- Không phải chứ? Là cậu sao?
Nhìn ý cười trên gương mặt của Giang Nguyên, Lý Diệc Dương trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Việc này có liên quan đến Giang Nguyên, hơn nữa nhìn tình huống, dường như Giang Nguyên là chính chủ.
- Là tôi, như thế nào, rất ngoài ý muốn sao?
Nhìn vẻ mặt quái dị của Lý Diệc Dương, Giang Nguyên cười, lắc đầu nói:
- Lý cục, mời ngồi. Muốn hỏi cung sao?
- Lá gan của cậu rất lớn đấy.
Lý Diệc Dương lắc đầu cười khổ, ý bảo cấp dưới lưu lại bên ngoài, còn mình thì bước vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống một bên.
Giang Nguyên nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê trên giường, khẽ thở dài:
- Không còn cách nào khác. Lá gan của tôi còn chưa đủ lớn. Nếu không, hai con rùa kia chỉ sợ không bị nhiêu đó thôi đâu.
- Đã đủ lớn rồi.
Lý Diệc Dương cảm thán lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, nhỏ giọng nói:
- Cậu có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch? Tôi có chút hiếu kỳ đấy.
- Không có quan hệ gì, chỉ là tôi cứu mẹ của ông ấy, còn giúp chữa bệnh cho vợ ông ấy mà thôi.
Giang Nguyên cười nói. - Thì ra là vậy.
Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Ông đã điều tra chỉ tiết về Giang Nguyên, ngoại trừ chuyện Giang Nguyên mất tích mấy năm, trên cơ bản hiểu khá rõ tình huống của hắn. Ông hoàn toàn không tin Giang Nguyên có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch.
Thấy Giang Nguyên còn trẻ tuổi nhưng vẫn rất bình tĩnh, liền lắc đầu cười:
- Vận khí của cậu cũng không tệ lắm. Phó tỉnh trưởng Dương sẽ chuyển đến tỉnh công tác trong vòng ba tháng nữa. Nếu không, chỉ sợ Tỉnh trưởng Bạch sẽ không nhúng tay vào. Phải biết răng Phó tỉnh trưởng Dương bài danh chỉ thấp hơn Tỉnh trưởng Bạch mà thôi.
- Ồ? Thật sao?
Nghe được lời này, Giang Nguyên sửng sốt, không nghĩ đến lại còn một nguyên nhân như vậy. Vốn hắn kéo. Tỉnh trưởng Bạch vào chuyện này, chính là muốn có được một bảo đảm cho mình. Bây giờ xem ra, vận khí của hắn xem ra không tệ lắm, không cần phải kiêng ky Phó tỉnh trưởng Dương.
- Ừm.
Lý Diệc Dương lắc đầu nói:
- Cho nên, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi. Mặc dù có thể chưa thỏa mãn, nhưng cũng không có khả năng truy cứu trách nhiệm của Dương Thiếu Cát và Lưu Ba. Nhưng bọn họ cũng không tìm cậu gây phiền toái đâu.
Chỉ là Lý Diệc Dương cũng biết tính cách của Giang Nguyên, thấp giọng nói:
- Đương nhiên, nếu cậu không cam lòng, đồng thời Tỉnh trưởng Bạch cũng rất nể mặt cậu, cậu có thể ra tay với Lưu Bam nhưng đừng động đến Dương Thiếu Cát. Cho dù Tỉnh trưởng Dương sắp bị điều đi, nhưng mặt mũi này, người nào cũng phải cho ông ta.
Nói đến đây, Lý Diệc Dương ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng tốt nhất là vẫn không nên. Đã đến nước này rồi, không cần đắc tội với Phó thị trưởng Lưu thì đừng đắc tội. Ông ta rất có khả năng trở thành Thị trưởng của Vân Giang.
Nhìn biểu hiện cẩn thận của Lý Diệc Dương, Giang Nguyên mỉm cười, quay sang nhìn Từ Thanh Linh đang nằm trên giường bệnh:
- Thanh Linh cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hơn nữa việc này cũng xem như chấm dứt rồi, tôi có cái gì mà không cam lòng chứ.
Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt Lý Diệc Dương hiện lên vẻ cổ quái. Đây thật sự không giống với phong cách của Giang Nguyên. Phải biết rằng khi Triệu Bân Quân trêu chọc Giang Nguyên, kết quả liền bị Giang Nguyên khiến cho tiền đồ bị hủy, hoàn toàn không có lực xoay người, lại còn bị bỏ tù ít nhất mười năm.
Bây giờ Giang Nguyên sẽ chịu bỏ qua sao?
Nghĩ đến đây, Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, thấp giọng nói:
~ Tiểu tử cậu sẽ không có ý định tiếp tục....
Giang Nguyên nhún vai, sau đó nhìn Lý Diệc Dương, lãnh đạm nói:
- Không, bây giờ tôi đã hả giận, tạm thời không có ý định này.
- Cậu sẽ không tìm Dương Thiếu Cát gây phiền phức chứ?
Lý Diệc Dương không tin hỏi. - Đương nhiên là không rồi. Giang Nguyên lắc đầu cười:
- Chỉ cần Phó tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi tất nhiên sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.
- Có tỉnh trưởng Bạch ở đây, Tỉnh trưởng Dương tạm thời sẽ không gây phiền phức cho cậu.
Đối với điều này, Lý Diệc Dương cũng rất tin tưởng.
- Được rồi, nếu Tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.
Nghe Giang Nguyên nói, Lý Diệc Dương hoài nghi nhìn Giang Nguyên, dường như muốn kiểm chứng xem là hắn nói thật hay không.
'Thấy Lý Diệc Dương không tin tưởng mình, Giang Nguyên cười hỏi:
- Tỉnh trưởng Dương có mấy đứa con? - Một. Có chuyện gì không? Lý Diệc Dương nghỉ hoặc hỏi.
Ý cười trên mặt Giang Nguyên càng lúc càng đậm, sau đó nhún vai nói:
- Vậy thì tôi mong rằng ông ấy còn có thể sinh được. một đứa con nữa.
- Ơ.