Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1073: Người đầu tiên mà tôi muốn từ chối hợp tác,




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người vừa nghe thế, tức khắc tỉnh táo tinh thần lại, một đám dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng nhìn về phía Dương Ý, phảng phất như hắn ta vừa lắc mình đã biến hoá thành một mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ.
Dương Ý sau khi nghe được lời này của Đan Cát Lạc, trên mặt cũng hiện ra ý cười, nói: “Đan Cát Lạc, cậu đúng là quá cho tôi mặt mũi rồi! Dương gia chúng tôi, cũng chỉ là trợ thủ giúp tập đoàn tài chính liên minh phương Đông mà thôi, nào dám đảm đương nổi lời khen của cậu như vậy?”
Đan Cát Lạc vỗ bả vai Dương Ý nói: “Anh mang đến không ít lợi ích cho tập đoàn tài chính liên minh phương Đông chúng tôi, anh còn là bạn của tôi, tôi đương nhiên phải giúp đỡ anh rồi!”
Trên mặt Dương Ý lúc này đã tràn ngập kiêu ngạo và đắc ý.
Advertisement
Mọi người lại hướng mắt về phía đám người Tề Đẳng Nhân, lập tức chuyển từ khinh thường thành thương hại.
Tên ngu xuẩn này, đắc tội đối tác Dương Ý mà tập đoàn tài chính liên minh phương Đông chỉ định hợp tác, còn nghĩ cái gì mà “Tất cả đều muốn”, vui đùa cái gì vậy?
“Tề tổng đều đã nghe được chứ?” Dương Ý quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nhàn nhạt hỏi.
“Nghe được rồi!” Tề Đẳng Nhân nói, “Dương tiên sinh đúng là lợi hại.”
Tôn Dĩnh Thục lại nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ chuyện Tề Đẳng Nhân thương lượng trước với Vinogradov là giả? Vì sao nhân vật trung tâm tại tập đoàn tài chính liên minh phương Đông như Đan Cát Lạc, lại công khai ủng hộ Dương Ý ngay lúc này?
Tề Đẳng Nhân và Dương gia, chính là đối thủ một mất một còn, bởi vì hoàn cảnh Dương Quan Quan và Dương gia đã tới giai đoạn như nước với lửa.
Sắc mặt Dương Quan Quan cũng bởi vì vẻ mặt xuân phong đắc ý của Dương Ý mà có chút khó coi, cô ta từ tận đáy lòng căm ghét những kẻ tiểu nhân của Dương gia.
Lý Tuấn Duyên hài hước mà nhìn Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhân, nói: “Các người hiện tại nếu như quỳ xuống kêu tôi một tiếng ông nội, nói không chừng tôi còn có thể ra mặt, để Dương tiên sinh thưởng các người một ngụm canh mà húp!”
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Lý Tuấn Duyên, cậu đừng có mà quá đáng!”
Lý Tuấn Duyên nói: “Chỉ cái này đã cảm thấy quá đáng? Tôi nói cho cô biết, Tôn Dĩnh Thục, chờ đến sau khi chuyện lần này chấm dứt, tôi sẽ khiến cho cô hai bàn tay trắng, đến lúc đó, lại chậm rãi chơi chết cô! Người chồng chết đi của cô lúc cưới cô đã quá già rồi, chỉ sợ rất khó thỏa mãn cô đúng chứ? Không sao cả, tôi tuổi trẻ cường tráng, đảm bảo sẽ làm cô sung sướng!”
Cậu ta dùng tiếng Triều Tiên để nói những lời này, mà người ở hiện trường có thể nghe hiểu ngôn ngữ này cũng không nhiều.
Tôn Dĩnh Thục cũng vì những lời vũ nhục thấp kém này của Lý Tuấn Duyên làm cho ghê tởm, sắc mặt đỏ lên một chút, sau đó lại xanh mét, sắc mặt thay đổi như đang chơi ảo thuật.
“Người đầu tiên mà tôi muốn từ chối hợp tác, đó là tập đoàn Gukoo. Hiện tại, xin mời người của tập đoàn Gukoo rời khỏi đây!” Dương Ý lạnh nhạt nói.
Dương Ý vừa nói xong, làm mọi người lập tức dùng ánh mắt hài hước mà nhìn về phía đám người Tề Đẳng Nhân.
Đan Cát Lạc cũng dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn lại đây, lạnh lùng nói: “Dương tiên sinh nói, các người nghe không hiểu sao?”
Tề Đẳng Nhân cười với Dương Quan Quan và Tôn Dĩnh Thục, nói: “Chúng ta đi thôi, người ta không chào đón chúng ta đâu!”
Dương Quan Quan nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Tôn Dĩnh Thục có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Tề Đẳng Nhân thật sự xoay người rời đi, cũng chỉ có thể đi theo.
Cô ta mang theo lửa giận trong người, rất muốn trực tiếp chất vấn Tề Đẳng Nhân làm ăn kiểu gì vậy!
Nếu cô ta bại bởi Lý Tuấn Duyên trong trận đấu lần này, sẽ mang đến cho cô ta không ít phiền toái, việc này, liên quan đến lợi ích của cô ta ở Hoa Quốc!
Một khi thất bại, vậy thì tất cả nỗ lực tại Hoa Quốc trước đó, toàn bộ đều phải chắp tay nhường cho Lý Tuấn Duyên!
Mất đi thị trường Hoa Quốc lớn như vậy, địa vị tại tập đoàn Thượng Tinh của cô ta, tất nhiên cũng sẽ bị dao động rất lớn.
Tề Đẳng Nhân ném ra một câu nói hùng hồn “Tôi tất cả đều muốn”, kết quả lại bị đối thủ một mất một còn Dương Ý đuổi đến mặt mày xám xịt rời đi, điều này làm cho người khác đều cảm thấy buồn cười.
“Cái loại ngu xuẩn này, mà cũng muốn làm lay động địa vị của Dương gia trong tam đại gia tộc, đúng là quá ngu xuẩn!”
“Nói chuyện cũng phải mang theo đầu óc chứ, cũng không nhìn xem người mà mình đắc tội là người nào, không biết địa vị của Dương Ý tiên sinh ở tập đoàn tài chính liên minh phương Đông như thế nào sao?”
Sau khi Dương Ý đuổi Tề Đẳng Nhân đi, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn ta cười lạnh: “Khiến cậu mất đi mặt mũi, chỉ mới là đòn nhẹ. Chờ đến lúc đó, sẽ có rất nhiều thứ mà cậu phải chịu!”
Đan Cát Lạc vỗ vai Dương Ý, nói: “Mặc kệ làm cái gì, tôi đều sẽ ủng hộ cậu, cậu là bạn tốt của tôi.”
Dương Ý cảm kích nói: “Cảm ơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.