Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1053: "Tôi đùa chút thôi mà."




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Huyền Hoàng đã bày ra kế hoạch, nhưng dù sao cũng bắt đầu từ Lục Chiến Long nên bắt buộc phải xem xét cẩn thận, kiểm tra những chỗ thiếu sót, không được để lại bất kỳ manh mối nào, nếu không một khi đã lộ ra ngoài thì không ai có thể chịu trách nhiệm!
Sau khi đợi Nghiêm Mộc Long rời đi, trong mắt Ngọc Tiểu Long bỗng lóe lên một ánh mắt kì lạ, nói: "Tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở Ma Đô?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: " Đất Ma Đô mây gió tụ họp, cô ta xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì là lạ. Có điều lần này cô ta tới chắc chắn không ý gì tốt cả!"
Ngọc Tiểu Long thắc mắc: "Sao anh biết?"
"Lúc nãy tôi cảm nhận được cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn sát khí. Mặc dù hạng cao thủ như thế có thể che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng khả năng thần giao cách cảm của tôi cũng tiến bộ hơn nhiều rồi đấy, sao mà giấu được tôi!"
"Chẳng lẽ là nhắm vào anh sao?" Ngọc Tiểu Long suy đoán.
"Có gì ngạc nhiên đâu, cô ta vốn là người của nhà họ Triệu mà, vừa rồi cố ý khiêu khích để thăm dò tôi thôi."
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Thế nên hồi nãy anh cố tình để tôi ném ra ngoài sao?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: Cũng có thể cho là vậy, dù sao người này cũng mang ý thù địch với tôi, tôi không thể để cô ta nắm thóp được."
Mặc dù Nghiêm Mộc Long rất mạnh, nhưng nếu một chọi một chắc chắn sẽ bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết!
"Trung Hoa có năm con rồng, tôi đã gặp bốn con, một con rồng còn lại là ai thế?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Người đó tên là Triệu Đồ Long, chủ chốt của nhà họ Triệu." Ngọc Tiểu Long nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thật kỳ lạ, tôi chưa nghe thấy cái tên này bao giờ..."
Ngọc Tiểu Long tiếp lời: "Chẳng có gì lạ, anh ta tài giỏi nhưng thành đạt muộn, thời niên thiếu không có danh tiếng gì, hơn nữa đấy còn chẳng phải tên thật, tên thật là Triệu Ứng Long, Triệu Đồ Long mãi sau này mới đổi."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không nhịn được cười.
Ngọc Tiểu Long thấy thế thì hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Muốn chém Triệu Đồ Long thật đấy, chỉ sợ đó là con rồng của cô thôi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói, nhìn Ngọc Tiểu Long bằng ánh mắt không hề tốt đẹp.
"Cứ cho là vậy đi!" Ngọc Tiểu Long hừ nhạt một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn nói tiếp chuyện hồi nãy: "Chậc, Trung Hoa có năm con rồng, mấy người khác đều có ba con rồng cùng một phái, Lục Chiến Long lại là người trung lập. Chỉ có cô là một mình một thuyền, nhìn kiểu gì cũng thấy bất lợi."
Ngọc Tiểu Long đáp lại: "Thật ra Tạ Cuồng Long không được tính là người của bọn họ, hắn ta được thế lực Hồng Bang nâng đỡ, mặc dù hai phe có hợp tác một chút nhưng đều không đồng lòng, ai cũng có mục đích riêng của mình hết. Thế nhưng dù sao anh cũng đánh chết Hồng Thiên Đô rồi, tuy ông ta là kẻ phản quốc nhưng đã từng cũng là người của Hồng Bang. Đó là lý do Tạ Cuồng Long vừa nhìn anh đã thấy ngứa mắt."
Tề Đẳng Nhàn trưng vẻ mặt đắc ý, nói: "Thái độ với tôi thì có ích gì hả, rõ ràng vẫn phải gọi tôi một tiếng đại ca đó thôi?"
Ngọc Tiểu Long bất lực trước sự kiêu ngạo của hắn. Ở chung lâu như vậy, cô thừa biết tính nết của "con hàng" này, khen một tiếng đã muốn bay lên trời rồi…
Tất nhiên cô không khen hắn thì hắn cũng tự tâng bốc bản thân. Không thể tin được một người khiêm tốn như Tề Bất Ngữ và người dịu dàng như Triệu Tư Thanh lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
"Võ công của Triệu Đồ Long như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Ngang hàng với chúng ta, thực sự không có khả năng giao đấu. Hơn nữa thực lực của tên đó rất cao, thủ đoạn cũng quỷ dị và đa dạng." Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thấy hơi tò mò: "Quỷ dị và đa dạng á?"
Ngọc Tiểu Long giải thích: "Tên đó học được cách sử dụng từ một sát thủ cổ đại, vậy nên anh ta có rất nhiều thủ đoạn. Anh biết Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc không, trong tay có kiếm, đạn khói, thổi hỏa tiễn các loại..."
Tề Đẳng Nhàn gật gù.
Ngọc Tiểu Long nói tiếp: "Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc lúc mới thành lập đã bắt chước thích khách cổ đại của Trung Hoa. Triệu Đồ Long học những thứ đó để cùng hắn ta đối địch, vừa phải dè chừng võ công, vừa phải cẩn thận những mánh khóe của hắn!"
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, cười nói: "Tôi còn một vấn đề muốn hỏi."
Ngọc Tiểu Long đáp: "Nói đi!"
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: " Giờ mà chém hắn ta thì có tạo ra được Đồ Long Đao không?"
"..."
Ngọc Tiểu Long lập tức câm nín, tạo ra Đồ Long Đao hay không thì cô không biết, nhưng cô biết có đập nát miệng của Tề Đẳng Nhàn cũng không tạo ra được lời nào tốt đẹp.
"Đạo sĩ mười lăm chó, tất cả đi ngang! Pháp sư khống chế mạnh, đóng băng vĩnh cửu! Lực lượng di chuyển lên cao, biến ra biển lửa lớn gấp mười cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn khoa tay múa chân.
Ngọc Tiểu Long không nhịn nổi đành bật cười ra tiếng. Cô cười không dừng được, đến mức eo phải thắt lại.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Ngọc Tiểu Long đang cười ngặt nghẽo thì cười nói: "Tôi đùa chút thôi mà."
Ngọc Tiểu Long sắp cười ra nước mắt, lắc đầu trả lời: "Anh chọc cười tôi thành công rồi đấy."
"Tôi phải nói cho cô một bí mật." Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.
"Hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.