Đương nhiên Giang Nguyên biết Tuyên Tử Nguyệt muốn tốt cho hắn, với khả năng của Tuyên Tử Nguyệt, xử lý chuyện này là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này hắn có cách giải quyết của mình nên cười lắc đầu nói:
- Không cần đâu, chuyện này tự tôi giải quyết được, đi thôi!
- Được... Vậy đi thôi!
Nghe thấy Giang Nguyên nói có thể tự xử lý được, đương nhiên Tuyên Tử Nguyệt sẽ không nói gì nữa, chỉ cười gật gật đầu. Hai người vẫy vẫy tay với ông cụ rồi lái xe rời đi.
Ông cụ Giang nhìn hai chiếc xe lái đi xa dần, lúc này trong mắt hiện lên vẻ cảm khái, đứa cháu này của ông thật sự lớn rồi, không cần ông lo lắng chuyện gì nữa.
Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt đi liên tục không ngừng, tốc độ lái cũng không chậm, đến trưa xe rất nhanh đã đi vào khu ngoại ô Vân Giang.
Lúc này Giang Nguyên mới gọi điện cho Lý Diệc Dương.
- A... Thầy thuốc Giang... Hôm qua tôi gọi cho cậu mà sao không gọi được thế...
Lý Diệc Dương ở đầu bên kia nhận điện thoại xong rất thân thiết cười nói.
- À... Tôi ở nông thôn, điện thoại không có tín hiệu...
Giang Nguyên cười cười, giải thích một câu rồi nói chuyện mấy người trên xe hắn.
Đương nhiên Lý Diệc Dương cũng không ngốc, vừa nghe Giang Nguyên nói xong liền biết có người muốn giở trò sau lưng y. Hơn nữa y vừa nghĩ liền biết có những người nào có khả năng, lập tức cười lạnh trong lòng, không ngờ còn có người muốn đánh chủ ý vào y.
Có điều trong lòng Lý Diệc Dương cũng thấy hơi sợ, nếu không phải là Giang Nguyên mà là người khác thì e thật sự có thể sẽ khiến đối phương thành công.
Y lập tức cảm kích, xin lỗi Giang Nguyên:
- Thầy thuốc Giang, xin lỗi cậu, là tôi không sắp xếp. ổn thỏa, lại gây phiền phức cho cậu rồi!
- Không sao... Chút việc nhỏ này, Cục trưởng Lý khách sáo rồi...
Giang Nguyên cười cười nói:
- Vậy những người này tôi đưa đến chỗ anh hay thế nào?
Lý Diệc Dương thoáng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cậu đưa đến đồn cảnh sát đường Văn Các đi, bây giờ tôi lập tức qua đó!
- Được... Vậy chúng ta gặp nhau ở đó!
Ngắt điện thoại xong, Giang Nguyên quay đầu nhìn mấy tên lâu la trên mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó hắn lộ ra một nụ cười lạnh. Mấy tên này lại dám chạy đến nhà hắn làm ông cụ lo lắng, nếu tra ra người đứng sau chúng là ai, không cho chúng chút bài học thì khó làm tiêu tan lửa giận trong lòng hắn.
Rất nhanh, xe liền tiến vào Hà Tây, lái vào trong đồn cảnh sát đường Văn Các, còn xe của Tuyên Tử Nguyệt cũng đi phía sau Giang Nguyên, lái vào trong.
Đồn trưởng đồn cảnh sát Văn Các sớm đã dẫn người ở bên trong đợi.