Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1000: Mày nghĩ đẹp quá nhỉ?”




Sau đó bà ta giận tái mặt rồi nói: “Giang Sơn Hải, đừng có quên đấy, rốt cuộc là ai đã cung cấp cho ông mạng lưới nhân lực, rốt cuộc là ai vẫn luôn bày mưu tính kế cho ông trong suốt mấy năm gần đây, rốt cuộc là ai đã giúp ông trèo lên được đến vị trí cao như thế này!”
“Có vấn đề xuất hiện trên cơ thể tôi, nếu cái cậu họ Tề đó đã có thể nhận ra điều này thì chắc chắn là cậu ta cũng có thể cứu được tôi!”
“Ông ngăn cản tôi nghĩa là ông muốn giết chết tôi phải không?!”
Giang Sơn Hải bỗng nhiên bình tĩnh lại rồi nói: “Dao Dao à, cơ thể của em không có bất cứ vấn đề gì đâu, em không cần đi tìm nó làm gì cả, chỉ vài ngày nữa thôi là em sẽ có thể khỏe lại, em hãy tin anh đi.”
Advertisement
Sở Tiên Dao cũng cười lạnh một tiếng rồi đáp lại: “Ông lấy cái gì ra để bảo đảm những điều ông vừa mới nói chứ, và bằng cách nào mà tôi có thể tin tưởng ông được cơ chứ? Tôi phải tới tìm cậu ta để hỏi cho rõ ràng!”
Sau khi nói xong những lời này, Sở Tiên Dao gạt tay của Giang Sơn Hải ra rồi chuẩn bị lên đường đi tìm Tề Đẳng Nhàn.
Thậm chí bà ta còn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để cầu xin Tề Đẳng Nhàn cứu lấy cái mạng nhỏ bé của bản thân.
Advertisement
Sắc mặt của Giang Sơn Hải đột ngột trở nên vô cùng dữ tợn, bỗng nhiên ông ta bước tới rồi dùng cánh tay kẹp chặt lấy cổ của Sở Tiên Dao từ phía sau, khóa cứng bà ta lại, tiếp đó cười gằn một tiếng: “Mày muốn phản bội tao hay sao?”
“Mày đã biết được quá nhiều bí mật của tao rồi! Nếu như mày đi tìm nó rồi nó ra lệnh cho mày bán đứng tao thì tao phải làm thế nào đây!”
“Còn nữa đấy, ban nãy mày nói chuyện với tao bằng thái độ gì thế hả?”
“Bây giờ thì ông đây đã trở thành đà chủ của Long Môn phân đà ở Ma Đô! Là người nắm giữ miếng ngọc mã não tượng trưng cho thân phận của đà chủ!”
Sở Tiên Dao bị cánh tay của ông ta siết cổ đến nỗi không thể hít thở được như bình thường, sắc mặt bà ta đỏ bừng lên như một quả cà chua, bà ta khó nhọc nói: “Buông… Tay ra… Giang Sơn Hải, ông muốn chết phải không?”
“Mày còn dám uy hiếp tao nữa à?”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì cơ chứ!”
“Những năm gần đây tao luôn kìm nén cơn giận để tỏ ra thấp kém trước mặt mày, chẳng phải cũng chỉ vì những mạng lưới nhân lực mà mày đem lại thôi sao?”
“Hiện tại thì chính bản thân tao cũng đã tạo ra được mối liên kết với những mạng lưới nhân lực đó rồi, làm gì mà đến lượt một con gái già đĩ điếm như mày diễu võ dương oai trước mặt tao nữa chứ?”
Khuôn mặt của Giang Sơn Hải đằng đằng sát khí, cánh tay của ông ta càng lúc càng siết lại thật chặt như một cọng dây bằng thép, khiến cho đầu lưỡi của Sở Tiên Dao thè ra ngoài, hai mắt của bà ta cũng trợn trắng, không thể hít vào được dù chỉ là một hơi.
Sau đó Giang Sơn Hải bỗng nhiên quăng Sở Tiên Dao xuống dưới đất thật mạnh rồi xoay người ngồi đè lên bụng của bà ta, hai bàn tay to bóp chặt lấy cổ bà ta hệt như một gọng kìm bằng sắt.
Sở Tiên Dao nhìn Giang Sơn Hải với vẻ mặt không thể nào tin được…
Sau đó, bà ta hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Hẳn là Giang Sơn Hải chính là người đứng sau việc cơ thể của bà ta xảy ra vấn đề trong những ngày gần đây! Nếu không thì tại sao trên cơ thể của bà ta lại đột nhiên xuất hiện nhiều vấn đề bất thường như vậy cơ chứ, bà ta vẫn luôn là một người khỏe mạnh cơ mà?
Bà ta muốn tới tìm Tề Đẳng Nhàn để cầu xin hắn cứu mạng mình, nhưng còn Giang Sơn Hải thì ông ta muốn giết chết bà ta ngay lập tức!
“Vốn dĩ tao muốn cho mày chết thật từ từ và chậm rãi, nhưng một khi mày đã muốn đi gặp cái thằng họ Tề kia thì tao cũng chỉ đành cho mày đi chầu Diêm Vương sớm hơn dự định thôi!” Mười ngón tay của Giang Sơn Hải không ngừng dùng sức, ông ta gần như đã vặn gãy cổ của Sở Tiên Dao.
Hai chân của Sở Tiên Dao liên tục giãy giụa không ngừng, nhưng chỉ nửa phút sau là động tác của bà ta bắt đầu trở nên chậm chạp, lại thêm mười mấy giây đồng hồ nữa, chúng triệt để dừng lại…
Giang Sơn Hải hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, cười lạnh nói: “Bây giờ tao đã là đà chủ của Long Môn phân đà Ma Đô, không một ai có thể lên giọng với tao đâu! Sở Tiên Dao, mày nghĩ đẹp quá nhỉ?”
Vậy nhưng Sở Tiên Dao đang nằm trên mặt đất đã không còn có thể trả lời ông ta một câu một chữ nào được nữa.
Giang Sơn Hải vừa thở hồng hộc vừa ngồi xuống rồi xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó quay mặt về phía quản gia đang đứng ở một góc thật xa, lạnh lùng nói: “Ông còn núp ở đó làm gì nữa đấy? Mau lại đây rồi dọn dẹp thi thể của con mụ này, quăng thi thể xuống biển cho cá ăn đi!”
Quản gia nơm nớp lo sợ mà đi tới: “Vâng… Thưa ông chủ, tôi sẽ lập tức xử lý ngay đây.”
Quản gia chỉ thấy Giang Sơn Hải của hiện tại là một con người vô cùng xa lạ, vô cùng đáng sợ, thậm chí ông ta còn có suy nghĩ muốn thoát khỏi cái nhà này ngay lập tức.
Cũng không biết từ lúc nào mà Giang tiên sinh ôn hòa lịch thiệp của ngày xưa đã biến thành Giang phó đà chủ mà ai gặp cũng phải sợ hãi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.