Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1050: "Tôi không bị phát hiện đấy chứ?"




“Khá thật, quả nhiên người đeo kính vẫn là đẹp nhất!” Tề Đẳng Nhàn ngay tức khắc lưu vào trong thư mục yêu thích “bụi bặm”, sau đó trả lời.
"Tôi gửi mọi người phương thức!" Trần Ngư vẻ mặt tươi cười đáp.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lên trang web google tìm giải đáp, hắn nói: “Tôi đưa mọi người phương thức là có ý gì?” WDNMD, tôi sẽ hành bạn, ngôn ngữ Hoa Quốc luôn uyên thâm như vậy.
Tề Đẳng Nhàn không quên hỏi Trần Ngư về tình hình của người yêu cũ Từ Ngạo Tuyết.
Advertisement
Nói đến Từ Ngạo Tuyết, Trần Ngư vì muốn để cho hắn an tâm, bèn nói rằng Từ Ngạo Tuyết ở Nam Dương như cá gặp nước, thường ra vào dinh thự nhà những quan lại quyền quý, tổ chức nhiều bữa tiệc cấp cao và những người được mời thường là những người mang quyền cao chức trọng.
Thậm chí hắn còn đem con trai của một quan chức quân sư thừa kế gia sản gia đình ra chơi đùa và quay anh ta mòng mòng, nghe lời như một con chó, nếu hắn bảo là đi về phía đông thì anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ dám đi về phía tây.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có gì đó không ổn nên liền hỏi: "Tôi không bị phát hiện đấy chứ?"
Advertisement
Trần Ngư đáp lại: "Tôi không biết, nếu ngài bị phát hiện thật thì tôi sẽ mua một vạn phát súng về bắn để ăn mừng!"
Tề Đẳng Nhàn trừng mắt tức giận, đồng thời, hắn cũng nắm bắt được những thông tin về sự thay đổi của Từ Ngạo Tuyết.
Trước đây, cô ta chắc chắn sẽ xem nhẹ mọi thứ rồi bất chấp dùng nhan sắc làm vũ khí quyến rũ người khác, nhưng sau khi bị một Tề Đẳng Nhàn giẫm xuống bùn, cô ta đã thay đổi hoàn toàn phong cách khi làm việc.
Nói chung, để đạt được mục đích của mình, cô ta không có giới hạn nào cả, có những việc trước đây xem nhẹ, vả lại còn không biết xấu hổ thì bây giờ cô ta đã thay đổi hoàn toàn, khi làm việc rất chăm chỉ và nhanh nhẹn.
Từ sự việc của Dương Tĩnh đã có thể thấy được thái độ thay đổi của Từ Ngạo Tuyết, để trả thù Dương Tĩnh, cô ta không ngại mà phá bỏ toàn bộ danh tiếng của mình.
Sau khi trò chuyện với Trần Ngư xong, Tề Đẳng Nhàn thản nhiên gọi cho Hướng Đông Tình.
Đã nhiều ngày không gặp dường như có chút lạ lẫm, hơn nữa, Hướng Đông Tình với hắn chỉ toàn nói chuyện công việc, khi nói đến việc riêng tư y như rằng sẽ tự động chuyển sang cái khác.
Sức khỏe của A Phúc không có chuyển biến tốt, đó có lẽ là lý do lớn nhất khiến tâm trạng của Hướng Đông Tình trở nên phiền muộn...
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết rằng nếu mất đi A Phúc - người thân duy nhất, thế giới của Hướng Đông Tình rốt cuộc sẽ biến thành màu sắc gì nữa.
Trong công ty bây giờ, đúng lúc Tề Đẳng Nhàn đang vô cùng chán nản thì nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long, nói rằng muốn bàn bạc với hắn về chuyện sổ sách.
Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu sau khi nghe vậy, Hồng Thiên Đô là do hắn đánh chết, bà Hà vì thế đã đưa sổ sách cho hắn, nhưng nói thật là hắn không có bất kỳ sự tham gia nào vào cái việc đấy cả.
Bây giờ hẳn là những người bên phía Ngọc Tiểu Long đang trao đổi bảng kết quả, sau đó chắc chắn họ sẽ thông báo cho hắn.
Nhưng nếu Ngọc Tiểu Long đã tự mình gọi tới, vậy thì hắn hiển nhiên phải đi một chuyến rồi.
Không lâu sau, Tề Đẳng Nhàn đã đến đạo quán Thiên Hành Kiện do Ngọc Tiểu Long chỉ định để gặp cô.
Khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn bước vào võ đường, Ngọc Tiểu Long nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cặp mày của cô nhướng lên.
Nếu chỉ nhìn qua như vậy, thoạt nhìn Tề Đẳng Nhàn trông không khác một người thường, khí lực trên người hắn rất ít, không có bất cứ khí lực nào của người luyện võ, lại còn mang đến cho người ta cảm giác hệt như một chàng thư sinh chân yếu tay mềm.
Hơn nữa, Ngọc Tiểu Long còn có giác quan thứ sáu nhạy bén, cô cảm thấy khí chất trước và sau khi Tề Đẳng Nhàn tiến vào võ đường có phần không giống nhau.
Sau khi nghiêm túc đánh giá Tề Đẳng Nhàn một hồi lâu, Ngọc Tiểu Long vẫn không nói gì.
“Sao vậy, được diện kiến gương mặt đẹp trai của tôi làm cô không nói nên lời à?” Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cằm, giọng điệu có chút đắc ý.
“Anh đạt đến Kiến Thần rồi?” Lúc này Ngọc Tiểu Long mới mở miệng nói, đôi mắt cô tràn đầy kinh ngạc.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: “Ngày đó tôi giết một người họ Diệp tên Tri Huyền ở thành phố Kinh Đảo, còn phải chịu đòn từ bốn cao thủ, sau khi trở về ngồi thiền định đả thông tư tưởng, cuối cùng đã đột phá bình cảnh.”
Sau khi Ngọc Tiểu Long nghe được những lời này, sắc mặt của cô trở nên phức tạp.
Cảnh giới quyền pháp như vậy, người khác sao có thể không ngưỡng mộ? Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn thong thả đi trước cô như thế khiến cô có chút không cam lòng.
Võ giả ai cũng có quyết tâm muốn giành thắng lợi, dù Ngọc Tiểu Long biết công lực của bản thân không bằng Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô vẫn muốn chạm tới cảnh giới này trước hắn một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.