Tuyệt Đại Con Rể

Chương 240:




“Anh mắng ai đấy? Anh thử mắng thêm một câu nữa cho tôi nghe xem nào.” Lúc này, nội lực toàn thân của Âu Dương Gia Linh đột nhiên bộc phát!
Một hơi thở mạnh mẽ lập tức khóa chặt lấy Lăng Thành!
Vũ Sư bậc bốn! Giống hệt với cấp độ trước đây của Lăng Thành!
Tuổi còn trẻ mà đã có thể tu luyện đến trình độ này, chắn chắn là một thiên tài.
Hơi thở này ép chặt khiến Lăng Thành không thở nổi. Kinh mạch tu luyện của anh đã bị Diệu Huyền sư thái hủy toàn bộ rồi. Anh hiện giờ chỉ là một người bình thường!
Đúng lúc này, Âu Dương Mỹ Anh cũng đã lên bờ, cô ngăn chị gái mình lại, nhẹ giọng nói: “Chị, sao chị lại đánh nhau thế này?”
Anh chàng này rất tốt, vừa rồi may mà nhờ có anh ta, tính mạng chị cô mới không gặp nguy hiểm. Nói đi cũng phải nói lại, anh chàng này cũng rất lợi hại, anh ta nói phong thủy hồ bơi này không tốt, quả thực anh ta đã nói đúng!
Buổi trưa, Âu Dương Gia Linh trở về phòng mình, thay một bộ quần áo mới, sau đó trực tiếp đi đến phòng đọc sách bên ngoài vườn hoa.
Bên trong phòng đọc sách, Âu Dương Chấn Nam đang xem cuốn sách cổ.
Tâm mạch của con nuôi Lăng Thành đang bị tổn thương, Âu Dương Chấn Nam cảm thấy vừa đau lòng, vừa lo lắng, ông đang tìm mọi cách để có thể chữa trị cho anh.
Âu Dương Gia Linh bước đến phía trước, cắn môi, gương mặt không vui nói: “Bố, sao bố lại đem cái người tên Lăng Thành đó về nhà?”
Cứ nghĩ đến cái tên nghèo hèn đó là cô lại tức giận!
Âu Dương Chấn Nam đang tập trung xem sách, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên: “Cậu ấy là con nuôi của bố, đang bị thương nặng, theo lý mà nói bố đương nhiên phải đưa cậu ấy về nhà.” Nói xong, ông cười một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng rồi, con đến thật đúng lúc, có chuyện này bố đang muốn nói với con.”
Khuôn mặt Âu Dương Gia Linh rộ lõ vẻ không vui: “Có chuyện gì ạ?”
Âu Dương Chấn Nam tươi cười nói: “Gia Linh, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, gần đây bố luôn suy nghĩ về chuyện kết hôn của con, chỉ có điều vẫn chưa tìm được người thích hợp, nhưng hiện giờ thì có rồi.”
“Là ai ạ?” Trong lòng Âu Dương Gia Linh run lên, không nhịn được hỏi lại.
“Anh kết nghĩa của con, Lăng Thành.” Âu Dương Chấn Nam vô cùng hào hứng nói: “Người anh kết nghĩa này của con, là một nhân tài hiếm có, theo như bố biết, cậu ấy là một người toàn năng, tu luyện, luyện đan, chuyện gì cũng có thể làm được! Hơn nữa, bố đã âm thầm điều tra, cậu ấy còn rất giỏi kinh doanh, trong tay còn có một công ty lớn.”
Nói đến đây, Âu Dương Chấn Nam cười một tiếng, tiếp tục nói: “Năm đó, bố và bố của Lăng Thành đã cùng nhau hứa hôn. Theo lý mà nói, con cũng nên gả cho cậu ấy.”
Cái gì? Bảo cô gả cho tên khốn nạn đó?
Nghe đến đây, Âu Dương Gia Linh hoàn toàn mờ mịt, cô bịt tai lại không muốn nghe tiếp: “Bố, con sẽ không lấy anh ta đâu, có chết cũng không lấy.”
Cứ tưởng rằng bố sẽ nói đến cậu chủ của gia tộc lớn nào đó thì bản thân còn có thể suy nghĩ một chút.
Nhưng cuối cùng lại là Lăng Thành!
Vừa nghĩ đến người này, cô liền thấy kinh tởm, sao có thể gả cho anh ta chứ, tuyệt đối không được!
Âu Dương Chấn Nam ngây cat người, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Ông của lúc này không thể hiểu nổi phản ứng của con gái mình.
Lăng Thành rõ ràng là rất tốt, sao con gái ông lại phản đối như thế?
Âu Dương Gia Linh hít sâu, nói: “Bố, bố cũng từng nói qua, tên Lăng Thành này đã có vợ, hơn nữa anh ta còn ở rể, con... làm sao con có thể lấy anh ta được?”
Ha ha ha, thì ra là vì chuyện này.
Âu Dương Chấn Nam cười tươi, lắc đầu không đồng ý: “Gia Linh, con còn trẻ, tại sao tư tưởng còn cổ hủ hơn cả bố, hơn nữa, chúng ta là những người trong giang hồ, khi làm việc căn bản không cần quan tâm đến những phong tục hay lễ tiết gì đó. Hơn nữa, người anh kết nghĩa này của con, là rồng phượng giữa loài người, một nhân tài hiếm có...”
Âu Dương Gia Linh lắc đầu, căn bản không nghe vào tai: “Bố đừng nói nữa, dù sao thì con cũng sẽ không lấy anh ta. Có chết cũng không lấy!”
Âu Dương Chấn Nam dở khóc dở cười. Con gái lớn của ông thực sự quá bướng bỉnh.
Nhưng mà ông cũng không gấp, Lăng Thành còn ở đây một khoảng thời gian dài, dần dần con gái ông cũng sẽ nhận ra ưu điểm của cậu ấy.
Người ta thường nói, ở cạnh nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Âu Dương Chấn Nam bật cười.
Đúng lúc này, một nữ giúp việc bước đến cửa, cung kính nói: “Tộc trưởng, Nhâm Hoàn, hội trưởng Hiệp hội Luyện đan Giang Nam mang theo học trò Dịch Hiểu Thiên đến thăm, hiện đang đợi ở sảnh trước.”
Dịch Hiểu Thiên đến rồi?
Âu Dương Gia Linh vui mừng khôn xiết, chân đi dép cao gót, bước nhanh lên phía trước: “Bố, con cùng bố đi đến sảnh trước.”
Dịch Hiểu Thiên, là học trò của Nhâm Hoàn. Cũng là cậu chủ lớn nhà họ Dịch, gia tộc lớn nổi tiếng ở thành phố Trung Sơn.
Dịch Hiểu Thiên và Âu Dương Gia Linh là bạn tốt của nhau. Âu Dương Gia Linh rất thích anh ta, cô cảm thấy anh ta là người phong lưu, phóng khoáng.
Ở sảnh trước.
Nhâm Hoàn ngồi trên ghế sô pha, trên người mặc một bộ sườn sám trắng, toát ra vẻ đoan trang và thanh lịch không nói nên lời, bộ sườn sám đã phô ra một cách hoàn hảo vóc dáng gợi cảm của cô ta.
Đứng phía sau cô ta là một người thanh niên vô cùng đẹp trai, anh ta mặc một bộ vest phẳng phiu, khí chất thoát tục. Đây chính là người học trò mà cô ta tự hào nhất, Dịch Hiểu Thiên.
Dịch Hiểu Thiên theo học Nhâm Hoàn đã bốn, năm năm rồi, hiện giờ đã đạt đến trình độ rất cao trong giới luyện đan, cũng như đã có chút danh tiếng trên giang hồ.
“Hiểu Thiên!”
Đúng lúc này, Âu Dương Gia Linh tươi cười bước đến, trong lòng vui mừng không nói lên lời: “Hiểu Thiên, anh đến rồi, đã lâu rồi không thấy anh đến tìm em, em ở nhà sắp chán muốn chết rồi đây!”
Dịch Hiểu Thiên cười nói: “Gần đây anh rất bận, không phải hôm nay anh đến thăm em rồi sao?”
Khuôn mặt Nhâm Hoàn nở một nụ cười tươi. Học trò của cô và Gia Linh, hai người trai tài nữ sắc đứng bên cạnh nhau, quả là trời sinh một cặp.
Lúc này, Âu Dương Chấn Nam cũng bước đến, nắm chặt tay mỉn cười: “Hội trưởng Nhâm hạ cố đến chơi, thật thất lễ khi không tiếp đón từ xa.”
Hiệp hội Luyện đan Giang Nam có sức ảnh hưởng rất lớn trên Giang Hồ, không thể coi thường. Đặc biệt là hội trưởng Nhâm Hoàn rất đáng được kính trọng. Rất nhiều cao thủ trên giang hồ khi gặp cô ta đều phải kính nể vài phần.
Nhâm Hoàn đứng lên, cười nói: “Tộc trưởng Âu Dương khách sáo quá rồi, tôi vội vàng tới thăm, vẫn mong anh không trách móc.”
“Mời hội trưởng Nhâm ngồi.” Âu Dương Chấn Nam vội vàng chào hỏi: “Người đâu, mau mang trà ngon thời Trần lên đây.”
Một lúc sau, mấy nữ giúp việc đem trà lên, sau khi hai người trao đổi vài câu, Nhâm Hoàn đi thằng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đến đây, là có một chuyện vui muốn nói.”
Chuyện vui?
Âu Dương Chấn Nam có chút sững sờ, cười nói: “Có chuyện gì vui, mời hội Trưởng Nhâm nói.”
Nhâm Hoàn cười nói: “Tộc trưởng Âu Dương, vậy thì tôi cũng xin nói thẳng. Người học trò này của tôi, và con gái lớn của ông, tâm đầu ý hợp, là một cặp rất đẹp đôi. Vì vậy, hôm nay tôi đưa Hiểu Thiên đến đây, đặc biệt muốn đề nghị kết thông gia với tộc trưởng Âu Dương.”
Lời vừa nói nong, Âu Dương Gia Linh ở bên cạnh lập tức đỏ mặt, trong lòng càng kích động không nói thành lời.
Quá tốt rồi, nếu như có thể gả cho Hiểu Thiên, thì cô nhất định sẽ là người con gái hạnh phúc nhất!
Nghĩ vậy, Âu Dương Gia Linh vô cùng thẹn thùng mà hạnh phúc, lén lút liếc nhìn Dịch Hiểu Thiên.
Nhưng Âu Dương Chấn Nam ở một bên, âm thầm cau mày, ngượng ngùng cười nói: “Thì ra là chuyện này, nhưng mà, rất xin lỗi hội trưởng Nhâm, đứa con gái lớn của tôi đã được hứa hôn với người khác rồi.”
Cái gì?
Lời vừa nói xong, nụ cười trên mặt Nhâm Hoàn và Dịch Hiểu Thiên đồng thời biến mất.
“Xin hỏi Gia Linh đã được hứa hôn với ai?” Nhâm Hoàn hỏi.
Kỳ lạ.
Tình cảm giữa học trò của cô và Gia Linh từ trước đến giờ luôn rất tốt mà, hai người là thanh mai trúc mã, sao đột nhiên tộc trưởng Âu Dương lại hứa gả Gia Linh cho người khác rồi.
Âu Dương Chấn Nam khẽ cười, đáp: “Cậu ấy tên là Lăng Thành.”
Khi nói ra tên của Lăng Thành, gương mặt Âu Dương Chất Nam lộ ra một chút tự nào.
Người con nuôi này của ông có thể nói là rồng phượng giữa loài người, trên thế giới này không có mấy người có thể vượt qua anh. Thậm chí có thể nói một người cũng không có.
Một người thanh niên xuất chúng đến thế, con gái ông có thể gả cho anh nhất định sẽ không thiệt chút nào.
Lăng Thành?
Cùng lúc đó, cả người Nhâm Hoàn chấn động, lông mày cô ta khẽ cau lại, vội vàng hỏi: “Có phải là Lăng Thành đến từ thành phố Đại Phong?”
Nếu như là anh ta, vậy thì cũng quá trùng hợp rồi.
Lúc đầu, Lăng Thành ở đại hội luyện đan, dưới cương vị là một người mới luyện đan, biển hiện của anh quả thật rất đáng kinh ngạc. Bản thân cô vẫn luôn ghi nhớ rất rõ. Hơn nữa người tên Lăng Thành này, quả thật là không giống với những người khác. Khi đó cô muốn nhận anh làm học trò nhưng đã bị anh từ chối. Phải biết rằng, có bao nhiêu người dốc hết tâm tư vì muốn được cô nhận làm học trò!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.