của tôi, tuy rằng Lăng Thành tội ác tày trời, nhưng cô ấy là người vô tội. Thế này đi, nếu người của nhà họ Tống đều đã đi hết rồi, vậy thì tôi đưa cô ấy về nhà họ Lăng trước. Đợi đến khi cô ấy tỉnh lại, tôi lại đưa cô ấy trở về nhà họ Tống.”
Lúc nói những lời này, Lăng Phong mang theo vẻ mặt nên phải đảm đương, không thể thoái thác.
Trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt!
“Không hổ là cậu cả của nhà họ Lăng, ân oán rõ ràng, cách xử lý làm cho người ta phải kính phục!”
“Đúng vậy, sau này nhà họ Lăng có cậu dẫn dắt, thì lo gì không thể phát triển huy hoàng, thịnh vượng!”
Nghe mọi người khen ngợi, tán tụng, khóe miệng của Lăng Phong cong lên, chậm rãi bước đến bên cạnh Giai Kỳ.
“Ừng ực!”
Anh ta không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt. Không ngờ rằng vợ của Lăng Thành vậy mà lại xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng người này…
Lúc trước, bản thân chưa có nếm được mùi vị của cái cô em vợ Tống Thiến đó của Lăng Thành.
Hôm nay, cái này, không thể bỏ lỡ được!
Nghĩ thầm như vậy, Lăng Phong liền duỗi tay ra, đang muốn bế Giai Kỳ lên.
Nhưng mà, đúng lúc này, một chuỗi tiếng giày cao gót vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ đứng chắn ở trước mặt anh ta, đó chính là Vũ Thảo!
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thảo cứng nhắc, hung dữ, trừng Lăng Thành một cái, nói với giọng không vui.
“Chồng à, anh bị thương rồi, không bế được cô ấy đâu, để em làm cho.”
Người khác không biết rõ anh ta, nhưng bản thân cô ta đã quá hiểu rõ ông chồng này rồi, vừa nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì chân liền không thể nhúc nhích được. Anh ta muốn đưa Giai Kỳ về nhà họ Lăng, nhất định là có mưu đồ xấu xa. Chỉ là xung quanh đang có rất nhiều người, bản thân cô ta cũng không thể vạch trần ngay tại đây được.
Trong lòng Vũ Thảo vừa nghĩ thầm như vậy, vừa hơi khom lưng, dìu đỡ Giai Kỳ lên.
Thành phố Trung Sơn, gia tộc Âu Dương.
Biệt viện của gia tộc Âu Dương, nằm ở trung tâm Thành phố Trung Sơn. Là một vùng lâm viên có phong cách cổ xưa, tiếng tăm lừng lẫy ở bản địa!
Lúc tiến vào phủ đệ Âu Dương, Lăng Thành không kìm được mà hít sâu một hơi.
Nhà cửa này, quả thật là quá cao cấp rồi.
Như thơ như họa, thật sự là quá đẹp!
Trong lòng lẩm bẩm mấy câu, Lăng Thành không kìm lòng được mà mở miệng nói.
“Bố… Đây chính là gia tộc Âu Dương sao? Thật lớn quá, thật đồ sộ…”
Lời còn chưa có nói hết, Lăng Thành bỗng cảm thấy ngực trở nên đau đớn, sau đó thì phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Một chưởng của Diệu Huyền sư thái lúc đó, là sử dụng toàn lực. May mà Lăng Thành có Thiên Tằm Bảo Giáp, nhưng cho dù là như vậy, tâm mạch của Lăng Thành cũng bị đứt vỡ, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị thương!
Trên dọc đường đi, Lăng Thành dựa vào ý chí kiên cường của bản thân để chống đỡ, nhưng mà đến lúc này, rốt cuộc đã không chịu được nữa rồi.
“Tiểu Thành!”
Nhìn thấy tình cảnh này, Âu Dương Chấn Nam vô cùng lo lắng, hô lớn một tiếng, rồi ôm lấy anh chạy nhanh vào trong đại điện.
Phủ đệ của nhà họ Âu Dương, được chia ra gồm nội viện và ngoại viện.
Ngoại viện là nơi chiêu đãi, tiếp đón khách khứa.
Còn nội viện là nơi con cháu của gia tộc Âu Dương sinh hoạt, tu luyện, người ngoài không được tiến vào, trừ khi có được lời mời của Âu Dương Chấn Nam, nếu không, cho dù là khách quý thì cũng không thể đi vào một bước.
Âu Dương Chấn Nam đưa Lăng Thành vào chái nhà của nội viện, rồi nhanh chóng lao ra ngoài cửa hô lớn.
“Nhanh, mau đi mời ông cụ Lương.”
Giọng nói vừa dứt, một người tôi tớ ở ngoài cửa lập tức đáp một tiếng, rồi chạy đi như bay.
Chỉ chốc lát sau, một ông cụ lưng đeo hòm thuốc, vội vàng chạy tới.
Ông cụ tên là Lương Tử Phòng, là thần y có tiếng tăm lừng lẫy ở Thành phố Trung Sơn, là bạn bè thân thiết với Âu Dương Chấn Nam.
Sau khi bắt mạch cho Lăng Thành xong, thì vẻ mặt của Lương Tử Phòng trở nên âu sầu, trầm ngâm, không nói gì.
Âu Dương Chấn Nam vô cùng lo lắng, sốt ruột, không nhịn được hỏi: “Ông cụ Lương, tình hình con nuôi của tôi như thế nào?”
Lương Tử Phòng cười khổ, rồi chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này giữ được tính mạng, nhưng mà tâm mạch đã bị đứt, sau này chỉ sợ là khó có thể tu luyện được nữa.”
Nói đến đây, mặt của Lương Tử Phòng lộ ra vẻ hổ thẹn: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Âu Dương Chấn Nam sửng sốt, đờ người ra một lúc, rồi lo lắng cuống cuồng nói.
“Ông cụ Lương, nếu như tôi dùng nội lực phối hợp với y thuật của ông thì có thể nối lại được kinh mạch cho con nuôi của tôi hay không?”
Bản thân là một người tu luyện, nếu như không thể tiếp tục tu luyện được nữa, vậy thì cuộc sống sau này còn có ý nghĩa gì nữa?
Chỉ cần có thể cứu được Lăng Thành, bản thân ông ta tổn thất một ít nội lực cũng không có hề gì.
Lương Tử Phòng lắc đầu: “Ý nghĩ của ông quá viễn vông rồi, chỉ dùng nội lực, làm sao có thể nối được kinh mạch chứ? Điều quan trọng nhất bây giờ là để cho cậu ấy điều dưỡng thân thể cho thật tốt, còn về chuyện tu luyện gì đó thì không cần lại suy nghĩ nữa.”
Nói những lời này xong, thì Lương Tử Phòng chắp tay cáo từ, rồi rời đi.
Âu Dương Chấn Nam lẳng lặng nhìn Lăng Thành đang hôn mê, ông ta thở dài một hơi, rồi cũng quay người đi ra khỏi phòng.
Lăng Thành cảm thấy bản thân mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Dường như mơ thấy có người đang đuổi giết anh, anh cứ luôn chạy, luôn chạy.
A!
Cuối cùng, Lăng Thành hét to một tiếng, kinh sợ đến nỗi ngồi bật dậy, mồ hôi chảy đầm đìa khắp cả người.
Một giây sau, anh nhìn cảnh vật trước mặt mình, liền ngây ngẩn cả người. Căn phòng rất lịch sự, tao nhã. Bàn ghế, giường sạp, mọi thứ đều lộ ra một loại cảm giác cổ xưa, trên tường còn có một bức tranh sơn thủy.
Đây là chỗ nào?
Bản thân anh đã chết, đã tiến vào thiên đường rồi?
Không đúng, không đúng. Lăng Thành tỉnh táo lại, không nhịn được vỗ vào trán mấy cái! Suýt nữa thì quên mất, là bố nuôi đã cứu bản thân mình ra, nơi này hẳn là phủ đệ Âu Dương.
Lẩm bẩm mấy câu, Lăng Thành cắn răng, từ từ bước xuống giường.
Tâm mạch bị đứt vỡ, tuy rằng không đau, nhưng mà cơ thể vẫn còn yếu ớt.
Cũng vào đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một chuỗi tiếng nghịch nước, cười đùa vui vẻ, nghe thì biết là ở rất gần đây.
Là ai vậy, ở bên ngoài tắm rửa?
Âm thanh êm tai, dễ nghe như vậy, nhất định là mỹ nữ.
Trong đầu Lăng Thành bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ, cũng không biết lúc đó anh nghĩ như thế nào mà liền đi ngoài.
Đi qua một khu rừng trúc liền nhìn thấy một hồ nước trong veo, quả nhiên, ở trong hồ nước, có hai bóng dáng uyển chuyển, dịu dàng đang vui đùa.
Nhưng mà, khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người phụ nữ đang nô đùa trong nước đó, Lăng Thành lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.