Có điều, Giang Nguyên vừa mới đi được hai bước thì bị Lê Bạch ở bên đưa tay ra cản lại.
- Anh vẫn chưa thể đi... Anh còn phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...
Vẻ mặt Lê Bạch cười lạnh, đưa tay chắn trước mặt Giang Nguyên, hừ giọng nói.
Lê Bạch vừa đưa tay ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, Giang Nguyên hơi nhíu mày, đang định nói thì sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang bên cạnh khẽ biến, ông vội vàng cười nói:
- Lê Bạch, tình hình đại khái đã rõ, tạm thời không cần...
- Không được, Viện trưởng viện bảo tàng Thang... chú còn không phân biệt được bức họa là thật hay giả mà hắn có thể nhận ra được. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Hắn nhất định phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệt
Lê Bạch không hề nể mặt Viện trưởng viện bảo tàng 'Thang, trầm giọng nói.
Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Lê Bạch kiên trì như vậy sắc mặt cuối cùng cũng không dễ coi nữa, trầm giọng nói:
- Lê Bạch... vị này là Phan tiểu thư của nhà Tham mưu trưởng Phan quân khu Bắc Kinh... Có chuyện gì chúng ta có thể liên lạc với họ... Giờ không có lý do gì...
- Tham mưu trưởng Phan?
Lê Bạch nhìn Phan Hiểu Hiểu đang bực bội trước mặt, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rụt rè:
- Phan tiểu thư có thể đi, nhưng anh ta thì không?
- Anh...
Tia tức giận lóe lên trong mắt Phan Hiểu Hiểu, cô đang định nói nhưng lại ngừng lại vì Giang Nguyên khẽ phất tay.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... anh ta là ai?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Giang Nguyên lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở sau, chậm rãi nói.
Nhìn đôi mắt trong suốt như hồ sâu cua Giang Nguyên đang toát ra hàn ý, trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang lạnh đi. Ông vội vàng nhìn về phía Lê Bạch nói:
- Lê Bạch... Đây là chuyện của Phòng cảnh vệ, để Phòng cảnh vệ tự xử lý.
Đối mặt với lời nói của Viện trưởng viện bảo tàng Thang, Lê Bạch khẽ cười, đưa tay lấy từ trong túi ra một tờ chứng nhận, đôi mắt sáng lên nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang, sau đó nói
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... Tôi là thành viên Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ quốc gia... Tôi có quyền yêu cầu Phòng cảnh vệ điều tra xử lý việc này!
Viện trưởng viện bảo tàng Thang nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đen bên trên có hình tứ giác lồi màu vàng liên biến sắc, nhìn Lê Bạch nói:
- Không phải cậu là giám sát viên bên dưới Ủy ban sao? Tại sao lại...
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang, văn vật Cố Cung bị mất vô cớ không phải chuyện nhỏ, giờ tôi tiếp quản điều tra việc này, chú có ý kiến gì không?
Nghe Lê Bạch nói vậy, sự kính sợ trên mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang càng đậm, bất đắc dĩ nhìn Giang Nguyên, sau đó gật đầu nói:
- Được, tất cả do Ủy viên Lê quyết định!
Lê Bạch thấy Viện trưởng viện bảo tàng Thang gật đầu trên mặt. Theo quy định của Ủy ban, với thân phận giám sát viên của gã có thể đi các nơi tuần du, uy nói giám sát viên có quyền giám sát, nhưng gặp các lão. đồng chí như thế này, vẫn thân thiết gọi sư phụ.
Vì với cấp bậc của mấy lão đồng chí như Viện trưởng viện bảo tàng Thang, tuy gã là Ủy viên của Ủy ban nhưng cũng không có quyền giám sát. Chỉ khi xảy ra vấn đề, gã mới có quyền nhúng tay vào.
Vốn chút phiên phức như thế này, gã không cần thiết phải chủ động nhúng tay vào, chỉ cần đứng bên giám sát là được. Nhưng vì gặp phải thằng nhãi này nên gã chỉ đành miễn cưỡng ra tay khó dễ. Dù sao quyền hạn của mình ở đây, cho dù có báo lên Ủy ban thì mình cũng theo lý mà làm thôi.
Lúc này Lê Bạch lập tức nhìn về phía Giang Nguyên, cười lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi, giờ mời anh phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...
- Các anh là Ủy ban gì? Các anh có tư cách gì bắt chúng tôi phối hợp...
Vẻ mặt Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh đỏ bừng lên. Dĩ nhiên cô hiểu rất rõ, cái tên Lê Bạch này đang cố ý làm khó Giang Nguyên.
- Phan tiểu thư không cần biết chúng tôi là Ủy ban gì. Cô chỉ cần biết là để đảm bảo văn vật Cố Cung không thất thoát ra ngoài, tôi có quyền yêu cầu đối tượng khả nghi phối hợp điều tra...
Lúc này rốt cuộc trên mặt Lê Bạch đã lộ vẻ cao ngạo, nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói.
- Anh... Tôi mặc kệ các anh là Ủy ban gì, nhưng bạn của tôi chỉ giúp các anh, giờ các anh không có quyền
- Không... Tôi có quyền này, cho dù cha cô, Tham mưu trưởng Phan cũng không thể ngăn cản...
Lúc này Lê Bạch cười rất đắc ý,gã rất thích nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt người đẹp này.
- Anh... Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt, đang định nói tiếp.
Lúc này Giang Nguyên đã một lần nữa phất tay cản cô, trên mặt thoáng nở nụ cười lạnh...