Quan hệ hai người có một chút nguy hiểm, cứ như vậy duy trì ba tháng.
Bên trong nhà, cũng không có người phát điên đến nỗi muốn sát sinh, hai người cũng có thói quen sống chung với nhau. Cho nên nói, thói quen thật sự có thể hại chết người.
“Tôi đã trở về” Phương Tý Thần xong việc liền về, vốn kỳ vọng nghe được tiếng đáp lại nhưng mà trong phòng thế nhưng không có một tiếng động.
Tò mò đến phòng của Phỉ nhìn thử, quả nhiên không thấy bóng người.
“Đã chạy đi đâu cũng không nhắn lại một tiếng.” Phương Tý Thần thực cảm thấy anh càng ngày càng giống lão ba nhiều lời. Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ già trước tuổi a.
Vốn muốn ngoan ngoãn mà đi ra, nhưng là, phòng của Phỉ thật nhiều đồ vật, hấp dẫn ánh mắt của anh.”Thật đáng yêu ~” anh kinh hô. Cái chai thực đáng yêu, bên trong chứa chất lỏng màu sắc thật đẹp, thật sự là xinh đẹp.
Chính là... Phỉ làm cái này để làm gì? Món đồ nữ tính như thế, nên sẽ không phải là cho mình đi?
Phải là tặng người lạ a?
Tặng ai? Bạn gái? Phương Tý Thần cảm thấy trong lòng căng thẳng, tựa hồ có điểm quái. Kỳ thật giống như ăn thứ gì không ngon. Phỉ lớn lên so với nam nhân bình thường suất một chút, có bạn gái cũng không có gì kỳ quái.
Không muốn thừa nhận đứa con so với chính mình còn suất hơn, thậm chí nam nhân nhìn hắn còn phải cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, Phương Tý Thần yên lặng để cái chai xuống.
“Đang làm gì?” Vừa quay đầu lại, Phỉ không biết từ lúc nào, đã trở lại đứng trước cửa phòng.
Có một cỗ cảm giác bối rối không yên nổi lên trong lòng.”Không... Không làm gì, chính là xem cậu có ở nhà hay không...” Phương Tý Thần thật sự cảm thấy được chính mình càng ngày càng ngốc.”Tôi... Tôi đi nấu cơm, hẳn là đói rồi đi?” Anh hận không thể cắn lưỡi của mình luôn đi, thật sự là nói năng loạn cả lên!
Vội vàng đi ra ngoài, lại bị Phỉ nắm lại.
Trong nháy mắt, một cỗ run sợ truyền đến, hai người đều cảm nhận được trong nháy mắt kia.
“ANh... không chạm vào cái chai chứ?” Cảm thấy được có một chút tâm hoảng ý loạn, mà đối tượng cư nhiên chính là ba ba mình, Phỉ miễn cưỡng áp chế.
“Không có...” tay.. bị hắn nắm chặt, chính mình cư nhiên không kháng cự, còn có một chút đỏ mặt, thật sự là quái!
“Vậy là tốt rồi.” Phỉ lạnh lùng buông ra, hung hăng đóng cửa lại.
Thấy hắn để ý đến cái chai như thế, Phương Tý Thần chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu rất khó chịu, rồi lại không thể nói rõ là chuyện gì.
Thật sự là quái!
Phỉ đem chính mình ngã lên trên giường, hoàn toàn không muốn làm rõ một hồi lúc nãy.
Trong nháy mắt kia, hắn biết rõ chính mình có cảm thụ. Là dục hỏa! Một cỗ dục vọng khó nhịn hiện ra trong cơ thể.
Chính là cái gì a? Bỏ qua chuyện hai người có chung huyết thống. Anh! Là một người nam nhân a! chính mình cho dù là đang phát xuân, đối tượng đáng lý phải là một nữ nhân mới đúng a!
Hơn nữa hắn lại là một người ngu ngốc! trong lòng hai người rất ăn ý đều là vang lên những lời này.
Hoàn chương 7