Lúc này hắn mới nhìn rõ được đối phương. Đó là một gã thanh niên khá đẹp trai, nhưng gương mặt tràn đây hung hãn, vẫn không buông tha cho lão Chu đang cuống quýt xin lỗi.
Giang Nguyên nhìn tình huống trước mặt, trong lòng đã có phỏng đoán. Nói về trách nhiệm, tuyệt đối phải là trách nhiệm của đối phương, không hề liên quan đến lão Chu. Nhưng nhìn vào chỗ hai xe chạm nhau, rồi nhìn biển số của đối phương, hắn liền cau mày.
- Bảng số xe chữ V?
Giang Nguyên rốt cuộc cũng biết tại sao lão Chu bị đánh cũng không đánh lại, lại còn cuống quýt xin lỗi.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
- Mắt của ông bị mù à? Không thấy xe của tôi sao? Còn dám đụng chiếc xe mới mua của lão tử? Mẹ kiếp.
Gã thanh niên đánh cho cơ thể lão Chu run lên, lui về phía sau, lại tiếp tục huy quyền đánh tiếp.
Thấy gã thanh niên ngang ngược như vậy, Giang Nguyên bước lên, dùng tay nắm lấy cổ tay đối phương, trầm giọng nói:
~ Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh người ta chứ.
Gã thanh niên bị người ta nắm lấy cổ tay, cố dùng sức vung ra, nhưng phát hiện tay đối phương giống như kềm sắt, xiết chặt cổ tay của mình, muốn động cũng không động được.
Hai mắt trừng lên, nhấc chân đá vào Giang Nguyên. ~- Người có luyện võ à?
Nhìn khí thế của đối phương, ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng trọng, nhưng không né tránh, nhẹ nhàng nhấc chân, khiến cho bàn chân của đối phương đá vào bắp chân của hắn, dễ dàng đánh tan lực đạo của đối phương.
Sau khi hóa giải một cước của đối phương, Giang Nguyên nhẹ nhàng buông cổ tay đối phương ra, sau đó chậm rãi lui về phía sau, lãnh đạm nói:
~ Xin lỗi ông anh, có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải động thủ. Mặc kệ là trách nhiệm của ai, chúng ta có thể nói chuyện với nhau.
~ Nói? Nói cái đầu mày đấy.
Gã thanh niên đánh giá Giang Nguyên xong, cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục đá ra.
Thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Giang Nguyên cau mày. Với tính tình của hản, nếu không phải cố ky sẽ mang lại phiền toái cho lão Chu, hắn đã sớm ra tay rồi. Ai ngờ tiểu tử này thật đúng là không chịu bỏ qua.
Lão Chu thấy Giang Nguyên cau mày, vội vàng kéo Giang Nguyên, gấp giọng nói:
- Giang công tử, đừng mà, đừng động đến cậu ta.
Giang Nguyên thầm than trong lòng. Hắn làm sao. mà không biết đối phương có lai lịch không nhỏ. Nhưng chẳng lẽ để đối phương đánh cho hả giận sao?
Điều này có thể không? Đương nhiên là không rồi.
Trong lúc Giang Nguyên đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, thậm chí có nên thử phương pháp Mê hoặc hay không, lúc này một giọng nói truyền đến.
- Giang Nguyên.
- AI
Giang Nguyên sửng sốt. Ai gọi mình vậy? Có quen với mình sao? Chẳng lẽ danh tiếng của hắn không những uy chấn ở Sở Nam mà còn lan truyền đến tận Bắc Kinh?
Giang Nguyên nhìn đông nhìn tây, liền nhìn thấy cửa ố đột nhiên mở ra, một bóng dáng quen thuộc. bước xuống.
- Tên đại lừa gạt này, anh thật đúng là có dũng khí đến Bắc Kinh?
Mặc dù giọng nói tràn đầy trào phúng nhưng lại xen lẫn hưng phấn, khiến cho người Giang Nguyên run lên.
- Là cô?
Nhớ đến hôm đó, cô gái này gọi cho hắn, uy hiếp hắn không được đến Bắc Kinh. Giang Nguyên liền cảm thấy căng thẳng, dường như cô gái này không dễ chọc. Đây chính là địa bàn của người ta mà.
- Chị, chị quen với hắn?
Gã thanh niên đang hung hăng chuẩn bị vung quyền đánh Giang Nguyên nghe được giọng nói đó, không khỏi sửng sốt nhìn Giang Nguyên, sau đó nhìn cô gái đang bước đến, ngạc nhiên hỏi.
~ Chị? Tên tiểu tử này là em trai cô à?
Giang Nguyên đang rối rắm đột nhiên cảm thấy mừng như điên. Hắn tình nguyện đối phó với cô gái này thay vì là gã thanh niên đó. Dù sao cô gái này cũng ngủ nhà hắn một đêm, tiền cũng chưa trả, dù sao cũng dễ đối phó hơn tên kia rất nhiều.
Người nào đó cố tình nặn ra một nụ cười mê người:
- Đương nhiên là quen rồi. Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp. Gương mặt Phan Hiểu Hiểu tràn đầy hưng phấn, nhưng khi nói lại nghiến răng nghiến lợi, khiến cho lão
Chu ở đằng sau Giang Nguyên phải rùng mình.
Người này rốt cuộc có cừu oán gì với đại tiểu thư này sao?